Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc

Tiểu thuyết gốc · 3775 chữ

Còn hai người ở lại, xung quanh toàn là địch khiến Kiệt có hơi hãi nhưng Nhiên thì lại vô cùng bình thản, không biết cô gái này lấy đâu ra tự tin như vậy.

Chưa đầy mười phút sau Trần Quốc Tuấn đã trở lại, trên tay còn mang thêm một người nữa, người này khoảng năm, sáu mươi tuổi, chẳng phải là Nguyễn Tình, thành chủ của Hồ thành này sao?

Tuấn thả hắn xuống, mới hỏi: “Người ta đã đưa tới đây rồi, các ngươi có gì muốn nói với nhau không?”

Im lặng!

Không ai nói gì buộc lòng hắn lại phải là người đặt câu hỏi: “Vậy để ta, Nguyễn Tình, ngươi là thành chủ nơi này lại không biết bọn chúng ở đây làm gì sao?”

Nguyễn Tình nhìn sang đám người Đào Thế Hùng dò ý tứ, thấy chúng cứ im thin thít cũng không rõ là vì sao, nhưng thân là một thành chủ hắn không thể để mất khí thế trước người lạ, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi là ai lại dám hỏi ta kiểu đó?”

“Ta là kẻ có thể giết ngươi”. Trần Quốc Tuấn trừng mắt một cái, lúc này đôi mắt hắn thật đáng sợ, Nguyễn Tình cũng cảm giác được tên này không phải đang đùa, miễn cưỡng nói: “Ta không biết, chỉ biết hắn tới đây để khai thác quặng mà thôi, không đụng chạm tới dân thường ta cũng không quản nhiều”.

“Là thành chủ của một thành lại để một đám người không rõ lai lịch ngay bên cạnh mình, còn không biết chúng đang làm gì, ngươi còn xứng đáng làm thành chủ sao?”

Nguyễn Tình im lặng không biết nói sao, Trần Quốc Tuấn nói tiếp: “Nhưng ta nghĩ chuyện không đơn giản như vậy đâu”.

Hắn trước khi tới phủ Nguyễn Tình cũng đã đi một chuyến qua chỗ kẻ đặt nhiệm vụ cho mình, sau một hồi dọa nạt đã khiến Vũ Văn Quyên kia phải sợ hãi nói sự thật, thực ra hắn ta không phải cố ý đặt nhiệm vụ mà có người xui khiến, người đó không ai khác chính là vị thành chủ Nguyễn Tình này, lý do tất nhiên là vì gã không vừa mắt với mấy tên sơn tặc đó.

Trần Quốc Tuấn hướng Nhiên hỏi: “Em có suy đoán gì không?”

Nhiên đáp: “Mấu chốt vẫn là kẻ đã tung tin cho Hạt Hổ bang tới đây, hắn là chìa khóa của lời giải”.

Vừa nói xong Tuấn xoẹt cái lại đã biến mất, lúc xuất hiện trên tay có thêm một người, kẻ này đã đứng từ xa theo dõi, với thực lực của mọi người ở đây không ai biết, chỉ duy nhất Trần Quốc Tuấn phát hiện nhưng không có làm gì, bây giờ mới tiện tay lôi hắn ra.

Kẻ này cũng không kịp phản ứng đã bị một bàn tay cứng như thép túm lấy ném ra đây rồi.

“Đào Thế Hùng ngươi xem hắn có quen không?”

Đào Thế Hùng không giấu diếm nói: “Hắn là kẻ đã nói cho chúng tôi biết nơi này có vàng”.

Nhiên nhìn qua Nguyễn Tình nói: “Vị thành chủ này cho ta hỏi một câu, ông biết hắn không? Nãy lúc hắn vừa xuất hiện ta thấy ánh mắt của ông có hơi khác”.

Nguyễn Tình có chút lạnh nhạt đáp: “Không biết”.

Nhiên lại nói: “Vậy thì ta có một giả thuyết khá to gan như thế này, anh Tuấn muốn nghe không?”

“Nói đi”. Hắn lãnh đạm nói.

Nhiên ánh mắt chớp động bắt đầu nói: “Em đoán thế này, vị thành chủ đây thực ra từ đầu vốn đã nghi ngờ nơi này có bảo thạch, nhưng lại không dám động tay bởi một khi triều đình biết sẽ cho người tới khai thác còn hắn nếu khai thác trộm sẽ bị định tội tham ô tài sản quốc gia, đây vốn là điều hắn không muốn, cho nên đã nghĩ ra một chiêu định thế cục..”

“Đầu tiên cho thuộc hạ của mình tới Hạt Hổ bang, bang phái cực kỳ nổi tiếng về phá đá rời sông, thăm dò địa chất tới đây với mục đích cho chúng khai thác trước, xem có thật là bảo thạch không và là loại gì rồi mới tùy cơ hành động.”

“Sau đó không ngờ Hạt Hổ bang lại mời được một vị Thần Vương ở đâu về khiến thế cục có chút khó khăn, cho nên thành chủ đã nhờ Vũ Văn Quyên đặt nhiệm vụ mời chiến thủ tới đây thị uy với đám cướp, song phương đối đầu lưỡng bại câu thương người có lợi nhất sẽ là vị thành chủ này, khi đó ông ta là phe chính nghĩa, sẽ cho phong tỏa toàn bộ nơi đây, thực hiện hành vi bắt cướp và có thể ra một điều kiện: Cho các ngươi tiếp tục khai thác nhưng phải chia cho ta một phần, nhiều ít thì không biết nhưng chắc chắn khi đang ở một đất nước xa lạ như Xuyên quốc thì Hạt Hổ bang phải chấp thuận.”

“Mục đích ông ta làm vậy là muốn mượn tay tiêu hao Quàng Văn Thiên kẻ rất mạnh này, còn Vũ Văn Quyên được lệnh đăng nhiệm vụ lại cũng sợ bị Hạt Hổ bang trả thù nên mới bảo chúng ta đuổi chúng đi là được, đúng là một suy nghĩ quá ngây thơ”.

“Có điều tất cả không ngờ tới người đến lần này lại là một siêu cao thủ còn mạnh hơn Quàng Văn Thiên nhiều, chỉ mấy chiêu đã bức cho một Thần Vương 89 cấp như hắn phải bỏ chạy té khói, thành ra kế hoạch hoàn toàn đã đổ bể”.

Trần Quốc Tuấn trầm ngâm nói: “Lúc ta đến phủ thì thấy quân binh tập hợp khá đông, có vẻ như chỉ cần chờ tình báo về là sẽ chạy tới một mẻ bắt hết chúng ta.”

Nhiên lắc đầu nói: “Chưa đâu anh”.

“Còn gì nữa?”

“Anh chưa hỏi ông ta xem suy đoán của em có đúng không mà, đây chỉ là một giả thuyết, chẳng qua em thấy nó khá hợp lý với thế cục hiện tại và nếu trong trường hợp này em cũng sẽ làm như thế.”

Trần Quốc Tuấn quay mặt lại lườm Nguyễn Tình một cái, hắn lại không có nói gì.

Bấy giờ quân binh từ trong thành cũng đã đến, có tới khoảng 300 người, họ đều mặc giáp nhẹ, tay cầm kích ồ ạt chạy tới, bao vây xung quanh, thấy đã có mấy xác chết nằm dưới đất tên đi đầu hét lớn: “Các ngươi tụ tập ở đây làm gì? Kẻ nào dám bắt thành chủ của chúng ta đi?”

Chẳng ai thèm đáp lại, biểu hiện lúc trước của mọi người ra sao thì bây giờ vẫn như thế, Trần Quốc Tuấn vẫn đang đợi Nguyễn Tình trả lời.

Tên thống lĩnh thấy mọi người đều ngó lơ mình mới tức giận tiến lên nói: “Ta nói các ngươi không nghe à?”

Vẫn thấy mọi người im lặng, ánh mắt tất cả lại dường như đều dồn vào hai người là thành chủ và một kẻ khác.

Thống lĩnh nhìn người áo trắng này lại thấy có chút quen mắt, trong chốc lát hắn lặng cả người vì hình như đã nhận ra điều gì.

Sau khi định thần lại mới sợ hãi nhảy xuống ngựa, quay lại hỏi: “Các ngươi không nhận ra vị áo trắng đó là ai sao?” Sau đó vội vàng chạy lại gần đưa tay lên trán động tác chào trong quân đội và hét lớn: “Thuộc hạ thiếu úy Phạm Xuân Chiến bái kiến Thượng tướng quân đại nhân”.

Những binh lính phía sau nhìn kỹ lại, ở đây không ít những người khi nhập ngũ đã được huấn luyện dưới tay Trần Quốc Tuấn, họ nhanh chóng nhận ra cấp trên và lập tức chạy tới gập người xuống kính chào chủ soái của mình, thời thế đổi mới, hiện tại hình thức quỳ đã gần như bãi bỏ rồi, người ta chỉ quỳ trước vua và cha mẹ thôi.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng này tất cả những người không hiểu chuyện đều thoáng nhìn nhau, và đều có chung nghi vấn: Ai? Là ai vậy? Ai là thượng tướng quân? Sau đó mọi ánh mắt lại đổ dồn vào vị cường giả áo trắng kia, chỉ hắn là đáng nghi nhất, trong thoáng chốc có kẻ đã sợ đến không thở nổi.

Ngay cả Nguyễn Tình cũng không tin vào tai mình, Thượng tướng? Là vị thượng tướng nào? Xuyên quốc có ba vị thượng tướng hai nam một nữ, trong hai nam đó một đã già, là một vị Siêu Thần Cấp, còn một đang huấn luyện binh sĩ tại Xuyên Đô.

Khoan đã, Nguyễn Tình nhớ lại thuộc hạ của hắn rất nhiều người cũng là từ Xuyên Đô được điều về đây để bổ sung lực lượng, chẳng lẽ nào hắn là vị Thượng tướng trẻ tuổi nhất của Xuyên quốc, Thượng tướng Trần Quốc Tuấn sao?

Điều này lại có thể?

Trần Quốc Tuấn không thèm để ý tới ánh mắt kinh ngạc của hắn, nói: “Ta đang hỏi ngươi đấy”.

Nguyễn Tình bắt đầu cảm thấy sợ hãi, mặt xanh như tàu lá cúi thấp xuống, từng hơi thở thở ra gấp gáp, biết đã không thể giấu được liền quỳ cả hai chân xuống đáp: “Vâng, là sự thật, thuộc hạ đáng chết”.

Ngay cả Đào Thế Hùng bên kia cũng sợ chết khiếp, Thượng tướng quân Trần Quốc Tuấn, cái tên này cực kỳ nổi tiếng tại cả hai đại lục, hắn lẽ nào lại không biết sao?

Xuất phát điểm là một sát thủ, 18 tuổi nhập ngũ, 25 tuổi trở thành thượng tướng quân quân đội Xuyên quốc, chính là vị thượng tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử quốc gia này.

Nghe nói hắn ở trên chiến trường chính là một tay máu lạnh tàn nhẫn, sở hữu khả năng giết người chớp nhoáng và xưa nay chưa từng tha cho bất cứ ai, có lời đồn một khi gặp phải Trần Quốc Tuấn trên chiến trường thì chỉ có một con đường chết.

Người này còn có một biệt danh, là do chính kẻ thù của hắn đặt cho, là Kiến Diện Tất Sát.

Tên vừa bị Trần Quốc Tuấn lôi từ trong bụi ra bấy giờ cũng đã sợ hãi quỳ mọp xuống, hắn vốn dĩ cũng mơ hồ đoán ra được thân phận người này không đơn giản, chính là lúc bị túm đi đã lờ mờ thấy hình xăm trên cánh tay kia, hình xăm này rất đặc trưng và cũng khá nổi tiếng, chẳng qua lúc ấy đang bị hạn chế nên nhìn không được rõ lắm mà thôi.

Trần Quốc Tuấn dường như đã hiểu ra mọi chuyện, cũng không chất vấn nhiều nữa, bước ra hỏi tên thiếu úy kia: “Các ngươi nhận ra ta?”

Thiếu úy Phạm Xuân Chiến đáp: “Vâng, thuộc hạ khi nhập ngũ đã được huấn luyện dưới trướng của ngài, khuôn mặt và hình dáng của ngài tôi không thể nào quên được.”

“Ngay cả binh lính phía sau tôi đây cũng rất nhiều người từng được ngài huấn luyện cho nên đều nhận ra.”

Đến bây giờ Nguyễn Tình mới tin Trần Quốc Tuấn chính là Trần Quốc Tuấn vị thượng tướng quân kia, hắn chỉ không ngờ được việc mình làm kín như vậy lại bị triều đình phát hiện, còn là đích thân một trong ba vị thượng tướng của Xuyên quốc tới giải quyết vấn đề, thế này không phải là giết gà dùng dao mổ trâu sao?

Nguyễn Tình làm sao đoán ra được Trần Quốc Tuấn tới đây hoàn toàn là chuyện tình cờ, toan tính của gã trước đó khi đăng nhiệm vụ muốn nhờ thế lực thứ 3 giải quyết lại chính là sai lầm lớn nhất của gã, dù sao cũng là không may mắn, bởi có ai lại nghĩ ra được mấy việc này lại có Thần Đế tham dự vào đâu chứ.

Trần Quốc Tuấn hỏi: “Các ngươi có ai có giấy bút đấy không?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, họ đi đánh nhau chỉ mang đao với kiếm ai mà lại mang thứ tao nhã đó đi chứ.

Kiệt phía sau lấy ra một quyển sổ cùng một cái bút nói: “Có em mang theo đây.”

Trần Quốc Tuấn bảo hắn đưa cho Nguyễn Tình, nói: “Ghi hết tội trạng của ngươi vào đó, đồng thời đưa ta phương án xử lý.”

Nguyễn Tình không dám trái lời tay run run đỡ lấy giấy bút bắt đầu viết ra bản cáo tội của mình.

Trần Quốc Tuấn lại ra lệnh cho binh lính bắt trói toàn bộ người của Hạt Hổ bang, thẩm vấn ngay tại chỗ, kẻ nào có trong danh sách truy nã lập tức đưa về xét xử, đương nhiên tên cầm đầu Đào Thế Hùng không cần thẩm tra mà trực tiếp đưa về nhà giam luôn.

Hạt Hổ bang mấy năm nay vùng vẫy tại Long Xuyên đại lục coi như cũng có chút tiếng tăm, hành động phạm pháp cũng không ít tuy nhiên chúng lại ẩn náu trong rừng sâu rất khó bắt được nên thường bị chính phủ các nước ngó lơ, lần này rời xa địa bàn sở trường lại đụng độ phải Kiến Diện Tất Sát coi như chúng xong đời, cũng không có ai dám phản kháng mà chỉ lầm lũi cho tay vào dây trói.

Một lúc sau mọi việc cũng dần ổn thỏa, Nguyễn Tình nhanh chóng đưa bản tường trình tội trạng của mình ra, mọi thứ quả nhiên đều giống như Nhiên đã suy đoán, Trần Quốc Tuấn lại không quá ngạc nhiên vì hắn luôn biết khả năng suy luận của cô bé này rất tốt.

Theo đó thời gian cách đây năm tháng trước thuộc hạ của Nguyễn Tình đã tình cờ phát hiện ra một tấm bản đồ thổ địa đã chỉ đến nơi này nghi có bảo thạch, hắn ngay lập tức phong tỏa tin tức này lại, kiếm vài người tới thăm dò nhưng không có kết quả.

Sau đó một thuộc hạ khác đã giới thiệu cho hắn về Hạt Hổ bang, đây là một bọn đạo tặc giỏi về đào bới và tìm kiếm khoáng sản, ngay lập tức Nguyễn Tình đã nảy ra trong đầu kế hoạch của mình.

Theo luật lệ Xuyên quốc bất cứ nguồn nguyên tố khoáng thạch nào cũng là tài sản quốc gia, đều thuộc quyền khai thác của triều đình, ai có công phát hiện và khai báo sẽ được triều đình ban thưởng 5% tổng giá trị khai thác được. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi vẫn là quá ít, Nguyễn Tình lại muốn chiếm chọn số tài nguyên này cho nên đã khéo léo mang Hạt Hổ bang về đây để âm thầm khai thác thông qua một người trung gian chứ hắn không có ra mặt, đúng là đã gian rồi còn khôn.

Người trung gian này tự xưng là kẻ có quyền lực có thể sai khiến cả thành chủ Nguyễn Tình, đã không ít lần thị uy khiến Nguyễn Tình cũng phải khép nép e sợ, tất nhiên đây là hai người bắt tay nhau diễn, không nhứng thế tên này còn chấp nhận bị giam lỏng ở một nơi không phải là Xuyên quốc, quyết định chỉ ở một chỗ điều khiển từ xa cho tới khi toàn bộ khoáng thạch được khai thác xong, lợi nhuận sẽ chia đôi, điều đó khiến Đào Thế Hùng tin là thật và bắt đầu công cuộc khai thác của mình.

Nguyễn Tình sẽ đợi đến khi có thông báo Hạt Hổ bang đã khai thác được khoảng 70% sẽ kiếm một cái cớ đưa quân vây khốn nơi này và bắt trọn ổ, Hạt Hổ bang tuy mạnh nhưng cũng không thể ngăn cản được quân đội của cả một thành, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, ngược lại Nguyễn Tình sẽ ỉm trọn được số khoáng sản này.

Nhưng mọi chuyện bắt đầu phức tạp hơn khi Đào Thế Hùng lại mang về một tên Thần Vương đỉnh phong, đây là điều Nguyễn Tình không hề muốn chút nào.

Hắn quyết định dùng một kẻ khác để đăng nhiệm vụ trên trang chủ của Hội Đồng nhờ chiến thủ tới giúp, bụng nghĩ cùng lắm cũng sẽ là một Thần Vương khác tới thôi, đôi bên giao chiến sẽ lưỡng bại câu thương cho hắn trục lợi, không ngờ mọi chuyện lại chẳng như ý muốn..

Bọn thuộc hạ chạy vào kiểm tra đã ra báo cáo lại cho Trần Quốc Tuấn, bên trong phát hiện một không gian lưu trữ bảo thạch lớn bao gồm vàng. Phong Linh Thạch, Hỏa Linh Thạch, Nhiếp Kim Thạch cùng một số bảo thạch khác số lượng ít hơn như Linh Thiết, Pháp Thạch.. chưa qua xử lý, dự kiến khoảng năm tấn và trong mỏ vẫn có thể khai thác được.

Có vẻ bọn chúng khai thác cũng đã đến giai đoạn cuối rồi, chỉ trong vòng ba tháng đạt được kết quả này quả nhiên là rất giỏi.

Trong thời gian khai thác Đào Thế Hùng đã nhiều lần nỗ lực đưa các bảo thạch về địa bàn của hắn nhưng tất cả tuyến đường đều đã bị siết chặt, tất nhiên Nguyễn Tình đã làm điều này từ trước đó rất lâu rồi nên khiến Đào Thế Hùng cũng không nghi ngờ lắm, chỉ nghĩ triều đình Xuyên quốc đang gia tăng phòng vệ mà thôi, dù gì thì quốc gia này cũng có quá nhiều kẻ thù cần phải đề phòng.

Tất nhiên nhờ có người trung gian mà Đào Thế Hùng vẫn có thể đưa được bảo thạch trở về trót lọt, thực ra số lượng cũng không ít đâu, phải thế hắn mới đủ tin tưởng chứ, và đây vô tình lại tăng thêm tội trạng cho Nguyễn Tình.

“Kẻ phát hiện ra nơi này đâu rồi?” Trần Quốc Tuấn bỏ đi vẻ nhã nhặn thường ngày, thay vào đó là cái biểu cảm lạnh lùng như băng.

Nguyễn Tình nói: “Thuộc hạ đã nhốt hắn lại để tránh hắn ăn nói lung tung, dự định sau đó sẽ cho hắn một số tiền lớn để về quê làm ăn”.

Câu này nghe có chút khó tin, vị Thượng tướng này lại không để ý nói: “Ta ra lệnh cho ngươi thả hắn ra ngay lập tức, hắn là người đã phát hiện ra nơi này vậy chiếu theo luật lệ sẽ được hưởng phần trăm giá trị của số vàng đã được khai thác”.

“Đồng thời ngươi ở đây có đề xuất mức phạt cho mình, ta không có ý kiến, cứ thế mà làm”.

Trần Quốc Tuấn sau đó tuyên bố Nguyễn Tình thân là thành chủ lại tham ô tài sản quốc gia, phát hiện có nguyên tố quý hiếm mà không báo cáo, hợp tác với tội phạm bị truy nã, lại làm thất thoát tài nguyên đất nước ra ngoài, yêu cầu giáng chức xuống làm lính thường, đày đi biên ải trong năm năm, toàn bộ tài sản bị tịch thu sung công quỹ.

“Nguyễn Tình, ngươi cũng biết đất nước chúng ta luôn trong trạng thái có thể chiến tranh bất cứ lúc nào, rất cần những nguồn lực này để nâng cấp hệ thống phòng thủ, vậy mà ngươi vì tham lam lại có ý muốn phản bội tổ quốc, lẽ ra ta có thể tru di tam tộc chứ không phải chỉ nhẹ nhàng giáng chức như vậy, nhưng vì ngươi có đóng góp không ít cho thành này, dân chúng cũng không có ca thán, cũng chưa thu được một chút lợi nào về tay cho nên ta không đuổi cùng giết tận, sau này làm con người mới thì phải suy xét lại, sống cho tốt vào”.

Nguyễn Tình sợ hãi nhưng cũng vui mừng, nghe Trần Quốc Tuấn nói thì cúi gập đầu xuống cảm tạ không dám có chút oán thán, hắn cũng biết tội của hắn quá khó tha đi, lẽ ra Trần Quốc Tuấn cũng không thể tự mình định đoạt mà phải dựa vào luật lệ để xét xử, nhưng hắn lại không làm thế, có thể nói sau lần này trở về Trần Quốc Tuấn nhất định sẽ phải giải trình không ít với Xuyên vương đấy.

Người có tội đã phải chịu phạt, Hạt Hổ bang coi như lần này đã bị xóa sổ, bảo thạch cũng được Trần Quốc Tuấn ra lệnh cho quân binh đưa về Xuyên Đô kèm theo thư tường trình của hắn, đồng thời nơi này cũng đã bị giới nghiêm có quân đội canh gác 24/24 chờ đợi lệnh từ triều đình tới để tiếp tục khai thác, chuyến rong chơi lần này của ba người Tuấn, Nhiên, Kiệt tình cờ lại thu được một kết quả thật là tốt.

Cũng đồng thời Trần Quốc Tuấn lấy một ít Nhiếp Kim Thạch và Phong Linh Thạch đưa cho Kiệt và Nhiên, Kiệt còn hơi lơ ngơ thì Nhiên giải thích: “Thứ này tốt cho rèn luyện, vừa minh tưởng vừa hấp thụ sẽ giúp thân thể mạnh mẽ hơn.”

Kiệt hỏi nhỏ: “Mình lấy thế này không sao chứ?”

Nhiên đáp: “Có sếp bật đèn xanh cho anh còn lo cái gì, Xuyên vương cũng chẳng để ý tới một chút mất mát thế này đâu.”

Thành chủ bị phế truất, chỉ còn chờ thành chủ mới được điều từ triều đình về thay, trong thời gian này thiếu úy Phạm Xuân Chiến kia được Trần Quốc Tuấn giao cho tạm quyền, sau khi phân phó xong xuôi thì hắn đã cùng Kiệt và Nhiên rời đi ngay.

Đang trong thời gian nghỉ ngơi, hắn không muốn bản thân lại dính vào mấy chuyện triều chính, thật ra thì với thân phận là thượng tướng của mình Trần Quốc Tuấn cũng không cần đụng tới mấy chuyện cỏn con này nhưng hắn lại là trực tiếp dính dáng, không tránh khỏi phải giải trình nên vẫn là đánh bài chuồn cho nhanh.

...

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.