Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra biên giới

Tiểu thuyết gốc · 4072 chữ

Ba người Tuấn, Kiệt và Nhiên không trở về Xuyên Đô nữa mà theo hướng bắc đi lên, họ muốn đuổi theo quân đoàn đang hành quân về phía biên giới.

Đường hành quân thì Trần Quốc Tuấn nắm rõ như lòng bàn tay rồi, thật ra binh sĩ muốn tiến nhanh thì cũng không có nhiều con đường lắm, đây là Xuyên quốc cũng chẳng lo quân thù tới tập kích, kể cả không có người dẫn đường mạnh thì cũng không lo sự an toàn.

Đi được gần một ngày thì ba người cũng đã thấy một đoàn bộ binh đang di chuyển ở phía trước, nhưng họ cũng không có ý bắt kịp, chỉ đi xa xa phía sau giữ khoảng cách trăm mét.

Thủ lĩnh đi đầu là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, mặc chiến giáp xanh, hắn là một Thần Tôn 75 cấp, đã cảm nhận được có cường giả đi phía sau, nhưng khi cảm ứng thấy khí tức của vị thượng tướng kia thì không có phản ứng gì nữa. Trần Quốc Tuấn muốn nói cho hắn biết, có ta ở đây, cứ yên tâm mà di chuyển đi.

Lần này đi họ chỉ mang theo hai trăm người, tuy ít nhưng đều là quân chủ lực được Trần Quốc Tuấn huấn luyện nhiều tháng nay, xông xáo và mạnh mẽ vô cùng.

Cũng đừng nhìn họ nhỏ bé như vậy mà coi thường, Xuyên quốc là một quốc gia nhiều năm có chiến tranh và hầu như thời đại nào cũng phải chiến đấu chống giặc ngoại xâm cho nên sức mạnh nền tảng của họ là vô cùng phong phú, đây cũng là một dân tộc gan lỳ, từng có thời điểm một Xuyên quốc nhỏ bé cùng lúc chống lại hai đại đế quốc hùng mạnh có lực lượng quân đội gấp mấy lần mình nhưng không khuất phục, cũng vì vậy mà trên trường quốc tế họ là một thành viên có máu mặt, cho nên mới nói hai trăm người này là không thể coi thường.

Một vài chú lính đi sau đã ngó đầu lại nhìn, và họ nhận ra vị thượng tướng của mình. Trần Quốc Tuấn được giao nhiệm vụ huấn luyện thương pháp cho binh sĩ bất kể cũ hay mới cho nên hầu như ai nhìn cũng có thể nhận ra hắn, gương mặt, phục trang, thần thái rất dễ để nhận ra, có thể nói trong các vị thượng tướng thì hắn là người tiếp xúc với binh lính nhiều nhất, cũng là người dễ nhận ra nhất chứ không có thần bí khó thấy như những người còn lại.

Trần Quốc Tuấn dĩ nhiên ra hiệu cho mấy người phía trước im lặng, cứ tiếp tục hành quân.

Đoàn quân đi được thêm một lúc thì bỗng dừng lại, có chuyện gì đó phía trước thì phải. Một lúc sau người thủ lĩnh binh đoàn này chạy ra phía sau tìm gặp Trần Quốc Tuấn.

“Có chuyện gì phía trước vậy?”

Hắn cúi chào cấp trên của mình sau đó cung kính nói:

“Thưa thượng tướng quân, chuyện là ở phía trước có một bà lão chạy lại muốn đưa cho anh em binh sĩ một ít trái cây ạ.”

Vốn dĩ là chuyện bình thường, tuy nhiên có một quân lệnh trong binh chính là không được lấy đồ của dân, nhưng hoàn cảnh hiện tại mọi người lại cảm thấy khó xử khi từ chối.

Trần Quốc Tuấn tiến lên xem xét.

Kiệt, Nhiên hai người cũng tới hóng hớt, Kiệt nhìn bên cạnh là hai thúng trái cây, loại trái cây rất lạ hắn chưa nhìn thấy bao giờ, nó màu xanh, trông hình dáng to như quả bưởi nhưng lại dẹp hai đầu, có vết nứt ở vỏ, có vẻ đó là biểu hiện cho quả đã chín, đây là một loại trái cây có nhiều ở địa phương này, tên là quả lãnh nhân.

Bà cụ đưa mấy thúng trái cây ra, miệng móm mém nói: “Ăn đi các cháu lấy sức còn đánh giặc”.

Người thủ lĩnh của binh đoàn này tên là Ninh, cấp bậc là một trung úy, quay qua hỏi Trần Quốc Tuấn: “Thượng tướng, chúng ta nên làm sao mới phải ạ?”

Trần Quốc Tuấn tươi cười hướng bà cụ nói: “Vâng, cảm ơn cụ, mọi người nhận lấy và cảm ơn bà cụ đi.”

Cụ nở một nụ cười hiền hậu, mọi người nghe được vị cấp trên của mình nói thế thì vui vẻ bước lên đỡ lấy mấy thúng quả chia cho các binh sĩ khác.

Thấy mọi người ăn uống vui vẻ bà cụ vẻ mặt thoáng buồn, rưng rưng kể lại: “Hai mươi năm trước con của cụ cũng đi lính để bảo vệ đất nước, ba nó đi được mấy ngày thì thằng con trai của nó mới 12 tuổi cũng trốn đi theo, cuối cùng tôi nghe tin hai cha con nó đã hi sinh trên chiến trường rồi.”

Bà vừa nói vừa lấy vạt áo chấm chấm lau đi mấy dòng nước mắt trên má, nghe tới đây khóe mắt của các binh sĩ đang vây quanh cụ bỗng thấy cay cay, cổ họng của họ cũng ứ nghẹn lại, họ cũng có những người thân đang đợi ở nhà, chuyến này đi không biết có thể trở về không, nhưng biết làm sao được, nghĩa vụ của mỗi một công dân chính là luôn phải dốc sức bảo vệ tổ quốc thiêng liêng mà.

Không chỉ có cụ, cuộc chiến hơn mười năm trước có lẽ là cuộc chiến lớn nhất trong lịch sử của Xuyên quốc, từ thiếu niên đến thanh niên tới các cụ lão niên cũng đều xung phong nhập ngũ, người chết trẻ rất nhiều, thậm chí có thời điểm Trần Quốc Tuấn nhận được báo cáo từ cấp dưới có tám người trong cùng một gia đình đều hi sinh trong trận chiến, chỉ còn mỗi người mẹ già ở nhà ngóng tin, đến nỗi hắn phải day dứt rất lâu mới dám cho người về báo tin chiến tử, đồng thời yêu cầu toàn đội phải nỗ lực tìm được xác đồng đội về để an táng trang trọng.

Chiến tranh thật quá nhiều niềm đau, Kiệt cảm thấy may mắn vì hắn không phải chuyển sinh về thời điểm đó, hắn vốn rất nhát gan, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.

Vào thời điểm chiến tranh khi ấy nhân dân cũng đói khổ vô cùng nhưng vẫn cố gắng dành dụm suất ăn ít ỏi của mình góp cho những người lính mỗi khi họ hành quân đi qua, sau này khi chiến tranh đã qua đi mới có quân lệnh binh lính hành quân không được lấy đồ của dân.

Kiệt lấy một trái lãnh nhân khẽ tách nó ra, vỏ đã nứt nên khá dễ bóc. Bên trong quả đó có khá là nhiều ngăn, mỗi ngăn có những quả nhỏ hơn, nhỏ bằng một ngón tay cái, dẹt như một viên kẹo vậy, đa số đều màu đỏ, có một số trái màu xanh có lẽ chưa chín, các trái đều có thêm những vệt trắng trắng hiện lên trông khá là đẹp mắt.

Kiệt đưa một nửa cho Nhiên, hắn cũng ăn thử một quả, nó khá ngon, vị hơi ngọt ngọt chua chua nhưng dễ ăn và chứa rất nhiều nước, chỉ ăn một quả nhỏ đã cảm giác thể lực được phục hồi rất nhanh.

“Bữa nay nắng quá, nhà mất nước nên không tưới cây được, có lẽ vì vậy mà trái không được ngon.”

Bà cụ vừa nhìn mọi người ăn vừa nói, bà còn cho biết vì vườn cách sông khá xa cho nên phải đi gánh nước rất vất vả, nay định mang ra chợ bán rẻ nhưng gặp các chú bộ đội đang hành quân cho nên tặng các chú luôn.

Mọi người nghe xong giật mình không dám ăn tiếp, thì ra bà cụ vốn định đem bán lấy tiền nhưng lại đổi ý tặng cho họ, thế này sao nuốt nổi, giờ mà trả tiền thì chắc chắn cụ sẽ không lấy, mấy người bất giác nhìn sang Trần Quốc Tuấn.

Hắn dĩ nhiên cũng hiểu, mới quay sang nói với trung úy Ninh: “Cắt cử lấy 2, 3 anh em có năng lực thổ và thủy ở lại giúp bà cụ làm một dòng suối dẫn nước sông về để tiện cho việc tưới tiêu, đồng thời giúp bà những việc khác như sửa nhà hoặc trồng trọt. Cho họ nửa tháng để làm, việc bàn giao thiếu người ta sẽ trực tiếp nói với Văn tướng”.

Hắn thoải mái cho nửa tháng vì để các binh lính có thể giúp được bà cụ nhiều nhất có thể.

Lại quay sang nói với bà: “Để cháu cho mấy người ở lại làm cho bà một cái ao gần nhà để chứa nước, đỡ phải đi xa gánh nước”.

Bà cụ ngơ ngác hỏi: “Nhưng công việc thì sao?”

Trần Quốc Tuấn cười cười nói: “Không sao ạ, chiến tranh đã lùi xa rồi, chỉ là để các cậu binh sĩ trẻ ra chiến trường cọ xát một chút thôi, sau này mấy người giúp bà xong trở về sẽ bắt họ tập gấp đôi”.

Mọi người cùng bật cười vui vẻ, Ninh nhanh chóng tuyển chọn được ba người có năng lực phù hợp để họ ở lại với bà cụ sau đó tiếp tục chuyến đi xa.

Vì hành quân bộ nên mọi người không đi được nhanh, mất bốn ngày mới tới được Châu thành.

Thời gian này ba người Tuấn, Kiệt và Nhiên luôn đi cùng nhau và vẫn đi sau đoàn quân, họ muốn được thoải mái trò chuyện, binh tướng biết vị thượng cấp của mình luôn luôn ở bên cạnh thì vô cùng yên tâm bước đi, nó giống như có một lá chắn cực mạnh luôn ở phía sau bảo vệ cho họ vậy.

Quãng thời gian đi cũng rất vui vẻ, đi tới đâu người dân đổ xô ra tới đó vẫy chào các chiến sĩ, bởi vì họ biết trong đó có lẽ sẽ có con cháu, người thân của mình và trên hết là họ đang trên đường hành quân ra biên giới để bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của tổ quốc, quân đoàn cũng vui vẻ chào mọi người ở mỗi dọc đường nhưng không khiến chuyến hành trình bị chậm trễ.

Sau bốn ngày đi đường toàn bộ hơn hai trăm quân cũng đã đi tới Châu thành, đây là một thành trì lớn, tường cao tới năm mươi mét, dày ba mét, trải dài tới mấy cây số.

Thành có khá nhiều dân chứ không cô quạnh buồn tẻ như Kiệt nghĩ.

Xuyên quốc có bốn quân đoàn lớn, một là Tây Tiến, bao gồm lục quân và hải quân giữ gìn biên giới phía tây. Thứ hai là hải quân, tên là Đông Hạm, chính là lần trước đội Kiệt đã gặp, được giao nhiệm vụ bảo vệ vùng biển phía đông, thứ ba là quân đoàn Trấn Quốc, lực lượng luôn ở tại Xuyên thành để bảo vệ kinh đô, cuối cùng là quân đoàn có số lượng đông đảo, mạnh mẽ và thiện chiến nhất, có tên là Bắc Phá đóng tại Châu thành này, bởi tình hình quân sự nơi đây khá nhạy cảm, luôn có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào.

Vị đại tướng duy nhất của Xuyên quốc cũng trấn thủ tại đây, cùng quân đoàn Bắc Phá giữ gìn biên giới suốt hơn mười năm nay.

Tới nơi toàn quân được bố trí tại một nơi khác cách thành không xa chứ không vào thành, Trần Quốc Tuấn gọi cả Kiệt và Nhiên cùng mình tiến vào thành, gọi một tên chỉ huy đang canh gác ở đây hỏi: “Tình hình Châu thành lâu nay thế nào? Đại tướng đâu rồi?”

Người đó khom lưng kính cẩn nói: “Thưa thượng tướng, đại tướng hôm nay đi thị sát phía đông thành, dạo này quân đội Xuân quốc khá hung hăng, dù không có tấn công quân ta nhưng luôn cố tình khiêu khích chúng ta phía biên giới, cả dân của chúng cũng thế”.

Trần Quốc Tuấn tươi cười nói: “Bọn này lâu nay không có ai dạy dỗ nên làm càn đây mà”.

Quay lại nói với Kiệt và Nhiên: “Đi, chúng ta qua đó”.

“Vâng”. Hai người cùng đồng thanh một câu rồi đi theo Trần Quốc Tuấn.

Vào sâu bên trong, thành này trông khá mộc mạc khi không có nhiều công trình kiến trúc lớn, đường xá thì đã được trải bê tông đầy đủ, tiếng ồn ào huyên náo cũng vang vọng khắp chỗ, coi như cũng là một nơi náo nhiệt.

Từ đầu nam nhóm người Kiệt, Nhiên, Tuấn đi tới phía bắc thành, cửa thành nơi này vẫn luôn được mở ra để một lượng quân binh và người dân có thể dễ dàng di chuyển, ra ngoài rồi, khi ngoái đầu lại Kiệt suýt thì không thở nổi vì sự hùng vĩ của tường thành nơi đây.

Không phải một lớp, mà có tới năm lớp thành liền, từ ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng, tường thành xếp thành từng lớp và được đặt xen kẽ với các ngọn núi, nơi cao nhất lên tới hơn 200m.

Thành ngoài cùng cao đến 100m, độ dày khoảng 5m và được làm từ một loại chất liệu đá rất cứng có bọc hợp kim ở bên ngoài.

Châu thành có tổng cộng năm cửa chính lớn và mười mấy cửa nhỏ, phía trước có một con sông không lớn lắm chảy qua giống như một vòng tuyến tự nhiên bảo vệ lấy cả thành vậy.

Chưa bao giờ Kiệt thấy một thành trì hùng vĩ đến vậy, quả nhiên xứng danh là đệ nhất thành chiến của Xuyên quốc.

Nhưng đây chưa phải chiến trường, họ tiếp tục đi lên, 200m phía trước mới chính là điểm nóng nhất.

Một vùng bình nguyên cỏ cây tươi tốt, mặt đất rộng lớn bằng phẳng, biên giới hai nước được chia tách bởi một một hàng cây không quá rõ ràng, nghe Trần Quốc Tuấn nói lâu nay Xuân quốc luôn kiếm cớ lấn chiếm lãnh thổ, có câu chuyện cười rằng chúng đã không ngừng cho người mình thả gà thả dê ra chăn để dần dần lấn đất, quân ta bắt được liền đem biến hết thành đồ nhậu để cải thiện bữa ăn, đôi bên đấu nhỏ đấu lớn như vậy suốt rất nhiều năm qua nên khiến cho tình hình luôn rất căng thẳng.

Khi ba người tới thì đã thấy có hai nhóm quân binh đứng mặt đối mặt đang ở đó, một trong hai mặc chiến giáp Xuyên quốc.

Phía bên kia bao gồm khoảng hơn hai mươi người, chúng là lính bên phía Phụng Xuân đế quốc, dẫn đầu là một tướng mặc chiến giáp rất đẹp, mặt mày bỡn cợt nói:

“Văn tướng, sao không ở nhà nằm nghỉ mát mẻ lại ra đây chi cho nắng nôi vất vả vậy?”

Bên Xuyên quốc quân số cũng tương đương, một người mặc quân phục cấp cao đang cưỡi trên một con ngựa đứng bên này, toàn thân ông to lớn lực lưỡng, dự đoán chắc phải hai mét hơn, đặc biệt đứng từ xa cũng cảm thấy được chiến lực cuồn cuộn dao động quanh người, hẳn phải là một người rất mạnh, hơn nữa ánh mắt ông ta to sáng kiên định cũng cho thấy đây là một vị chiến tướng kiêu hùng, ông chính là Đại tướng quân Xuyên quốc Võ Trung Văn, người có quyền lực chỉ đứng sau Xuyên vương mà thôi, ông không nổi giận, bình thản nói, thanh âm vang như chuông:

“Nếu các ngươi bớt gây chuyện đi một chút thì ta cũng sẽ đỡ phải vất vả đi nhiều”.

Gã kia tiến lên mấy bước cười hắc hắc nói:

“Có được danh xưng Thiên hạ đệ nhất là ngon rồi, về nhà ngủ cho khỏe, bon chen ra đây làm gì, tưởng mình có thể gánh cả thế giới à?”

Một tên khác nói:

“Phải đó, ta mà cũng có được uy danh như vậy đã về đắp chăn cười khúc khích cả ngày rồi, hằng ngày nhận bổng lộc ăn no ngủ say sung sướng cả đời”.

Toàn những lời nói khiêu khích, nhưng Văn tướng không quan tâm, ông chỉ vào mặt tên đó nói:

“Các ngươi đang bước chân qua lãnh thổ nước khác đấy”.

Kẻ đó nhìn xuống chân mình, bộ mặt giả bất ngờ nói: “Ôi thôi chết ta quên mất, lỡ bước một chân qua rồi, mà cũng không sao đâu mà, dù gì sẽ sớm muộn thôi, quốc vương của ông cũng sẽ liên thủ với chúng ta, khi đó lại cho ông tha hồ bước qua đây”.

Tên đó nói xong thì cả lũ phía sau cười ha hả cả lên, Văn tướng bộ mặt vẫn bình thản không chút tức giận, binh lính phía sau có lẽ cũng đã quen với việc này, không một ai lên tiếng, độ nhẫn nhịn phải gọi là rất cao.

Tuy nhiên tất cả lại không biết phía sau họ có mấy người đã cực kỳ nóng mắt với thói khiêu khích ngông cuồng này, tên lính bên kia còn đang trong cơn cười chưa dứt thì bỗng một bóng đen xuất hiện, bóng đen đó lao tới với tốc độ cực nhanh túm cổ áo tên đó ném mạnh xuống đất, gã không kịp phản ứng, sau đó lại bị một bàn chân dẫm chặt lên ngực.

“Xuân đế muốn làm liên minh với chúng ta vậy sao? Rất tiếc các ngươi còn chưa đủ tuổi”. Xuất hiện chính là Trần Quốc Tuấn.

Nói là liên minh chứ thực chất là thâu tóm, Xuân quốc không cần đồng minh, họ cần chư hầu, ai chả biết điều này.

Tình cảnh hiện tại, tất cả lính bên phía Xuân quốc giật mình nhìn lại người này, chỉ thấy hắn mặc thường phục, thân hình cao ráo khôi ngô, hai tay chắp sau lưng bộ dáng rất thảnh thơi, người phía Xuyên quốc nhìn thấy thì rất vui mừng hô lên:

“Thượng tướng quân!”

Câu nói làm tất cả binh lính bên phía Xuân quốc chấn động một phen.

“Thượng tướng quân? Gọi hắn là Thượng tướng quân sao? Là thượng tướng nào vậy?”

Quân đội Xuyên quốc thượng tướng có tất cả ba người, một người là nữ pháp sư bí ẩn luôn ở Xuyên Đô, nhưng bà ta chả mấy khi lộ mặt cả. Một người là thống lĩnh quân đoàn Tây Tiến, nhưng hắn không thể xuất hiện ở đây, người còn lại là kẻ bọn chúng cực kỳ e ngại, có thể nói là kẻ đáng sợ nhất trong cả mấy người bao gồm cả vị đại tướng đang đứng trước mặt, nhưng được biết hắn luôn ở gần Kinh Đô để huấn luyện quân đội, làm sao lại ở đây được?

Dù sao thì nhiều người cũng đã đoán được bạch y áo trắng này là ai rồi.

“Là Thượng tướng, trông lại trẻ như vậy, người ta còn đồn hắn rất khôi ngô anh tuấn nhìn không giống quan võ, không sai được, hắn chính là Kiến Diện Tất Sát Trần Quốc Tuấn, Thượng tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử quân đội Xuyên quốc”.

Kẻ nằm dưới chân lo lắng mở ra chiến lực hòng thoát thân, ai ngờ Trần Quốc Tuấn đồng dạng cũng bộc phát lực lượng áp đảo hắn, chỉ một chân cũng dẫm tên đó lún luôn cả người sâu tới nửa mét đất.

“Hỏng rồi, nếu là hắn thì chúng ta không chơi nhây được, kẻ này nổi tiếng khát máu, có chiến tranh hay không hắn cũng không quan tâm đâu”.

Trần Quốc Tuấn hạ người xuống thấp nhìn tên đó cười nhạt hỏi: “Sao thế? Đau à? Muốn xin làm đồng minh của chúng ta, trước tiên các ngươi cần học cách biết tôn trọng lãnh thổ của người khác, đừng có đạp chân bừa bãi lên đó”.

Ngón tay phát ra lôi điện màu lam, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt nhưng giọng nói khiến người ta sởn cả tóc gáy: “Vừa rồi ngươi bước một chân qua đây đúng không? Vậy ta sẽ lấy của ngươi đi một chân, đừng trách sao chơi ngu vậy nhé.”

Gã lính thấy ánh mắt khát máu của Tuấn thì hoảng sợ la lên: “Trần Quốc Tuấn, ngươi không sợ gây hấn sẽ dẫn tới chiến tranh hai nước sao?”

Trần Quốc Tuấn lạnh nhạt nói: “Chiến tranh? Ta đâu quan tâm, thứ ta thích chỉ là chém giết!”

Nghe đến đây tên kia khuôn mặt tái mét không nói thêm được câu gì, Trần Quốc Tuấn một tay đưa xuống nhẹ nhàng cắt chân hắn làm hai, máu tươi phun ra xối xả, bọn đứng sau mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ biết đứng nhìn không dám ú ớ lấy một câu. Trần Quốc Tuấn đá một cái khiến thân thể tên nằm dưới đất bay sang phía bên kia, binh lính Xuyên quốc bên này không hò reo nhưng khuôn mặt tỏ ra cực kỳ hưng phấn, tuy nhiên cũng có người đã lo lắng.

“Đại tướng, ngài thượng tướng làm vậy có ổn không?”

Vị đại tướng mặt không chút biểu cảm nói: “Thôi đi, cứ để hắn dọa dẫm chúng một lát, coi như thay đổi chút không khí”.

Trần Quốc Tuấn đá luôn cái chân vừa cắt đứt qua bên kia, hai tay chắp ra sau lưng thư thả nói: “Từ nay ta sẽ ở nơi này thường trực, cho nên đừng cố giở mấy trò con mèo ra với ta”.

Phía bên kia đồng đội vội vàng đỡ tên lính đó dậy, kẻ này cũng không phải yếu, hắn là một Thần Tôn 79 cấp nhưng lại bị lấy đi mất một chi quá dễ dàng.

Kiệt chẳng đứng không, hắn tiến lên dơ chiếc điện thoại ra, màn hình hiện lên toàn cảnh ban nãy, nói: “Các ngươi cố ý gây sự trước, ta có nắm trong tay bằng chứng rồi, rõ ràng là khiêu khích trước”.

Bọn hắn nhìn lại, quả đúng là hình ảnh cùng giọng nói của tên chỉ huy mấy phút trước, không thể tin được Kiệt lại có thể tái hiện lại cảnh này, càng không đoán ra được đây là loại pháp thuật lưu trữ hay thứ máy móc hiện đại gì. Thực tế thì công nghệ tại Trung Thiên thế giới phát triển không tồi, đã có máy móc có thể thu lại hình ảnh, âm thanh nhưng lưu trữ trong thiết bị khá cồng kềnh dưới dạng các băng đĩa và phải có máy chuyên dụng để xem chứ không phải chỉ là một cái thiết bị chỉ nhỏ bằng bàn tay như Kiệt vừa cho họ thấy.

Đồng hành với Kiệt còn có chiếc đồng hồ siêu hiện đại hắn luôn đeo trên tay, nó cũng có thể quay phim, thậm chí còn tích hợp đủ các tiện ích khác như: Xem giờ, xem dự báo thời tiết, chơi game, la bàn, thay đổi giọng nói, báo thức, ghi âm, ghi hình và kết nối với chiếc điện thoại hắn đang sử dụng.

Kiệt đã nhanh trí quay lại toàn cảnh xảy ra ban nãy, dĩ nhiên hắn cũng khéo léo không quay đoạn sau lúc tên kia bị cắt chân, cảnh này quá máu me cũng quá tàn bạo, nếu mà đưa ra xem sẽ tạo ra sự phẫn nộ không thể lường trước được, kết cục có thể chiến tranh thật luôn chứ không phải đùa.

Bọn người bên kia tức giận mà không làm được gì, mặt mày tối sầm lại khiêng đồng đội cùng cái chân của hắn nhanh chóng rời đi.

Văn tướng không nói một lời thúc ngựa quay về, tất cả cùng đi theo.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.