Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hận tại tâm

Tiểu thuyết gốc · 2584 chữ

Vĩ Hân bỗng nhiên vỗ tay, bừng tỉnh mọi người, phá vỡ sự im lặng. "Được rồi. Mong là hai người hợp tác, ở lại y quán cho tới khi chúng ta tìm được thông tin cần thiết."

"Thông tin gì? Ta đã nói rồi người hạ độc là ta." Lục Phong nói.

"Đừng nghe huynh ấy. Ta mới là hung thủ." Mỹ Hồng chen ngang.

"Ta thấy hai người bọn ngươi thật sự không biết xấu hổ." Cao Ngộ tặc lưỡi. "Minh Nhị còn chưa chết mà đã tình chàng ý thiếp thế rồi."

Lục Phong và Mỹ Hồng đỏ mặt, cúi gầm mặt và không dám nói gì. Họ lén liếc nhau một cái, hai ánh mắt đúng lúc va chạm. Cả hai ngượng ngùng, lập tức tránh né.

"Đưa họ đi đi." Vĩ Hân nói với Cao Ngộ. Hắn gật đầu làm theo.

Võ Chúc kéo một chiếc ghế ngồi xuống, xoa mặt mệt mỏi.

Vĩ Hân ngồi xuống bên cạnh y. "Có tâm sự sao, y sĩ Đặng?"

"Không phải tâm sự gì, chỉ là ta cảm thấy bản thân có chút vô dụng. Ta không thể cứu giúp được cho Minh Nhị." Võ Chúc ưu phiền nói.

"Ngươi đã cố gắng hết sức. Không cần tự trách mình."

Võ Chúc lắc đầu. "Hết sức vẫn không đủ. Nếu là anh trai của ta, chắc chắn y sẽ có biện pháp."

"Ngươi có một đại ca sao? Ta vậy mà không biết. Y tên gì?"

"Ngươi chắc là từng nghe nói qua rồi. Ca của ta tên là Đặng Văn Ngữ. Trong giới y học tiến bộ rất nổi tiếng."

Lòng của Vĩ Hân chợt gợn sóng. Cái tên này nàng rất quen, nó có tồn tại ở kiếp trước. Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Không chỉ thế, theo như trí nhớ của Hà Vân thì có rất nhiều tên và địa danh của thế giới này trùng với thế cũ. Ngay cả vị vua đương nhiệm của Thiên Chiếu cũng trùng tên với một vị vua cũ của Việt Nam. Hiện tại thì nàng đã bỏ qua khả năng mọi thứ chỉ là trùng hợp. Chẳng lẽ nơi này là một thế giới song song, một hình phản chiếu của Trái Đất?

Một buổi tối trôi qua, đến sáng hôm sau, Dã Man quay lại với cặp mắt còn đen hơn ngày hôm qua. Vĩ Hân thấy mà cũng phải rợn người.

"Tùng huynh không sao chứ?" Vĩ Hân nói.

"Lần sau ta đi thẩm vấn, ngươi đi lục công văn." Dã Man nhìn Vĩ Hân không chớp mắt và nói.

"Được. Huynh kiếm được gì rồi?",

"Không có gì đặc biệt. Phước Tuy là một tỉnh ven biển, người dân ở đó sinh sống nhờ nghề đánh cá và trao đổi hàng hóa tại bến cảng. Chúng ta đã biết Minh Nhị làm nghề cá. Chừng nửa năm trước thì có một ngọn núi lửa phun trào ở vùng biển đó, khiến cho cá chết rất nhiều. Biển từ đó mà cũng trở nên dữ dội, không còn phù hợp để đánh cá. Có lẽ đó chính là lý do mà Minh Nhị đã bỏ nghề mà quay về đây."

Đôi mắt của Vĩ Hân bỗng sáng lên, nàng lẩm bẩm: "Ta hiểu rõ mọi thứ rồi."

"Hà muội, ngươi hiểu cái gì?"

"Ta có một giả thuyết thôi nhưng chuyện này còn cần nhờ y sĩ Đặng."

Chiều đến, sáu người bao gồm Vĩ Hân, Dã Man, Cao Ngộ, Võ Chúc, Mỹ Hồng và Lục Phong tụ tập lại trong phòng của Minh Nhị.

"Trước khi hai người mở miệng nhận tội thì ta phải nói trước." Vĩ Hân đứng giữa đám đông, từ tốn nói. "Ta biết cả hai đang nghĩ người còn lại đã hạ độc Minh Nhị nên nhận tội thay cho họ. Nhưng hai người có từng nghĩ, nếu như cả hai không có ai hạ độc Minh Nhị, có nghĩa hung thủ thật sự vẫn còn ngoài kia. Nếu hai người còn chút tình nghĩa nào với người đang nằm trên giường bệnh, xin hãy nói ra sự thật."

Mỹ Hồng cứng họng, chần chờ không nói gì. Lục Phong mở miệng trước: "Ta không phải hung thủ và ta tin Mỹ Hồng cũng không phải hung thủ."

Mỹ Hồng bất ngờ nhìn sang, nói: "Huynh thật sự không phải là hung thủ?"

Lục Phong lắc đầu, nói: "Ban đầu ta nghĩ là muội hạ độc. Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì ta thấy khó mà là sự thật. Minh Nhị dù sao cũng là người mà muội đã yêu, đến cả lịch sử lâu dài của chúng ta cũng không thể ngăn cản hai người đến với nhau. Làm sao muội lại đi hại y được."

Mỹ Hồng nghe Lục Phong thì trong lòng chua xót, tay đặt lên ngực như muốn ngăn đi nỗi đau vô hình đang trồi lên.

"Đến đoạn này thì ta mời Đặng y sĩ tiếp quản." Vĩ Hân nhường chỗ cho Võ Chúc đứng ra.

"Muốn độc chết một người bằng thủy ngân là cực kì khó. Một người cần tiếp nhận hàm lượng cực kì cao mới dẫn đến tử vong. Thủy ngân lại dễ nhận biết, không phải là một loại độc thích hợp cho những mưu mô ám hại." Võ Chúc ôn tồn nói. "Theo lệnh của bộ Hà, ta đã ghé qua nhà của Minh Nhị và Mỹ Hồng. Sau đó xét nghiệm chén bát, nguồn nước, các vật dụng thích hợp có thể hạ độc. Kết quả không tìm thấy gì cả. Thế thì ta mới tự hỏi rốt cuộc Minh Nhị nhiễm phải độc từ đâu?"

Vĩ Hân tiếp lời: "Ngoài nhà ở, Minh Nhị có thể nhiễm độc từ nơi khác. Nhưng vấn đề là chúng ta không tra ra một người nào có động cơ."

"Không một ai ngoại trừ ba nghi phạm ban đầu mà chúng ta đã biết." Dã Man cặm cụi nhìn một quyển sổ. Y có vẻ đã viết xuống mọi thứ quan trọng lên đây. "Minh Nhất, người anh trai lo lắng em của mình sẽ cướp lấy gia sản. Lục Phong, người bạn thân quá khứ. Và Mỹ Hồng, người vợ chung chăn chung gối."

"Khoan đã." Lục Phong lên tiếng. "Nếu không phải hai chúng ta, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ Minh Nhất đã hạ độc? Y không giống kẻ tàn ác."

Vĩ Hân lắc đầu: "Minh Nhất không có cơ hội. Về vấn đề nhiễm độc, chúng ta lại tiếp tục nghe y sĩ giải thích."

"Như ta đã nói, để tử vong sau khi nhiễm thủy ngân cần hàm lượng cực lớn. Nhưng điều đó không hoàn toàn đúng. Trên thế giới này có rất nhiều loại độc dược giống y hệt nhau đến chín phần nhưng chỉ cần khác một chút là có thể dẫn đến sự khác biệt to lớn." Võ Chúc lấy ra một lọ thủy tinh. Bên trong chứa một lượng mỡ cực kì nhỏ. "Trước đó ta chỉ xét nghiệm máu của Minh Nhị nên không phát hiện ra, tưởng y chỉ nhiễm độc thủy ngân bình thường. Vật này là mỡ từ trong người Minh Nhị mà ta đã chiết xuất. Nó bị nhiễm một lượng độc cực kì chết người gọi là diméthylmercure."

"Di… đi mẹ." Dã Man lắp bắp bắt chước theo.

"Diméthylmercure." Vĩ Hân nói. "Đây là tiếng nước ngoài."

Võ Chúc gật đầu. "Loại độc thủy ngân này rất khác với thủy ngân thông thường. Chỉ nhiễm một chút thôi, nếu không phát hiện sớm sẽ giết người một cách chậm rãi. Ta ước chừng Minh Nhị bị trúng loại độc này đã nửa năm rồi."

"Thế hắn làm sao bị dính? Là ai hạ độc?" Cao Ngộ nói.

"Vấn đề này ta đã nhờ Dã Man tra qua." Vĩ Hân nói.

"Đúng vậy." Dã Man lật lật quyển sổ trong tay. "Bộ Hà đã nhờ ta tìm kiếm một số tin tức cụ thể ngoài biển Phước Tuy. Đáng lẽ ra chuyện này cần thời gian lâu để điều tra nhưng gần đây có một số thương nhân đi ngang qua huyện chúng ta. Ta đã hỏi tin tức từ họ. Trong một tháng trở lại thì có rất nhiều người ngã bệnh, triệu chứng y hệt Minh Nhị. Bên đó đã tra được là do thủy hải sản đánh bắt bị nhiễm độc nặng, nghề đánh cá và trao đổi thủy hải sản đều đã bị ngưng lại. Triều đình nghi ngờ là chuyện này có liên quan đến việc núi lửa phun tầm nửa năm trước."

Võ Chúc tiếp lời: "Thủy ngân tồn tại rất nhiều trong tự nhiên. Nhưng hiếm khi xuất hiện ở số lượng lớn. Ta từng đi du học ở Anh Thần. Nơi đó có rất nhiều núi lửa ven biển đang ngủ, mấy chục năm một lần mới hoạt động. Mỗi khi chúng bùng nổ, nghề đánh cá thường sẽ bị đình chỉ một, hai năm. Lý do làm như vậy là một, vì bảo vệ tính mạng của ngư dân, và hai, ngư sản có khả năng rất lớn bị nhiễm độc."

"Nhị ca chính là vì đi đánh cá nên nhiễm độc..." Mỹ Hồng lẩm bẩm, lòng không thể tin được điều đang nghe. "Đặng y sĩ cứu được huynh ấy phải không?"

Võ Chúc không nhìn thẳng nàng, cắn môi, khó khăn nói ra từng chữ: "Bệnh tình quá nặng. Trừ phi trên trời tồn tại thần linh, ngoài ra không ai có thể cứu chữa."

Mỹ Hồng nghe thấy như sét đánh ngang tai, cả người xụi lơ ngã xuống đất. Lục Phong cạnh bên liền đỡ lấy.

"Bùi phu nhân xin nén đau thương." Vĩ Hân nói, quan sát Lục Phong. "Chúng ta còn một ẩn tình phải giải quyết."

"Ẩn tình gì?" Lục Phong mơ hồ, dù bản thân vô tội nhưng vẫn chột dạ trước ánh mắt của Vĩ Hân.

"Chuyện này vẫn để Minh Nhị tự nói thì hơn." Vĩ Hân ra hiệu cho đám tuần bộ và Võ Chúc đi ra ngoài.

Mỹ Hồng loé nét vui mừng trên mặt, chạy đến bên giường của Minh Nhị. Nạn nhân đã tỉnh dậy từ lâu, nghe thấy hết mọi chuyện.

"Nhị ca! Người tỉnh rồi. Ngươi đừng lo, ta chắc chắn tìm được danh y cứu chữa cho huynh." Mỹ Hồng rơm rớm nước mắt nắm lấy tay Minh Nhị nói.

Minh Nhị ho khan, lấy sức một hồi mới lên tiếng: "Trần muội ngoan! Ngươi nghe Đặng y sĩ nói rồi. Mạng ta không còn dài."

Mỹ Hồng oà khóc, ôm lấy Minh Nhị. Lục Phong đứng xem tất cả. Người yêu cũ ôm ấp với bạn thân nhất của mình. Nhưng y lại không có tức giận, Minh Nhị dù sao cũng đã gần đất xa trời, Mỹ Hồng lại đau thương như thế. Y không nhỏ nhen đến vậy.

Minh Nhị đưa tay vẫy về phía Lục Phong. "Đại ca, mau đến đây."

Lục Phong thở dài, đến bên giường của Minh Nhị. "Bùi huynh, đã lâu rồi không gặp."

Minh Nhị nở một nụ cười. "Đại ca không nhận người nhị đệ này nữa rồi sao. Nhớ lúc nhỏ, ta xưng ngươi có trí có tài nên hãy làm đại ca. Ta xuất thân bần hàn, cái tên mang chữ Nhị nên làm nhị ca. Còn tam muội thân con gái yếu đuối nên đứng hàng nhỏ nhất."

"Chuyện thuở nhỏ cũng đã trôi qua rất lâu rồi." Lục Phong nói.

Minh Nhị ho thêm một tràng, tay bụm lấy miệng, máu phun ra quá trời. "Ta có một chuyện muốn kể cho đại ca. Đây là tâm nguyện cuối cùng của ta. Mong đại ca niệm tình mà lắng nghe."

"Ngươi nói đi."

"Ta biết đại ca trách ta. Vì ta cướp lấy tam muội. Nhưng mọi chuyện đều có ẩn tình. Lúc ấy ngươi đi học xa. Gia tộc của ngươi xuất thân quyền quý chán ghét Mỹ Hồng nên từng cho người bắt nàng ấy để bán vào thanh lâu. Nguyên do cũng là vì họ không muốn hai người lấy nhau. Ta cứu được nàng ấy một lần, nhưng sức ta có hạn. Nếu gia tộc ngươi muốn hủy diệt Mỹ Hồng, họ đâu thiếu gì cách. Mà ta không thể luôn luôn bảo đảm sẽ bảo vệ muội ấy chu toàn. Cùng đường, ta và tam muội lấy nhau. Như thế có thể tỏ rõ thái độ với gia tộc của ngươi, tìm một đường thoát cho Mỹ Hồng."

Lục Phong càng nghe, sắc mặt càng trở nên dữ tợn. Đến cuối y liền gầm lên: "Là ai làm?!"

Lục Phong quá hiểu gia tộc của bản thân, chỉ từ lời kể lại của Minh Nhị, y đã biết mọi việc là sự thật.

"Không ai xa lạ. Mẹ của huynh ra lệnh. Cha của huynh thì ngầm đồng ý." Minh Nhị nói.

Lục Phong siết chặt nắm tay, sau đó dần thả lỏng. "Sao ngươi không kể cho ta?"

"Ngươi đâu có chịu nghe ta kể." Minh Nhị cười to, cả người lập tức đau nhức nên phải nhanh nín lại. "Từ lúc ngươi trở về. Nghe tin hai bọn ta cưới nhau thì không hề muốn gặp mặt nói chuyện. Ta và Mỹ Hồng nhiều lần đến tìm ngươi giải thích đều bị gia nhân chặn lại ngoài cửa."

Lục Phong ngẫm lại, hiểu hết mọi chuyện thì khuôn mặt đắng chát. "Nhị đệ… Là lỗi của ta."

"Lỗi của ai không còn quan trọng nữa." Minh Nhị nắm lấy bàn tay của Mỹ Hồng và Lục Phong, sau đó đan chúng lại với nhau. "Điều quan trọng bây giờ là ta sắp rời đi. Tam muội cần đại ca chăm sóc. Ta với muội ấy dù có thân phận phu thê nhưng chưa bao giờ có hành động phu thê. Sinh sống cùng một nhà không khác anh em với nhau. Ta vẫn chưa từng phản bội ngươi, đại ca!"

Lục Phong nghe xong, lòng tràn đầy đau khổ. "Nhị đệ, là ta trách lầm ngươi!"

Vĩ Hân cùng đám tuần bộ và Võ Chúc đứng ở ngoài mà dỏng tai nghe lén.

"Mọi chuyện đã ổn thoả. Chúng ta mau đi." Vĩ Hân thì thầm. Cả đám lén lút rời đi như đám trẻ trốn học.

Ngoài y quán.

"Làm sao ngươi lại biết được chuyện của hai người Hồng, Nhị?" Cao Ngộ hỏi. Hắn tràn đầy hiếu kì vì sao Vĩ Hân lại nhìn ra.

"Kinh nghiệm." Vĩ Hân đùa cợt nói. Song Cao Ngộ lại tưởng nhầm là thật.

"Ngươi từng yêu ai rồi?" Cao Ngộ gấp gáp hỏi.

"Á!" Vĩ Hân giật mình, đúng ha. Ở thế giới này hay thế giới cũ, nàng chẳng có chút kinh nghiệm nào. "Là kinh nghiệm ta lấy được trong sách."

"Một vụ án nữa hoàn tất tuyệt mỹ." Dã Man lên tiếng. "Lúc ta mới nhậm chức cũng không cao tay như Hà muội."

"Tùng huynh quá khen."

"Ta chưa từng yêu bao giờ. Không biết cảm giác nó thế nào." Võ Chúc đột nhiên nói.

"Ngươi từng này tuổi mà chưa yêu ai?" Cao Ngộ trố mắt nhìn Võ Chúc.

Đặng y sĩ bị nhìn đến mức đỏ mặt. "Là do ta hiến thân cho y học."

"Hiểu. Hiểu." Cao Ngộ cười cười.

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.