Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ mới

Tiểu thuyết gốc · 4670 chữ

Hồ thành nằm ở phía tây của Xuyên quốc, sát bờ biển, đi xe ngựa nhanh thì mất nửa ngày sẽ tới nơi.

Tranh thủ đang di chuyển Kiệt mới hỏi: “Em nghe nói anh Tuấn là rank Chiến Thần sao? Em xem thẻ một chút được không?”

Trần Quốc Tuấn một tay giữ cương ngựa một tay rút ra một tấm thẻ màu đen bóng, đưa cho hắn xem.

Đây chính là thứ thể hiện cho Chiến Thần cấp bậc.

Vẻ ngoài không phải rất bắt mắt nhưng nó lại là tấm thẻ quyền lực nhất trong giới Chiến thủ, là xếp hạng cao nhất.

Thế giới này có một số thế lực vô cùng cường hãn, là bá chủ một phương gọi là thất đại gia tộc, bao gồm bảy gia tộc lớn và quyền lực đến nỗi người đứng đầu quốc gia sở tại cũng phải e dè.

Trong đó có hai gia tộc là Vũ tộc và Minh tộc, một gia tộc lắm tiền nhiều của nhất và một gia tộc thông thái nhất.

Nói về Vũ tộc, đây là gia tộc giàu có bậc nhất thế giới, nắm trong tay khối tài sản khổng lồ trải dài khắp hai đại lục, gần như tất cả các ngân hàng, nhà đấu giá, sòng bạc, khách sạn, các chốn ăn chơi sa hoa của thế giới đều có phần của họ, mặc dù đây không phải là gia tộc thiên về sức mạnh nhưng nhờ nguồn tài lực khổng lồ mà vẫn có vô số cường giả mạnh mẽ chịu khuất phục đứng dưới trướng Vũ tộc.

Minh tộc, gia tộc này lại nổi tiếng về tinh hoa công nghệ, hầu như mọi công nghệ cao cấp của Trung Thiên thế giới hiện nay đều là sản phẩm của họ.

Và điểm thú vị là hai gia tộc này đã bắt tay hợp tác với nhau tạo ra thứ gọi Hội Đồng, nếu ở thế giới của Kiệt thì có thể coi nó như một tập đoàn lớn vậy. Hội Đồng thu hút nhiệm vụ từ khắp nơi trên thế giới mà quân đội hoặc chính quyền không giải quyết và đặt ra xếp hạng để thu hút cường giả tới tham gia, những người này sẽ được gọi là Chiến thủ như đã biết.

Hội Đồng hiện tại cũng đang liên kết với Liên Hợp Quốc giải quyết rất nhiều vấn đề quan trọng nên Chiến thủ có xếp hạng càng cao thì càng được Hội Đồng và Liên Hợp Quốc coi trọng, đạt được nhiều quyền lợi tuyệt vời.

Có thẻ xếp hạng Chiến Thần trong tay Trần Quốc Tuấn có thể đi bất cứ vùng đất cấm hay quốc gia bị giới hạn nhập cảnh nào khi đã có Liên Hợp Quốc bật đèn xanh phía sau. Ngoài ra khi sử dụng tất cả các dịch vụ hay mua hàng hóa của Minh tộc và Vũ tộc đều sẽ được giảm giá 15%, có thể đi tới tất cả các hội đấu giá lớn mà không cần điều tra qua thân phận, dĩ nhiên có đấu giá thì vẫn sẽ được giảm đúng theo mốc 15% kia, đây là ưu đãi không phải ai cũng có.

Sở hữu thẻ này cũng có thể vay ngân hàng với giá trị lớn, tiêu sài tẹt ga không lo không có tiền tiêu đến hết đời.

Kiệt trả lại tấm thẻ cho Trần Quốc Tuấn vui vẻ nói:

“Tuy em không hiểu lắm nhưng có vẻ tấm thẻ đen này thật sự rất ghê gớm, sau này em cũng sẽ cố tham gia làm nhiệm vụ để xem xếp hạng của mình đến đâu.”

Nói chuyện tranh hạng làm Kiệt liên tưởng tới mức rank của bản thân khi chơi game ở thế giới cũ, hắn luôn nằm trong top những người mạnh nhất và chưa từng tụt qua mức Đại Cao Thủ, một xếp hạng vô cùng cao.

Tất nhiên làm nhiệm vụ ở thế giới này sẽ không đơn giản như cái cách hắn chơi điện tử thậm chí sẽ có lúc gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn vẫn mơ mộng bản thân sẽ có ngày chinh phục được hết các mức rank như khi trước chơi trò chơi kia, hơi ngáo game.

Ngồi tưởng tượng thêm một lúc mới tò mò hỏi tiếp: “Thất đại gia tộc là thế lực như thế nào vậy anh?”

Trần Quốc Tuấn đáp: “Đó là bảy gia tộc lớn mạnh nhất, ngoài Minh tộc và Vũ tộc còn có Bá Tượng tộc, Lôi Long tộc, Thiên Sứ tộc, Cự tộc và Băng tộc”.

“Băng tộc? Nhiên có liên quan gì với tộc này không?” Kiệt tò mò hướng Nhiên hỏi, đơn giản vì hắn thấy nàng sở hữu thuộc tính băng.

Nhiên ấy vậy mà không trả lời, chỉ lắc đầu một cái, cũng không biết ý là không có liên quan gì hay là không muốn nói.

“Chúng ta cần hoàn thành công việc sớm, bám cho chắc vào”. Trần Quốc Tuấn đột ngột tăng tốc độ làm cả hai người chới với một phen.

Đầu tiên cả ba phải đi tới chỗ khách hàng của họ, chính là người đã đặt nhiệm vụ này, đây là một phú hộ lớn trong vùng với một căn biệt phủ rộng rãi và sa hoa, khi báo danh là người tới nhận việc thì ngay lập tức có một đoàn nô bộc gồm năm người và cả gia chủ ra tiếp đón họ.

Gia chủ là một vị trung niên tuổi khoảng năm mươi, tên là Vũ Văn Quyên, mặc áo lông cừu sang trọng, đầu đội mũ lân, đi giày cao cấp, thấy người tới ông ta vô cùng kính cẩn đích thân chạy tới tiếp đón.

“Các vị đã tới rồi, nào nào mời vào đây”.

Hôm nay Trần Quốc Tuấn đã thay chiến giáp bằng bộ áo dài trắng quen thuộc, vị gia chủ này đương nhiên cũng không hề biết thân phận của hắn ta, vẫn tiếp đón như người thường.

Trần Quốc Tuấn cực kỳ đẹp trai, lại khoác trên mình bộ áo trắng tinh khôi cùng những bước đi thẳng đều nhã nhặn càng làm bản thân thêm phần nho nhã soái ca, khi bước vào làm các cô gái từ chủ nhà cho tới các a hoàn cũng không nhịn được mà phải liếc hắn một cái.

“Anh Tuấn chưa có vợ nhỉ?” Kiệt quay sang hỏi nhỏ Nhiên.

Nàng lắc đầu nói: “Kén lắm, lần nào ông hỏi cũng đều trả lời tình yêu cháu dành cho tổ quốc là đủ rồi, sau đó đánh trống lảng luôn, rõ ràng là ngụy biện”.

Ba người theo chân chủ nhà đi vào một phòng khách. Người hầu pha trà, Trần Quốc Tuấn mới hỏi gia chủ: “Trước tiên anh hãy nói cho tôi qua một chút thông tin về toán cướp này đi”.

Gia chủ gật đầu nói: “Lũ cướp này đã xuất hiện ở đây khoảng hai tháng nay rồi, chúng chiếm đóng một vùng đất cách thành này khoảng ba cây số về hướng tây, chuyên môn chặn người đi đường để cướp bóc, nhưng chỉ cướp tiền thôi, cũng chưa từng giết người, ta thấy bất bình nên mới đăng nhiệm vụ này lên nhờ các cậu giúp”.

Trần Quốc Tuấn mới hỏi: “Vậy sao không nhờ quan binh tới giúp? Thành chủ nơi này là ai vậy?”

Chủ nhà nói: “Thành chủ ở đây là một vị tên là Nguyễn Tình, đã làm thành chủ được ba năm. Trước đây hình như ông ta cũng đã phát động tấn công lũ cướp mấy lần nhưng có vẻ không có kết quả, nghe đồn bởi vì trong số chúng có cao thủ Thần Vương”.

“Thần Vương?”

Kiệt chưa hiểu lắm nhưng Tuấn và Nhiên đều rõ Thần Vương có địa vị cao như thế nào ở tại thế giới này, họ chính là loại cường giả cao cấp ai gặp cũng sợ, ai thấy cũng nể, dù đi bất cứ đâu cũng luôn có chỗ đứng cho mình, vậy mà chẳng ngờ lại chịu ở đây làm lũ cướp quèn, chả lẽ nói ở đây có gì đặc biệt khiến hắn hứng thú?

Nguyễn Tình? Cái tên này Trần Quốc Tuấn không biết, có lẽ phải đi gặp hắn một chút mới được.

Vũ Văn Quyên ánh mắt lại có chút hoài nghi hỏi: “Ta rất tò mò về ba vị, chỉ ba người, lại có hai cô cậu thanh niên trẻ như vậy, dù có thêm binh lính trong thành yểm trợ nhưng liệu có quá sức không vậy?”

Ông ta không dấu diếm nói thẳng hoài nghĩ của mình: “Cho nên xin lỗi ta hỏi chút ba người đã bao nhiêu cấp rồi?”

Nhiên nói đầu tiên: “Tôi 61 cấp Chân Thần”.

Kiệt: “33 cấp”.

Đến lượt Trần Quốc Tuấn nói: “Cứ coi tôi là Thần Vương đi”.

Vũ Văn Quyên ánh mắt có chút kinh ngạc nhưng thấy được khí chất không tầm thường của Trần Quốc Tuấn nên cũng hết sức cung kính nói: “Thì ra là Thần Vương tôn kính”.

Dù có hơn tuổi nhưng cường giả cấp độ càng cao thì càng được người ta kính trọng, Vũ Văn Quyên lớn hơn Trần Quốc Tuấn tới gần chục tuổi nhưng cũng không dám nói chuyện như người bề trên.

Ông ta cũng thừa hiểu nhiệm vụ của mình phải có xếp hạng như thế nào mới có thể nhận, cấp bậc không cao thì làm gì có chuyện có được xếp hạng cao, cho nên từ đầu tới cuối ông ta mới kính cẩn như vậy, chỉ chờ cho Trần Quốc Tuấn nói ra cấp bậc của mình để có thể chính thức đối đãi mà thôi.

Vũ Văn Quyên mang ra một tấm bản đồ chỉ cho ba người xem, từ đây đến chỗ toán cướp này khá là gần, đi nhanh chắc chỉ mất khoảng năm phút là tới nơi.

“Mọi người định sẽ khi nào thì hành động để ta bố trí nhân lực?”

Trần Quốc Tuấn lắc đầu nói: “Không cần thêm người, càng đông càng dễ bại lộ”.

Vũ Văn Quyên ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, Nhiên mới hỏi: “Chúng có khoảng bao nhiêu người?”

“Ta không chắc nhưng khoảng trên dưới năm mươi người, có một số lớn đều là Chân Thần cả rồi.”

Trần Quốc Tuấn gật đầu nói: “Đánh được, tôi muốn hỏi một câu cuối”.

“Cậu cứ hỏi”.

“Phải tha cho chúng sao?”

Vũ Văn Quyên nhìn sang, sắc mặt ngưng đọng nói: “Cậu không muốn tha cho chúng?”

“Chỉ là tôi sợ lỡ tay đánh chết một vài tên trong đó thôi”.

“Ta cũng đã nói rồi, chúng có cướp bóc nhưng cũng chưa từng giết người, tha được thì cứ tha”.

“Được, tôi hiểu rồi”.

Trần Quốc Tuấn cầm tấm bản đồ lên gọi cả hai người Nhiên và Kiệt theo.

“Các cô cậu định đi luôn sao?” Vũ Văn Quyên lo lắng chạy theo hỏi.

“Phải, ông đừng lo”. Kiệt cũng bắt đầu học theo điệu bộ tự tin của hai mà nói.

Cả ba theo hướng chỉ định trên bản đồ nhanh chóng di chuyển.

Ra khỏi thành.

“Anh, có kẻ khả nghi”.

“Bắt lại”.

Nhiên gật đầu thoáng cái đã biến mất, chưa đầy một phút sau đã quay về với hai người trên tay.

Đây có lẽ là tay chân của lũ cướp kia, thấy người lạ vào thành nên có ý bám theo, liền lại bị bắt ngược.

Nhiên ném hai tên xuống đất, lạnh lùng hỏi:

“Nói, doanh trại của các ngươi ở đâu? Tổng có bao nhiêu người? Đang làm gì ở đó?”

Một tên cười khinh bỉ: “Các ngươi không đủ tuổi để hỏi chúng ta..”

Rầm!

Hắn còn chưa nói hết đã bị đạp cho một cái vào tay, tay bị chìm sâu tới 30 phân xuống đất, đau đến mức phải la toáng lên, người làm là Trần Quốc Tuấn.

Nhiên mặt không lộ sắc thái còn Kiệt hơi hãi, tự nhiên thấy ông anh này bạo lực quá.

“Còn trả lời sai nữa ta sẽ cho đầu ngươi xuống đất để tên kia trả lời”. Trần Quốc Tuấn khô khốc nói.

Gã này đau đến chảy cả nước mắt sợ hãi nói: “Dạ đại nhân, doanh trại chúng tôi ở ngay quả núi bên kia, có tổng cộng khoảng 200 người, thủ lĩnh làm gì ở đó thì không biết”.

Tên này tưởng thế nào bị ăn đòn cái là ngoan như cún con một mực khai hết, tên bên cạnh cũng sợ hãi mặt trắng bệch ra luôn rồi.

“Nói cho ta nghe hoạt động thường ngày của thủ lĩnh cũng như đồng bọn các ngươi, 200 người không phải chỉ suốt ngày ăn không ngồi rồi đấy chứ?”

Hắn cố nén đau nói: “Chúng tôi chỉ là những tên lâu la cũng không biết gì nhiều, hoạt động ở bên trong không hề có chút thông tin nào cả, chúng tôi chỉ là tình báo, phát hiện người lạ vào, ra thành sẽ về báo cáo lại”.

Nhiên liếc nhìn tên kia: “Ngươi có gì để nói không?”

“Dạ, chúng tôi thật sự không biết cũng không có quyền được biết, chỉ thấy quy định nếu ai tiến gần tới khu vực chân núi sẽ bị giết không tha ngoài ra không còn gì thêm”.

Nhớ ra điều gì lại nói thêm: “À cách đây không lâu thủ lĩnh mới chiêu mộ được một tên quỷ dị về, hắn ta rất thần bí, cả ngày cứ đeo mặt nạ, tôi chỉ biết có vậy”.

Nhiên nhìn Tuấn một cái, hắn ra hiệu cho nàng tha cho chúng, Nhiên ngay lập tức túm lấy hai tên cho chúng đóng băng hết lại, băng này không gây chết người, chỉ là hạn chế di chuyển chúng một chút, một giờ sau băng tan cả 2 sẽ tự động được giải thoát.

Ba người tiếp tục tiến lên, lại phát hiện có thêm một số kẻ theo dõi khác, khi bị bắt lại thì thông tin cũng không khác những kẻ trước là mấy, Nhiên có hỏi qua về tên bí ẩn mới tới nhưng cũng không có kết quả gì, chỉ biết thêm một chi tiết, tên thủ lĩnh băng cướp này là một Thần Tôn 78 cấp.

Những kẻ theo dõi Nhiên bắt được cũng đều là thường nhân ba mươi, bốn mươi cấp, sức phản kháng không có bao nhiêu, chỉ là lúc tiếp cận gần thì đã có kẻ mạnh hơn, là một Chân Thần 63 cấp, tuy nhiên vẫn bị hạ gục dễ.

Ba người ẩn trong một cái cây đã nhìn thấy doanh trại của bọn này phía trước, bên trong mấy toán người thường xuyên cầm vũ khí đi tuần, trông bài bản không khác gì doanh trại quân đội.

“Bọn chúng có tổ chức, có vẻ không phải là loại trộm cướp bình thường”. Nhiên nói.

“Giờ kế hoạch tấn công thế nào anh?” Kiệt hỏi.

Trần Quốc Tuấn nói: “Kế hoạch gì đâu, cứ lao tới mà tuyên chiến thôi, chú không phải đang muốn thực chiến đấy à?”

Kiệt nhìn Nhiên dò xét, chỉ thấy nàng gật đầu một cái, có ý nghĩa Trần Quốc Tuấn bảo kê rồi không cần lo, lâu nay hắn đều rất tin tưởng Nhiên nên gật đầu đáp ứng: “Cũng đúng, vậy được ta đi khiêu chiến chúng”.

Kiệt lập tức nhảy xuống hiên ngang đi tới doanh trại địch, Nhiên chạy theo, chỉ có Tuấn vẫn ngồi trên cây quan sát.

Thấy người lạ mấy tên lính canh lăm le vũ khí đi tới nói:

“Ai, các ngươi là kẻ nào?”

Kiệt tươi cười nói: “Chúng tôi là ai thì tới cũng là khách mà, sao lại dùng đao kiếm tiếp đãi khách là như thế nào?”

“Thằng điên, bọn tao không có rảnh mà tiếp khách, nhanh nhanh biến đi”. Một tên phẩy tay đuổi.

Nhiên Kiệt nhìn nhau một cái, không phải bảo bọn cướp này hay chặn cướp người qua đường sao, vậy mà thấy hai người lại dửng dưng như không, Kiệt cười ha ha nói: “Thôi đành nói thật vậy, ta là một kẻ đi khiêu chiến, thấy doanh trại các ngươi to như vậy nhất định là một nơi khiêu chiến tốt, cho nên muốn tới thử”.

Bọn cướp tên nào tên nấy ngẩn cả người, trong đầu nghĩ thằng này đang nói cái gì vậy?

“Này ngươi là kẻ khiêu chiến thật à?”

Kiệt rất tự tin gật đầu, “ừ”.

“Muốn khiêu chiến như thế nào?”

Kiệt đáp: “Chỉ cần dưới sáu mươi cấp ta đều tiếp”.

Bọn kia tên nào tên nấy đều bò lăn ra cười, không ngờ lại có thằng hâm đến vậy, có muốn khiêu chiến thì kiếm chỗ khác, ít nhất trại cướp cũng không phải là nơi tốt để làm chuyện này.

Trần Quốc Tuấn đứng sau cũng thấy buồn cười khi nghe chủ ý của Kiệt, dưới 60 thì cái gì lại gọi là khiêu chiến chứ, chỉ là đánh nhau xoàng xoàng thôi, nhưng mà rất có cá tính, Nhiên thì không nói gì để Kiệt tùy ý hành động.

Một tên trong đám ngớt cười nói: “Tên này mặc dù đầu óc ngươi không được bình thường lắm nhưng cũng thú vị, được ta chấp nhận, nhưng lấy gì ra đánh cược? Lấy vị cô nương bên cạnh ngươi sao?”

Nhiên nói: “Ta xấu xí đến mặt cũng không dám lộ, chỉ sợ làm các ngươi giật mình thôi”.

Nói rồi nàng rút ra hai tờ năm trăm nghìn nói: “Một trận cược một triệu, được chứ?”

Tên kia nói: “Được, ta cũng không phải kẻ chê tiền, chơi, nhưng trước hết ta phải hỏi qua ngươi bao nhiêu cấp rồi, thuộc tính nguyên tố là gì?”

Có vẻ tên này sợ bị hớ nên cũng rất cẩn thận nha, hắn sợ đồng ý nguyên tắc thi đấu rồi Kiệt vù cái lại là thần thì hỏng, hoặc ít nhất có nguyên tố hiếm thì toang, nhưng hắn đã quá lo xa rồi, Kiệt đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một cơn gió, ý nói hắn là hệ phong, khí tức thả ra cũng chỉ khoảng 30 đến 35 cấp, lại dám đánh từ Chân Thần trở xuống, đúng là to gan.

“Ai lên đầu tiên?”

Một tên đứng lên nói: “Để ta”.

Hai người bước lên, ánh mắt nhìn nhau, bọn quân từ chỗ khác tò mò cũng đã bắt đầu chạy tới quan chiến.

“Nguyễn Xuân Vinh, 35 cấp”.

“Nguyễn Phong Kiệt, 34 cấp”.

Song phương rơi vào trạng thái thủ thế, không có hiệu lệnh, cũng không có trọng tài, nghỉ một nhịp hai người lập tức lao vào đối chiến.

Vinh đánh ra một quyền liền bị Kiệt đỡ được, sau đó bằng động tác vô cùng nhanh Kiệt cúi người xuống, xoay lưng lại về phía Vinh đồng thời tay túm lấy cẳng chân đối thủ kéo một cái làm hắn ngã nhào xuống đất, động tác của Kiệt quá nhanh làm tất cả mọi người chứng kiến đều không khỏi kinh ngạc.

“Thì ra hắn là một chuyên gia về võ thuật”.

Nguyễn Xuân Vinh đứng lên, mặt hắn đã toàn cát, tức khí lao tới liên tục tung ra mấy quyền lại đều bị Kiệt chặn hết.

Trong khoảnh khắc tiếp theo Kiệt đã đáp lại một quyền vào thẳng mặt khiến đối phương tối tăm mặt mũi. Nội lực quả là tuyệt vời, nó có thể truyền dẫn lên khiến cú đấm uy lực hơn rất nhiều, điều mà ở Trái Đất không thể nào có được.

Nguyễn Xuân Vinh tức điên lên, hắn lao tới chân dơ lên cao tính đạp vào mặt Kiệt, cũng đúng lúc này Kiệt xoay người hồi mã thương dùng chân đạp thốc vào bụng khiến đối thủ ngã nhào xuống đất, mồm nôn ra một thứ dịch màu trắng, giây sau bỗng chốc nằm im thin thít.

Là Spinning Back Kick, cú đá mà Kiệt cực kỳ ưa thích.

Thứ này là đòn đạp tống sau, thường dùng để phản đòn, và là một cú đá xoay người cực kỳ uy lực, nguyên tắc của nó là chủ động xoay người, tận dụng lực từ gót chân trụ cộng hưởng lực mô men xoắn ở hông làm tăng gia tốc của đòn đánh trong khoảnh khắc tức thời, toàn bộ sức nặng khi đó được truyền qua đùi tới mục tiêu tạo ra một sức công phá vô cùng lớn và tỉ lệ nốc ao đối phương cực kỳ cao, trong trường hợp này đối thủ chỉ hơn Kiệt có một cấp lại sức phòng ngự không cao nên đã gục ngã chỉ sau một khoảnh khắc.

Bốp bốp bốp!

Phía sau là tiếng vỗ tay nhẹ của Nhiên.

Mấy tên đồng bọn phải lên rìu đồng đội của mình về trong vẻ mặt tức tối nhưng là phe thua nên cũng không nói gì.

Nhiên tiến lên nói: “Các ngươi quên cái gì à?”

Nàng chìa tay ra, một kẻ tức tối phải rút tiền ra đưa cho nàng, vẻ mặt không cam chịu.

“Thằng này thật là, rõ ràng nguyên tố khắc mà lại đi lấy võ thuật chơi với đối phương, quá ngu ngốc”.

Thắng dễ trận đầu tiên làm Kiệt rất phấn khởi.

“Còn ai muốn chơi lên đi”.

“Để ta!”

Một tên khác tiến lên, là một kẻ thân hình gầy gò, nhưng tiến tới phảng phất một sức nóng phả vào mặt Kiệt.

“Trịnh Xuân Quyết, 43 cấp”. Đơn giản chỉ có vậy.

Hơn Kiệt mười cấp, lần này hắn gặp khó rồi nha, nhưng Kiệt đâu có ngán gì.

Vừa nói xong hắn đã lập tức ra chiêu rồi, lần này không đấu võ nữa, mà đấu phép, chủ động công kích từ xa.

“Hỏa Điểu”.

Một con chim lớn từ miệng của Quyết bay ra, lửa đỏ phấp phới tao tới người Kiệt, hệ hỏa, hỏa khắc phong ai cũng biết, Nhiên trong lòng lo lắng không biết Kiệt sẽ ứng phó thế nào đây.

Kiệt lần này quả thật có chút bí, hắn không có chiêu để đối phó lại, dùng Long Quyển cũng được nhưng chỉ sợ lại châm cho con chim lửa kia càng to hơn mà thôi.

Tụ Phong Thiên Tường có thể chặn lại nhưng chỉ là nhất thời, Hỏa Điểu có thể tùy ý di chuyển tránh né nó, nếu dùng chiêu này Kiệt sẽ bị lộ một con bài tẩy mất.

Cách duy nhất hiện tai chỉ có chạy.

Bách Ảnh Lãng Bộ thúc giục, Kiệt nhanh chóng chạy trốn khỏi chiêu này.

Bước chân của hắn rất huyền ảo quỷ dị, nhìn cứ như kiểu loạng choạng như người say rượu nhưng lại rất vững không khiến bản thân bị ngã, người thường mà chạy kiểu này sợ là đã chân nọ đá chân kia nằm lăn ra đất luôn rồi.

“Bộ pháp gì vậy?”

Trịnh Xuân Quyết, cả mấy người phía bên kia đều rất ngạc nhiên suy đoán.

Trong lúc chạy Kiệt lại ném ra một thứ gì đó, nhưng thứ này chưa tới người Quyết đã bị một đốm lửa do hắn phát động bay ra nuốt trọn.

“Bùm”.

Mặc dù bị ngọn lửa ôm lấy nhưng thứ này đột ngột phát nổ, một âm thanh lớn phát ra kèm theo toàn bộ không gian bị bao phủ bởi một màu trắng tinh.

“Trời ơi mắt của ta”.

Hắn bị lựu đạn choáng của Kiệt làm cho cả tai lẫn mắt đều bị ảnh hưởng, nhất thời lâm vào trạng thái mù mịt không phân định được cái gì xung quanh.

Kiệt nhân cơ hội này bắn ra một chiêu Bạo Phong Chỉ, chỉ pháp đâm thẳng vào cánh tay của Quyết khiến bắn bật ngửa ra xa, đã bị thương nhưng không thấy máu chảy, có vẻ không nặng lắm.

Bạo Phong Chỉ của Kiệt luyện vẫn còn rất kém.

Tuy nhiên không cần bi quan, dù rằng chưa thể thắng ngay nhưng ít nhất hắn đã ngắt được mạch tấn công của đối thủ rồi.

“Tên này không ngờ lại còn có loại vũ khí làm mù như vậy, thảo nào lại lớn gan muốn khiêu chiến chúng ta”.

“Thế này thì phải làm sao?”

“Từ đầu luật cũng nói là không cho cho phép dùng ám khí, thôi kệ cứ coi đi, chúng có thắng cũng làm sao thoát được chỗ này”.

Cũng may cho Trịnh Xuân Quyết khoảng cách từ trái lựu đạn phát nổ tới hắn không quá gần nên ảnh hưởng không dài, ngay lập tức đã tỉnh lại rồi, thân thể cũng tương đối mạnh mẽ nên ăn một chỉ của Kiệt tay chỉ tê tê đôi chút không đáng ngại lắm.

“Thằng khốn”.

Hai mắt hắn trợn ngược lại tiếp tục xả chiêu.

“Long Hỏa chưởng”.

Một quả cầu lửa lớn từ tay Quyết bắn ra, Kiệt khẽ cười một cái, trên tay đã bắt đầu kết ấn, lập tức xông tới không chút ngại ngần.

“Tên này định chưởng đối chưởng hay sao? Không thể nào, hắn ít hơn đối thủ 10 cấp, 10 cấp chiến lực là một khoảng cách cực kỳ xa, hơn nữa hắn là phong hệ, không sợ gió làm lửa to hơn, lửa sẽ quay lại đốt chết mình sao?”

Nhưng tất cả đã nhầm, Kiệt chẳng có một chưởng pháp nào để đối chọi lại cả, cái hắn đang thi triển là Tụ Phong Thiên Tường, chiêu thức phòng thủ của mình.

Một bức tường gió được đặt ra ngăn chặn hoàn toàn đòn công kích cực mạnh từ Quyết.

“Thằng này lại có chiêu gì nữa đây?”

Ấn đã đặt ra, khoảng cách cũng vừa đủ, Kiệt ngay lập tức Ấn Di tới gần, thêm một chiêu Phong Thần cước đạp giữa ngực làm Quyết bị đẩy ngược ra sau. Kiệt hết chiêu rồi, lần này hắn áp sát bắt buộc đối thủ phải dùng thể thuật đấu với mình.

Đây lại là thế mạnh của hắn, chỉ hai chiêu hắn đã quật ngã đối phương, ngón tay đâm vào một huyệt sau hông khiến Quyết trực tiếp ngất đi, trận hai hắn thắng.

Kiệt đứng dậy thở hổn hển, nội lực, thể lực của hắn đã bị tiêu hao đáng kể, nhất là nội lực, liên tiếp sử dụng ba chiêu liên tục khiến hắn suy giảm đi tới hơn 70% rồi.

“Thật là, sao hơn 10 cấp rồi mà vẫn thua?”

Nhìn sang tên cầm đầu bọn này vẫn đang khá là nhàn nhã.

“Ngươi lo cái gì, luật có giới hạn đấu với bao nhiêu người đâu, các ngươi nhìn coi hắn mệt đến độ thở cũng khó khăn nữa kìa”.

Nghe điều này đồng bọn cũng không nói gì, tên kia nói đúng, chơi vậy cũng hơi mất mặt nhưng chúng là cướp mà, đâu có quan tâm gì đến mấy cái việc công bằng chứ.

“Lần này để ta”. Một kẻ cầm thương từ phía sau bước ra nói.

“Đùa à? Ngươi muốn đánh sao?”

“Có gì không ổn, ta chưa vượt qua 60 cấp mà”.

Hắn bước lên giới thiệu: “Vũ Bá Phong, vừa tròn 60 cấp Chân Thần”.

Kiệt mệt mỏi đến nỗi chẳng muốn đáp lại, Nhiên thấy vậy bước lên nói: “Trả tiền vụ trước đây rồi chơi tiếp”.

Vũ Bá Phong bực mình rút trong người ra một xấp tiền hai trăm nghìn, nhìn cũng biết thừa nhiều rồi, nói: “Đánh bại ta có thể cầm luôn nó đi”.

Nhiên vui vẻ bắt lấy, bước lên nói: “Được, lần này ta đấu với ngươi”.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.