Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh đuổi chim lạ

Tiểu thuyết gốc · 2953 chữ

Thanh niên sợ hãi quá nên rất nhanh cúi xuống ôm đầu luôn rồi.

“Anh giải quyết được không?” Nhiên hỏi.

“Đập chết nó luôn cũng được”. Kiệt cười đáp.

Khi con chim còn cách họ khoảng năm mét thì ngay lập tức Bạo Phong Chỉ từ tay Kiệt bắn ra, xuyên qua cánh khiến mấy sợi lông rụng xuống, con chim giật mình đứng khựng lại trên không.

“Giỏi vào đây chơi”.

Ánh mắt nó tức giận quẫy cánh một cái, ngay lập tức rất nhiều lông nhọn như lông nhím bay xuống, Nhiên tính lên trước đỡ thì hai tay của Kiệt đã khởi động rồi.

“Tụ Phong Thiên Tường, kỹ năng phòng thủ tuyệt đối”.

Ngay lập tức một bức tường nhàn nhạt xuất hiện chặn đi toàn bộ mũi tên lông từ con chim khiến nó càng ngạc nhiên hơn.

“Tưởng tao dễ ăn à?”

Kiệt đạp chân một cái lập tức bay lên, kèm theo đó Ấn Di phái động lướt tới trước mặt con chim, một cú đá như trời giáng vào thẳng gáy khiến nó văng ra mấy mét.

Kiệt rơi xuống, động tác tiếp đất chưa thuần thục nên bị ngã một cái tê cả chân.

Con chim hoảng loạn quẫy cánh bay đi.

Kiệt cũng chả đuổi theo bởi vì hắn hết chiêu để chơi rồi.

“Anh có sao không?”

Kiệt vừa xoa chân vừa lắc đầu, ngỏ ý vẫn khỏe.

Nhiên đỡ hắn lên nói: “Lần sau để em”.

Ở bên kia thanh niên đã không tin vào mắt mình, nhưng giờ hắn đã có niềm tin hai người này có thể giúp ngôi làng này rồi.

“Cô cậu đừng chủ quan, bọn này còn rất đông, lại còn thù dai nữa, chỉ sợ ít phút nữa thôi chúng sẽ kéo cả bầy tới đấy”.

Nhiên nói: “Tôi biết nó là loại gì rồi, đi trước đã, chúng ta tới chỗ trưởng làng rồi tính”.

Ba người cùng chạy nhanh tới một ngôi nhà nhỏ ở giữa làng, chàng thanh niên chạy vào gõ cửa, lát sau xuất hiện một cụ già tuổi đã ngoài 70, ân cần đón họ vào.

“Ông à người chúng ta thuê đã tới đây rồi, cô gái này còn bảo biết lai lịch của bọn chúng đấy”.

Trưởng làng ánh mắt nheo nheo nhìn Nhiên, Nhiên gật đầu nói: “Theo cháu đoán chúng có lẽ là một loài chim quỷ có chu kỳ 17 năm”.

“Mười bảy năm?” Cả ba người ngạc nhiên nhìn nàng.

Nhiên nói tiếp: “Trong sách có nói, chim này sống thành bầy, đẻ trứng dưới lớp đất sâu tới 3 mét, mỗi lần đẻ khoảng 10 quả, trứng cần tới tận 17 năm để nở, trong thời gian đó các cặp bố mẹ cũng sẽ nằm dưới lòng đất cùng trứng, khi nở ra thì chúng tạo thành một bầy đàn, khá hung dữ và chuyên đi tấn công những sinh vật di chuyển trong địa bàn của mình, có lẽ có một ổ chim gần làng của chúng ta”.

“Quác quác quác”.

Nhiên đang nói dở thì bên ngoài vang lên tiếng của rất nhiều chim kêu, phải nói rằng lần này có lẽ chúng đã lôi cả tông môn họ hàng của mình tới rồi.

Nghe tiếng kêu inh ỏi có vẻ đang tức giận lắm, rất đơn giản, bọn chúng tới báo thù.

“Hỏng rồi chúng kéo cả đàn tới, nếu không tìm ra kẻ gây rối chúng sẽ lại phá hoại mọi thứ, những ngày sau còn liên tục tới nữa đấy”. Trưởng làng run rẩy nói.

Kiệt, Nhiên vẫn bình thản, dặn dò hai người ở trong nấp đi họ sẽ đứng ra lo liệu.

Bước ra ngoài, trên bầu trời hiện giờ đen kịt xuất hiện khoảng năm mươi chim đang kêu la ỏm tỏi, lực lượng thật đông mà, thế này thì ngôi làng nhỏ như vậy khổ sở với chúng cũng đúng thôi.

“Quác! Quác! Quác!”

Tiếng kêu đến váng trời.

Chúng bay là là quanh làng, phá phách, đạp đổ, cào xé tất cả những gì có thể, nhưng nguy hại hơn, ở phía đằng xa, một người đang bị chúng chúng tấn công, nằm lăn ra đất giãy dụa chống trả, ai mà lại đi ra ngoài lúc này không biết.

Trên tay Nhiên một luồng băng sương bốc lên, ngay lập tức hóa thành Nguyệt Băng, trong giây lát một dây cung hiện ra, Nhiên kéo cung thì lập tức một mũi tên trong suốt như pha lê cũng xuất hiện, nàng nhắm con chim đang tấn công người bắn một phát.

“Phụt”.

Mũi tên xuyên qua cánh nó, không những thể còn khiến một bên cánh của nó đóng băng lại khiến tiếng kêu la thảm thiết vang lên, cánh không thể bay cũng khiến con chim rơi xuống.

Kiệt nhìn Nhiên, chỉ có thể nói một tiếng: “Được”.

Khoảng cách từ đây tới đó vào khoảng trăm mét vậy mà thời gian từ ngắm tới bắn nàng chỉ mất chừng một giây, vận động viên chuyên nghiệp có mơ cũng còn lâu mới làm được vậy.

Thấy đồng bọn bị tập kích lập tức đám chim còn lại tỏ ra hung dữ cùng lao tới chỗ hai người.

“Rất tốt”.

Nhiên nở một nụ cười lạnh, lần này mũi tên kéo ra có thêm một vầng hào quang xoay xung quanh, nâng cung lên đầu nàng thả dây cho tên bay đi.

Tên ra khỏi dây chừng mấy mét lập tức biến hóa thành cả trăm mũi tên băng lao xuống đâm đàn chim như một cơn mưa nặng hạt.

Nhìn cảnh tượng này trong lòng Kiệt chỉ dâng lên hai từ ‘tuyệt vời’, đây mới gọi là chiến đấu chứ. Chim gặp phải xạ thủ, cả đàn lao tới lại trúng ngay phải chiêu công kích trên diện rộng thì đúng thật bọn này quá đen đủi rồi.

Lũ chim vội vàng tản mát ra xa nhưng vẫn gần một nửa bầy trúng phải tên, bay vòng vòng trên bầu trời và sau khi người bị đóng băng thì liền đâm sầm xuống mặt đất.

Những con chim khác vẫn không biết sợ mà hung hăng lao tới.

Nhiên tiếp tục kéo cung, lần này 3 mũi tên bay ra với tốc độ cực nhanh, xé gió lao tới đâm thẳng vào 3 con ác điểu đang xông tới, bọn này vậy mà lạng lách tránh được nhưng chắc cũng một phen hú hồn.

Nàng kéo cung lần thứ ba, vận khí bắn thêm một phát, một mũi tên nữa bay ra, nhưng kỳ lạ là nó càng bay càng trở nên lớn hơn, mới đầu chỉ nhỏ bằng chiếc đũa, sau bay ra đã lớn gấp đôi và sau đó là gấp mười, bắn trúng một con ác điểu có cái mào rất lớn trên đầu.

Cả người nó lập tức đóng băng với tốc độ nhanh gấp mấy lần những mũi tên nhỏ, không những thế hơi lạnh từ mũi tên siêu lớn này tản mát ra các phía lân cận, làm lũ đồng bạn phải bay chậm hẳn lại.

Con chim vừa bị đóng băng kia đã rơi xuống nát tan cùng khối băng, nó chắc chắn không thể sống được.

Bị tấn công quá dữ dội và còn mất đi mấy mạng, lũ ác điểu thất thần bay đứng trên khung trung nhìn một lát, sau đó tất cả giận dữ nhè hướng 3 người họ lao tới, lần này Kiệt không nhịn nữa nhanh chóng nhảy ra rút kiếm của mình chém tới lũ chim, không ngờ chỉ mấy chiêu đã bị chúng đánh cho phải lùi lại mấy bước, hắn chưa có kinh nghiệm đối phó với loại đối thủ như thế này.

“Thần kỹ, Sương Giá”.

Đây là chiêu thức đầu tiên của Nhiên khi nâng cấp lên thần kỹ, tên là Sương Giá. Sau khi phát động liền lập tức một màn sương buốt giá lạnh tỏa ra khiến cho tất cả đối thủ trong phạm vi ba mươi mét mét đều bị hạn chế di chuyển, nếu không liên tục chuyển động còn có thể bị đóng thành băng cứng, bọn chim đã bị chậm lại, điều này làm Kiệt dễ đánh hơn rất nhiều.

Nhiên cũng lao tới yểm hộ cho hắn.

Cung băng bây giờ đã biến thành một thanh bán nguyệt đao vô cùng sắc bén, Nhiên lao tới đánh sáp lá cà lũ chim.

Phải nói rằng cô gái này thật quá mạnh, không những tài nghệ bắn cung rất giỏi mà kỹ năng dùng đao cũng vô cùng tốt, mỗi một nhát đao đi qua là một con chim rơi xuống, bỏ qua vẻ thục nữ thường thấy, nàng vung đao quá hung hăng khiến cho bọn chim cũng bắt đầu thấy sợ và trở nên luống cuống rồi.

Cảm giác đánh không lại một con có vẻ là đầu đàn liền lập tức kêu gọi tất cả bỏ chạy và sau đó chúng bỏ chạy rất nhanh, mới có một lát mà đã bay vút hết lên không trung như những viên đạn, nhanh chóng hòa vào đám mây trốn mất.

Đao lại hóa cung, Nhiên đưa lên kéo bắn, chỉ tiếc lần này nàng ra tay hơi chậm, phát bắn này cũng chỉ là cầu may, những con chim đã nhanh chóng biến mất trong khung trung, hơn nữa vì gấp gáp nên chiếc băng tiễn khá yếu, chưa chạm vào chúng đã bị mặt trời làm cho tan rã, thời tiết hiện tại cũng khá nóng.

“Vậy là để chúng chạy mất rồi”.

Khẽ giật cây cung một cái, nó biến mất tiêu, nàng không để ý ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ của Kiệt đang nhìn sang từ phía bên kia, bây giờ hắn mới biết Nguyệt Băng của Nhiên lại đa dụng như vậy, xoay một cái biến thành cung, nó có tên là Băng Cung Huyền Tâm Tiễn, xoay một cái biến thành đao, tên gọi Băng Hàn Nguyệt Đao, quan trọng hơn là lúc chiến đấu cô gái này giống như một nữ thần, từng động tác vung tay nhấc chân đều tuyệt mỹ cho người ta cảm giác đang được ngắm nhìn mỹ cảnh nhân gian vậy.

Nhiên hướng trưởng làng hỏi: “Những người còn lại trong làng đâu hết rồi?”

Ông đáp: “Hơn một nửa ngôi làng đã bị trúng độc cũng cùng thời điểm khi lũ chim tới không lâu, mọi người bây giờ đã rút hết xuống hầm trốn rồi”.

Theo chân mấy người trong làng, Kiệt và Nhiên đi về phía cuối làng, có một ngôi nhà gỗ, bốn người mở cửa đi vào. Đó là một căn phòng có 1 điện thờ khá lớn nằm ngay chính giữa, phía trên có một bức tượng bằng đồng to nhưng nhìn lạ lẫm không biết đó là thứ gì, có lẽ là thần linh, tín ngưỡng của họ.

Vòng ra sau điện thờ, dưới gót chân bức tượng là một cánh cửa gỗ nằm khá kín đáo, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện được, ông trưởng làng mở cửa, tất cả cùng đi xuống.

Đây là căn hầm mọi người trong làng đã trú ẩn trong thời gian chiến tranh thời xưa, nơi này không gian hơi ẩm thấp nhưng lối đi cũng khá rộng rãi, có vết đào còn khá mới, có lẽ nó mới được nới rộng để tăng thêm diện tích chứa người.

Bước xuống nơi cuối cùng, đây là một căn phòng rất lớn với những cột chống đã cũ kỹ, có vẻ nó phải rộng bằng 1/4 ngôi làng này rồi. Tất cả mọi người đều đang ở đây, ánh nến le lói, nghe tiếng bước chân tới một số người còn sức họ cố gắng gồng dậy để cố thủ, chỉ tới khi nhìn rõ thấy trưởng làng tất cả mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trưởng làng à, cả cậu nữa, hai người làm chúng tôi lo lắm đấy, sao lại cố gắng ở trên đó làm gì, lại còn để lũ nhóc ở cùng trên đó nữa”.

Một người nói trong khi tay đang túm ngực ho khù khụ.

Thanh niên nói: “Nhà cháu cũng có hầm trú mà, mấy đứa nhỏ xuống đó cả rồi, cháu và già làng còn khỏe, phải ở trên đón người tới giúp chứ, may quá cô cậu ấy đã tới đây rồi”.

Mấy người nhìn sang phía Kiệt và Nhiên, thấy hai người này chỉ là một cặp đôi còn hết sức trẻ tuổi, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.

Biết được lo lắng thanh niên kia vội đứng ra nói: “Mọi người đừng lo, vừa rồi hai người đã thể hiện thần uy đánh tan tác lũ chim quỷ kia, chỉ là chúng bay quá nhanh đã tẩu thoát rồi nhưng số lượng còn chưa đầy một phần ba”.

Nghe vậy mọi người ánh mắt đồng thời sáng lên, nếu đúng như vậy thật thì ngôi làng này đã có hy vọng rồi.

Một người đứng ra nói qua tình hình:

“Nhiều người trúng độc nặng đã hôn mê từ đó tới giờ rồi, chúng tôi khỏe hơn một chút thì có thể trụ được đến bây giờ”.

Kiệt để ý thấy mặt ai nấy đều tái mét, hơi thở thì lúc đầy lúc vơi, không biết đây là loại độc gì mà nghe tường thuật lại thì nó khiến cho người ta mất hết sức lực, đau thì không đau nhưng cơ thể rệu rã, đến thở cũng khó khăn.

Nhiên nhanh chóng chạy tới xem xét thương tật của mọi người: “Để tôi xem một chút..”

Nàng cúi xuống, đưa tay chạm khẽ vào một người, cẩn thận xem qua tình trạng rồi nói:

“Đây không phải là độc, đây giống như là một loại bệnh dịch, có khi nào là vi rút từ lũ chim quỷ đó không may phát tán ra và mọi người dính phải, có vẻ loại vi rút này còn có thể lây qua tiếp xúc gần.”

Nói vậy bởi vì Nhiên phát hiện mình vừa chạm vào da người này thì có một cảm giác lạ truyền tới, bởi vì là cường giả nên nàng khá nhạy cảm, nhưng tất nhiên không phải lo lây nhiễm, thân thể Nhiên hiện tại là thần, đã cường đại hơn con người rất nhiều cho nên không sợ loại bệnh dịch bình thường này.

“Trưởng làng và anh chưa chạm vào ai đấy chứ?” Nhiên quay sang hỏi.

Trưởng làng nhanh chóng lắc đầu, khuôn mặt hiện lên sự sợ hãi, không biết lại có loại dịch như thế này tồn tại, chỉ cần chạm nhẹ đã dính rồi, thế này thảo nào cả làng lại đều bị nhiễm bệnh nhanh như vậy.

Lúc này tất cả cũng mới ngớ người ra, trước đó một số người khỏe mạnh đã dìu người mắc bệnh xuống đây trốn, giờ có lẽ cũng đã bị truyền nhiễm luôn rồi, ban đầu có người còn đoán độc lây qua không khí, ai biết họ đã dính bệnh ngay khi tiếp xúc gần, thế này thì có vẻ chuyện lại bắt đầu tệ đi.

Trưởng làng cố lấy lại bình tĩnh hỏi Nhiên: “Cô gái cháu có thể chữa được không?”

Nhiên khẽ lắc đầu nói: “Trước tiên mọi người hãy ngồi dậy dùng tay chạm nối tiếp vào người nhau nào.”

Tất cả mọi người trong phòng nghe theo sự sắp đặt, cùng ngồi dậy chạm tay nhau, một số người cố kéo những người đang bất tỉnh dậy cho dựa vào mình rồi chờ đợi.

Nhanh chóng Nhiên cũng chạm vào vai một người ngồi đằng trước và vận sức. Người nàng lúc này tỏa ra ánh sáng xanh dương mát rượi, rồi dần dần trở nên lạnh giá và truyền tới tất cả người mọi người, căn phòng cũng trong nên tươi mát lạ thường.

Việc này diễn ra trong khoảng năm phút.

Hít một hơi thật sâu, Nhiên thở nhẹ một cái rồi nói với trưởng làng:

“Mọi người đều đã được cháu ngưng đọng cơ thể rồi, cháu không biết trị bệnh, nhưng tạm thời làm vậy có thể khiến bệnh dịch diễn biến chậm một chút, chờ thời gian chúng ta nghĩ cách”.

Trưởng làng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó đăm chiêu rất nhiều:

“Nhưng mà cô bé, ta cần cho cháu biết một điều không hay, xung quanh đây không có một bác sĩ giỏi nào cả, trong thành lớn mới có, mà thành lớn gần đây nhất lại quá xa..”

Nhiên nói: “Cháu không biết, nhưng thôi cứ đi tiêu diệt lũ chim đó trước đã, biết đâu thuốc giải cũng nằm trên người chúng”.

Kiệt hỏi: “Em biết bọn nó ở đâu à?”

Nhiên đáp: “Lúc giao chiến em có nhanh tay đặt ấn ký lên người một con, vẫn còn thời gian trước khi nó hết hiệu lực, chúng ta có thể tìm được”.

“Vậy thì đi nhanh”.

Kiệt quay sang nói với trưởng làng: “Ông yên tâm ở đây đợi đi, cháu đã biết cách chữa bệnh cho mọi người rồi”.

Nói xong cùng Nhiên nhanh chóng đi ra ngoài, lần theo dấu vết bọn ác điểu trước khi ấn ký biến mất, trưởng làng còn chưa kịp hỏi thêm gì.

Đi được một đoạn rồi Nhiên mới tỏ ra nghi ngờ hỏi: “Anh bảo biết cách chữa bệnh, thật đấy à?”

“Ừ, nói thật đấy, mặc dù không chắc lắm nhưng phải thử mới biết được”. Kiệt đáp.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.