Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bài luyện tập của Kiệt

Tiểu thuyết gốc · 3421 chữ

Nhiên từ tốn cởi chiếc mặt nạ trên mình ra cùng thưởng thức với mọi người, cô gái này mỗi lần để lộ dung nhan đều làm cho người ta thập phần say đắm, ba tên cướp kia cũng không ngoại lệ, trong ánh lửa bập bùng dung nhan của nàng hiện ra như tiên nữ khiến bất kỳ ai cũng không thể rời mắt.

Kiệt cũng đã để ý thấy hành vi của mấy tên kia, không nhịn được gõ nhẹ gót chân xuống mặt đất nhắc nhở: “Vừa phải thôi.”

Nhận ra mình đã quá lố, gã thủ lĩnh ho nhẹ một cái cảnh tỉnh cho hai tên đàn em, cũng đồng thời cho hắn được tỉnh táo, sau đó cắn một miếng cá đang cầm lên tay.

“Ồ đây là.. Sao lại ngon thế này?”

Không chỉ mấy tên này mà Tuấn và Nhiên cũng thấy món cá Kiệt chế biến ngon vô cùng chỉ là biểu hiện của họ không rõ ràng bằng ba người kia mà thôi.

Thịt cá vốn dĩ đã là loại hảo hạng cộng thêm nước sốt đậm đà và cách chế biến thì không chê vào đâu được, cuộc đời đi ăn cướp của mấy tên này dù có lúc trong tay sở hữu rất nhiều tiền, được ăn chơi linh đình thì cũng chưa từng được ăn ngon như vậy, chúng không ngại ngùng mà cảm thán thành lời.

“Trời ạ ta chưa bao giờ được ăn món nào ngon tới như vậy, sống cuộc đời này quả là không uổng chút nào”.

Không chỉ có vậy, khi mới ăn được vài miếng hắn cảm thấy thân mình phát sinh biến đổi, chính là thăng cấp? Đúng là thăng cấp rồi, cả Kiệt cũng thế, thịt loài Hải Tượng Ngư này chứa chất bổ cực cao có thể giúp cường giả gia tăng cấp độ.

Đó là Kiệt mới chỉ ăn có vài miếng thôi, cảm giác chưa đủ nên hắn cố gắng nhịn không thăng cấp vội mà vẫn tiếp tục ăn, bây giờ mới hiểu được cường giả đối với gia thế tốt có lợi ích to lớn như thế nào, tự thân luyện tập sẽ rất lâu lên cấp nhưng nếu kết hợp với thực phẩm bổ dưỡng sẽ tiến cảnh vô cùng nhanh và chắc, thử nghĩ nếu hắn không phải may mắn quen với Trần Quốc Tuấn mà chỉ là một cường giả tu luyện tự do thì làm sao có được cơ duyên bồi dưỡng như thế này chứ?

Nhiên sau khi ăn vài miếng liền dừng lại, gã thủ lĩnh thấy vậy đánh liều hỏi người đẹp: “Nàng sao không ăn nữa?”

Nhiên nói: “Thịt Hải Tượng Ngư tuy tốt nhưng ẩn chứa dinh dưỡng quá cao, cảnh giới thấp không nên cố ăn sẽ dẫn tới chướng bụng khó hấp thu, cấp bậc của ngươi không hơn ta nên cũng ăn vừa thôi, ta thấy ngươi cũng có thể đột phá được rồi, nên tập trung lên cấp đi rồi ăn tiếp.”

Lời nói này khiến tên thủ lĩnh cảm thấy ấm áp vô cùng, hắn không ngờ cô gái xinh đẹp này đã đáp lại lời nói của hắn và còn tốt bụng nhắc nhở, đây không phải là quan tâm sao? Hai tên đàn em cũng cảm thấy lão đại của mình thật may mắn.

Kiệt vẫn đang chế biến nghe vậy liền nói: “Thì ra là vậy, thảo nào sếp có thể ăn nhiều thế.”

Mọi người quay sang nhìn Trần Quốc Tuấn, hắn đã chén tới mấy suất rồi thậm chí vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng, chứng tỏ người này cảnh giới tu vi cực kỳ cao.

Kiệt nãy giờ đều vừa làm vừa ăn, hắn là người có tu vi thấp nhất nên cũng chỉ ăn có mấy miếng là bắt đầu thấy no bụng, thậm chí mới miếng thứ hai đã nhận thấy mình lại có cảm giác tăng cấp.

Nhưng chỉ là cảm giác thôi, vẫn chưa thực sự tăng cấp thật, cái cảm giác này có hơi giống với việc đang muốn ‘hắt xì’ nhưng vừa định làm thì lại mất cơn, xem ra vẫn còn một chút nữa để hắn có thể đột phá.

Nhiên là người từng trải, thấy Kiệt như vậy liền nói: “Anh không cần cố gắng thăng cấp nhanh, đôi khi áp chế lại, tiến cảnh chậm một chút mới tốt.”

“Ừ.” Kiệt gật đầu đáp ứng, nếu như người khác sẽ hơi có chút xấu hổ vì tuổi tác hơn nhưng cấp bậc lại kém hơn nữ nhân bên cạnh mình nhưng Kiệt thì không bởi hắn biết xuất phát điểm của bản thân không giống người khác, hơn nữa hắn không phải là kẻ háo thắng, chỉ là đôi lúc nàng cứ lao ra che chắn khiến hắn cũng có chút canh cánh trong lòng mà thôi.

Vừa nãy hỏi Nhiên đã trả lời nên gã thủ lĩnh lần này mạnh bạo hơn một chút, hắn lại hỏi nàng: “Mỹ nhân cho ta hỏi chút, nàng có phải người của thất đại gia tộc không? Ta nghe nói vùng bắc cực có một gia tộc lớn tên là Băng tộc..”

Nhiên lắc đầu, tự nhiên liếc qua Kiệt một cái nói: “Không phải.”

Kiệt không hiểu lắm sao nàng lại nhìn mình nhưng rồi cũng hướng mấy tên kia nói: “Nàng không phải, các ngươi cũng đừng tò mò mấy chuyện này.”

Thấy thái độ hai người lạnh lùng như vậy cũng không ai dám hỏi thêm gì, bọn chúng cũng không biết được tại sao mình lại bị giữ ở đây, rõ ràng người ta cũng không có ý định muốn chém giết nhưng vẫn không cho rời đi, thật khó hiểu.

Rất nhanh rồi bọn chúng sẽ hiểu thôi.

Sáng hôm sau Trần Quốc Tuấn gọi hai người Kiệt và tên thủ lĩnh băng cướp tới, hỏi: “Ngươi tên gì?”

Tên cướp nói: “Lê Bá Khánh Trình.”

Trần Quốc Tuấn nói: “Được, Lê Bá Khánh Trình, ta giữ ngươi lại đây là muốn ngươi đấu và chỉ dạy cho hắn.”

Ngón tay Trần Quốc Tuấn chỉ sang thằng em của mình, chính là muốn một lần ma luyện cho Kiệt, Kiệt không có biểu hiện gì, hắn biết muốn giỏi phải học, Trần Quốc Tuấn đã làm tới mức này thì hắn phải hết sức mà phấn đấu.

Chưa hết Trần Quốc Tuấn còn cẩn thận dùng Thần Giao Cách Cảm căn dặn Lê Bá Khánh Trình: “Ngươi cứ thẳng thắn ra tay không được nhường, nhưng không được giết người, ta sẽ ở đây quan sát.”

Những lời này nói ra Kiệt, Nhiên đều không nghe thấy, Lê Bá Khánh Trình cười hắc hắc nói: “Vậy thì quá đơn giản, nhưng khi nào mới xong?”

Trần Quốc Tuấn nói: “Khi nào hắn có thể trụ trước ngươi ba phút không gục ngã ta sẽ thả ngươi đi, nhưng đừng giờ trò trước mặt ta, nếu thấy ngươi có bất kỳ hành vi nương tay nào ta sẽ cho ngươi ngay lập tức về với cát bụi.”

Lời này nói ra lạnh lùng thanh âm, cũng không cần bộc phát chút thần lực trợ uy nào cũng vẫn làm Lê Bá Khánh Trình cảm thấy toàn thân run rẩy, hắn đương nhiên không dám có chút nào trái ý.

Song phương đứng đối đầu, những người còn lại quan chiến, khi Trần Quốc Tuấn hô ‘bắt đầu’ cũng là lúc hai người tiến tới giao thủ.

Không như Kiệt nghĩ mình sẽ phải làm thế này thế nọ để chiến thắng, hắn vừa vô trận đã bị Lê Bá Khánh Trình tấn công dồn dập, đánh cho vỡ mặt vỡ mũi không có một chút phản kháng, thậm chí trận chiến chỉ diễn ra đúng một phút Kiệt đã nằm đo sàn, ngất xỉu không biết trời đất là gì.

Nhiên tới kiểm tra thấy tình trạng của hắn rất nặng, xương sườn gãy ba cái, mồm mũi máu túa lua, không biết bao giờ mới tỉnh, thật là thảm.

Lê Bá Khánh Trình vội hướng Trần Quốc Tuấn giải thích: “Là đại nhân nói ta phải thẳng tay đấy.”

Trần Quốc Tuấn lắc đầu nói: “Ta không trách ngươi, ngươi làm rất tốt.”

Kiểm tra tình trạng của Kiệt quả nhiên thấy hắn bị thương vô cùng nặng, thế này giữ người ở đây lâu cũng không phải cách hay rồi.

Trần Quốc Tuấn nói: “Thôi kệ để cậu ta ngủ đó, khi nào tỉnh đánh tiếp.”

Sau đó hắn kêu Nhiên cùng Trình ra giao đấu với nhau, đêm qua Lê Bá Khánh Trình đã đột phá nên hai người đều đã ngang 61 cấp, đây là một trận chiến cân bằng.

Cân bằng nhưng Trần Quốc Tuấn lại không muốn công bằng, hắn yêu cầu Nhiên trong thời gian mười phút phải chiến thắng đối thủ nếu không sẽ coi như thua trận.

Điều này làm tất cả phải sửng sốt, dù cấp độ có ngang nhau nhưng Lê Bá Khánh Trình là nam nhân và cũng không phải yếu, làm sao trong mười phút có thể chiến thắng?

Đối với yêu cầu vô lý này Nhiên lại không có chút gì bất mãn, cô gái này luôn che mặt nạ nên biểu cảm đối với mọi người tương đối mù mịt, chính là không ai hiểu nàng đang nghĩ cái gì.

Giao đấu bắt đầu, Nhiên là người lao tới trước, nàng tấn công vô cùng dồn dập và dũng mãnh, do yêu cầu của Trần Quốc Tuấn nên đây là điều cần phải làm, không thể nào thi đấu trì trạc được.

Lê Bá Khánh Trình ban đầu cũng hơi thấy bất ngờ và áp lực, cô gái này thực lực đúng là không tầm thường, nếu đánh lâu e rằng hắn sẽ không có cửa thắng, thảo nào y nhân áo trắng kia lại yêu cầu nàng trong 10 phút đả bại, nhưng nếu đúng thế thì quá là coi thường hắn rồi.

Toàn thân Lê Bá Khánh Trình biến đổi, trở nên to lớn và gai góc, đây chính là thần kỹ đầu tiên của hắn, Hóa Qủy, trong trạng thái này thân thể và lực phòng ngự của hắn gia tăng 20%.

Đối với quái vật hình thù gớm ghiếc Nhiên cũng không bộc lộ sự sợ hãi, tay nàng co lại, đánh ra một chiêu Đại Hàn Âm Chưởng tầm xa, Lê Bá Khánh Trình nhích người tránh được, đây là Nhiên đang thăm dò tốc độ của hắn thôi, quả nhiên ở trạng thái này tốc độ của hắn có giảm đi một chút.

Nếu tốc độ giảm thì phải có thứ khác tăng, là công kích hay phòng ngự? Cái nào cũng đáng lo, nếu muốn phải đợi hắn hết trạng thái này mới đánh được, nhưng trận đấu có thời gian, đây là điểm mấu chốt.

Nhiên lập tức quay đầu bỏ chạy khi Trình lao tới tấn công.

Hắn từ trên không trung đánh ra một chiêu Phá Sơn Ấn, chiêu này vô cùng mạnh lại có thể liên tục đánh ra 7 lần, chính là hắn để dành để nâng thành thần kỹ hai khi tiến lên Thần Tôn đó.

Hai tay liên tục thúc động ra Phá Sơn Ấn làm Nhiên phải rất vất vả mới tránh được, thậm chí ở ấn thứ 7 nàng phải sử dụng Hàn Cầu Chi Ngự để đỡ chiêu chứ bị khép góc không thể nào tránh được.

Lê Bá Khánh Trình hạ xuống, hắn cùng Nhiên giao lưu võ thuật một lúc rồi hai người lại tách ra, Nhiên là người thua thiệt bởi con quái vật kia có lớp da quá cứng khiến tay nàng tê dại hết cả.

Trên tay một tầng băng sương xuất hiện biến thành một thanh kiếm, Nhiên sẽ dùng thứ này để tránh phải tiếp xúc da thịt với quái vật kia.

Trình sau đó đột nhiên biến mất, Nhiên sử dụng Tinh thần lực dò xét không thấy hắn đâu, rõ ràng đây cũng là một kỹ năng của tên này, do Tinh thần lực không mạnh hơn đối thủ nên nàng không thể dùng nó để tìm ra hắn cho tới khi hắn tấn công.

Hơi nguy cơ, nếu đợi cho hắn tấn công, nếu là một chiêu còn mạnh hơn cả Phá Sơn Ấn kia thì phải biết làm sao? E rằng lúc ấy thua rồi.

Khí tức băng lạnh phát ra, thần kỹ thứ nhất của Nhiên lần đầu tiên xuất hiện, là Sương Giá.

Vừa xuất thần kỹ xong nàng đột ngột dùng Bách Ảnh Lãng Bộ chuyển dịch thân thể đi khỏi vị trí nửa mét, cũng đúng lúc này cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ đánh vào phía đó, là Tiên Thiên Ấn, một kỹ năng khác của Lê Bá Khánh Trình, đương nhiên là con bài tẩy của hắn, nhưng đáng tiếc Nhiên đã cực kỳ nhanh chân và may mắn mà tránh được.

Đây là nhờ vào thần kỹ đầu tiên của nàng.

Tại sao Sương Giá lại là chiêu đầu tiên Nhiên nâng cấp lên thần kỹ mà không cần quan tâm con đường sau này mình chọn sẽ là gì? Đó là bởi sự đa dụng mà nó mang lại.

Ở trong phạm vi Sương Giá bao phủ mọi khả năng ẩn thân đều sẽ bị hạn chế bởi thông qua chuyển động không khí Nhiên có thể đoán được vị trí của đối thủ, mặc dù không thể nhìn thấy được nhưng như vậy cũng là quá đủ rồi, đồng thời chiêu này cũng có một tác dụng dễ thấy nhất chính là làm chậm, kẻ nào ở trong phạm vi ảnh hưởng đều sẽ cảm thấy lạnh thấu tim gan và mọi hành động cũng đều bị chậm đi, dùng chiêu này đối phó với con quái vật to lớn kia là chuẩn nhất rồi.

Lê Bá Khánh Trình sau khi lộ diện và tấn công không trúng mục tiêu thì lại tiếp tục trở lại trạng thái tàng hình, Nhiên có thể lờ mờ nhận ra hắn ở đâu nhưng lại không rõ hành động tiếp theo của hắn là gì.

Chân dậm một cái, toàn bộ mặt đất đều đóng băng hết thảy, đây là nàng muốn Trình không để đứng vững, và quả nhiên hắn hình như vừa bị trượt ngã một cái thì phải, nền băng rất trơn mà.

Trần Quốc Tuấn vừa ôm miệng cười, chắc là đoán đúng rồi.

Ở trong trạng thái tàng hình Lê Bá Khánh Trình lại biến đổi, một chút thôi, hắn biến thành bốn chân để đứng cho vững trên nền băng, cái này làm khả năng tấn công yếu đi nhưng trụ sẽ vững hơn không bị ngã.

Nhiên ở bên này đang quơ tay múa chân có vẻ muốn tìm vị trí thật của đối phương, nàng đánh một quyền, đá một cước, chém một kiếm, chưởng một chưởng nhưng tất cả đều tiêu vào hư vô, không trúng cái nào, thực ra trông còn khá là buồn cười.

Trong lúc Nhiên đang cẩn thận thăm dò xung quanh thì đột nhiên Lê Bá Khánh Trình lao từ trên xuống, hắn lại đánh một chiêu Tiên Thiên Ấn vô cùng mạnh mẽ, nhưng Nhiên đã đạp chân trượt đi một đoạn xa để tránh được.

“Qủa nhiên cô ta có thể phát hiện ra mình ở đâu.” Trình hằn học.

Nhiên sau khi tránh được liền lập tức quay lại ngay làm Trình có chút bất ngờ, thân thể hắn rơi xuống, khi chân vừa chạm vào nền băng thì bỗng nhiên nền băng nứt toát sau đó vỡ vụn để lộ ra một cái hố lớn, Lê Bá Khánh Trình đương nhiên không thể nào gượng được mà rơi tọt xuống hố,

Trong lúc này hắn cũng nhận ra cái hố là do chính mình đánh Phá Sơn Ấn lúc đầu tạo ra, sau đó bị băng che nên không thấy, cũng không để ý, mà hình như Nhiên cũng biết nên bây giờ mới nhanh chóng quay lại, nếu đây là tính toán của cô ta thì cô gái này quả thật đáng sợ.

Đúng, đây chính là kế hoạch của Nhiên, đầu tiên tạo băng trên nền che hết đi các hố đất, nàng đã ghi nhớ hết vị trí từng hố rồi, sau đó thích làm gì thì làm chủ yếu để đối thủ quên đi sự hiện diện của chúng, nàng vừa nãy đánh vu vơ vào không khí cũng là để bản thân di chuyển tới vị trí đã chọn, với thân thể của một nữ nhân nhẹ cân dù có đứng trên cái hố đó cũng chẳng thể làm vỡ mặt băng, nhưng với một con quái vật nặng mấy trăm cân lại khác nha, kết cục Lê Bá Khánh Trình rơi đúng vào cái bẫy hắn đã tạo ra lúc trước.

Đúng lúc đối thủ lọt hố cũng là thời điểm Nhiên quay lại, nàng một chiêu Đại Hàn Âm Chưởng đánh ra đồng thời sau đó là liên tục những cú đấm phóng xuất hàn băng với uy lực khủng bố giáng xuống, kết cục Lê Bá Khánh Trình cho dù có được phụ trợ bởi Hóa Qủy thì cũng không thể chịu nổi mà chấp nhận thất bại.

Tại sao phải thất bại? Bởi Nhiên có thể duy trì tấn công như thế cho tới khi cạn kiệt thần lực, nhưng đối phương có thể sẽ hấp hối chết.

“Đừng đánh nữa ta thua rồi.”

Nhiên ngừng tay, nàng cũng không muốn bản thân suy yếu quá mức, hướng Trần Quốc Tuấn nói: “Hắn thua rồi.”

Hai tên đàn em chạy tới xem lão đại của mình, cũng may hắn đã trở lại hình dáng thường nhẹ cân nên hai tên kia mới lôi lên được, Lê Bá Khánh Trình bây giờ nhìn có chút tơi tả thương cảm, cũng đã mệt gần chết rồi.

Trần Quốc Tuấn lại nói: “Trận đấu kéo dài 11 phút, Lê Bá Khánh Trình ngươi thắng rồi, mai bắt đầu lại.”

Lời nói ra làm Trình cười còn Nhiên thì bất ngờ, nàng rõ ràng đã căn chỉnh rất đúng thời gian mà, theo tính toán Nhiên sẽ dành ra 4 tới 5 phút thăm dò thực lực đối thủ và đánh giữ sức, ba phút sau dồn hắn vào bẫy và hai thậm chí một phút cuối cùng dồn toàn bộ lực lượng tích trữ tiễn hắn về tây phương, và mọi thứ đều được căn chỉnh rất chuẩn thậm chí nãy giờ còn chưa hết mười phút đâu, nhưng mà sao..?

Nghĩ tới đây nàng đột nhiên thông suốt, nhớ tới câu cuối cùng của Trần Quốc Tuấn là 'mai bắt đầu đấu lại', phải rồi, nếu hắn biết đã thua mất mặt như thế thì sẽ còn hứng đánh tiếp sao? Dù rằng hôm nay Nhiên mang tiếng thua nhưng Trình sẽ có tự tin mai tiếp tục cuộc chiến, con gà này vẫn có thể được khai thác dài dài.

Thậm chí ngày mai đối với Nhiên còn sẽ vất vả hơn hôm nay nhiều vì đôi bên đã biết được thực lực của nhau rồi, giao chiến bình thường không nói nhưng để có thể lại trong mười phút chiến thắng đối với Nhiên sẽ trở nên khó khăn hơn trước rất nhiều.

Nàng thở dài một tiếng, mọi người còn tưởng Nhiên thua nên buồn nhưng thật ra nàng đang lo cho ngày mai cơ.

Trần Quốc Tuấn nhe răng cười còn Nhiên chẳng thèm để ý mà ra chăm sóc cho Kiệt, hắn cần bình phục sớm để tiếp tục cuộc ma luyện.

Lê Bá Khánh Trình trong cơn mê man cũng hiểu ra vì sao mà Trần Quốc Tuấn lại yêu cầu Nhiên phải trong thời gian chỉ định mà thắng hắn, thực lực không phải điểm mạnh nhất mà trí tuệ mới là thứ đáng sợ nhất của cô gái này, hắn cảm thấy hôm nay mình thua không oan chút nào.

Lúc Kiệt tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau, cả người hắn đau nhức không chịu được thậm chí nửa người trên không thể cử động do băng gạc đang cố định lại mấy cái xương gãy của hắn.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.