Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Họ là ai

Tiểu thuyết gốc · 703 chữ

Cậu bé tiến đến gần, trước cảnh tượng 'hoành tráng' đó. Cậu thốt lên một tiếng kinh ngạc 'A!', rồi tiến gần hơn với ánh mắt hiếu kỳ và hoang dại.

"Lục đại nhân, người tới đây mà xem, cô gái này là một kỳ tích a, đâm vậy mà vẫn sống, chiếc xe cũng không trầy xước lấy một vết trong khi xe của chúng ta thì..., tôi thấy hứng thú rồi đó".

Người được gọi là 'Lục đại nhân' bước tới với vẻ mặt 'nạnh nùng', nhưng từ người toả ra sát khí áp đảo nặng nề.

"Tứ Hoàng đại" - Một tiếng nói mang đầy ám khí, đanh như thép vang lên.

"Dạ"- Tứ Hoàng đại gật đầu một cái. Đi theo Lục lão đại nhiều năm, anh chỉ cần nghe tên cũng biết, mà nhiệm vụ được phân từ trước theo từng cấp bậc, sau đó xem xét tình hình là ứng dụng nhiệm vụ thôi.

"Anh muốn đưa cô ta về sao? Có vẻ Lục đại nhân cũng hứng thú với cô ấy như tôi rồi đấy". - Cậu bé cười, trông có vẻ vui, đôi mắt vẫn thơ ngây vô (số) tội.

"Cậu vẫn chưa biết mình phạm phải lỗi gì hay sao?"- Tứ Hoàng đại cau mày

"Hả??? Tôi làm gì sai? Anh có tin tôi cho anh ra Châu Phi cày ruộng không? A...A!!!"- Đang nói giở chừng, cậu ta chợt nhớ ra một điều gì đó, mặt mày xanh lét.

"Lục đại nhân, ý lộn... Lục lão đại, xin ngài thương xót cho kẻ hèn mọn này 'lỡ phạm pải nhỗi nhầm nhoa nhoả'. Tôi không muốn 'bị xử' nữa đâu, chẳng nhẽ ngài lỡ để cho một đứa bé 14 tuổi 'liêũ nát hoa tàn' ư? Như thế là phạm luật a"- Nước mắt cậu ta giàn giụa, tay ôm chân Lục Ngôn.

Cứ mỗi lần nhớ đến lúc bị Tứ Hoàng đại 'xử'. Chỉ cần đi tiểu tiện đã thấy đau rát, đau đến chảy nước mắt. Nghĩ lại, đó là những chuỗi ngày quá 'kinh khủng' và 'ám ảnh'. Lục lão đại lúc đó nhìn cậu với vẻ mặt như muốn nói 'Cho cậu biết mùi vị như thế nào'. Đường đường cậu là người đứng đầu mà bị cấp dưới 'xử' đến 'sống không bằng chết', 'chết đi sống lại'. Không ngờ, trên giường hắn lại 'thèm khát' đến như vậy. Hic ༎ຶ‿༎ຶ.

"Pháp luật? Nên nhớ chúng ta sống 'ngoài vòng pháp luật' hay còn gọi là luật ometar (luật chung của giới giang hồ và mafia). Không nói nhiều, muốn bị cắt chức thì cứ việc chống đối".- Anh lạnh lùng liếc mắt về phía 'câụ bé'.

Nói rồi,Tứ Hoàng đại lôi Phượng Hoàng đại lên xe trước. Bị lôi xềnh xệch không khác gì con chó, vừa khóc cậu vừa gào thét- "Ahuhu, Lục đại nhân..."- Cậu ta vùng vẫy giãy giụa.

"Cậu cứ xử thật nặng vào cho tôi"- Hắn cười nhếch mép đầy vẻ chết chóc. Ánh mắt bắn ra những tia điện chết người, đầy vẻ man rợ.

"Hắc Hoàng đại, xử lý chỗ kia đi. Bạch Hoàng đại, ngăn thông tin lộ ra ngoài. Tử Hoàng đại, lên xe đi"- Một loạt các mệnh lệnh được đưa ra.

Mọi người đang mỉm cười trước hành động của Phượng Hoàng và Tứ Hoàng vì chắc chắn 'nhà ta' sẽ náo nhiệt lắm đây. Lục Gia chỉ có mỗi phòng tiếp khách, phòng hội nghị và phòng của Lục lão đại là cách âm, còn phòng của bọn họ làm gì có. Như đợt trước, 'nhà ta' lại 'sáng nhất đêm nay' cho coi.

...'Nhà em chăn gối đủ đầy...

......Chỉ thiếu một thứ......

...Là phòng cách âm'...

@Âu Dương Lâm Tịch cấm ai chép.

Bất chợt, Tử Hoàng ngâm thơ khiến cả lũ phải 'cạp đất mà cười' đến nỗi ' méo mịa quai hàm'

"Nếu cậu thích làm thơ thì tôi sẽ cắt chức để cậu làm nhà thơ"- Lục Ngôn vừa nói, vừa bước những sải dài, trên tay bế Lâm Tịch.

"Tôi xin lỗi"- Thấy thế cả lũ im bặt rồi ai làm việc của người nấy.

Cả nhà ủng hộ tui nha

Bạn đang đọc Ngạo Mạn sáng tác bởi BôngHoaThíchTuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BôngHoaThíchTuyết
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.