Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngàn thu khởi

Tiểu thuyết gốc · 3532 chữ

"Hôm nay, Toà án Nhân dân tối cao mở phiên toà xét xử vụ án hình sự đối với bị cáo Hà Vĩ Hân, bị viện kiểm sát truy tố về các tội 'bắt và giam giữ người trái pháp luật', 'hành hạ người khác' và 'giết người'. Thay mặt Hội đồng xét xử, tôi tuyên bố khai mạc phiên toà." Giọng thẩm phán vang vang. Căn phòng xử án đông người, thính giả ngồi chật ghế. Một nhóm công an đồ xanh quen thuộc, ngồi bao lấy bị cáo.

Chiếc microphone phát ra tiếng xè xè, nó không hề cảm thấy vui khi tên thẩm phán này lại phun nhiều nước miếng bất thường. Gió Đông lặng im, hồi hộp quan sát phiên xét xử. Nàng tạm thời bỏ bê niềm vui thích rong ruổi, số phận của một người phụ nữ tội nghiệp sắp bị định đoạt. Gió Đông không hề có một chút tâm trạng bay lượn. Sài Thành cũng đặc biệt im lặng, không còn kêu ca những tên khỉ nuột xả rác, than phiền mớ khí bẩn xe cộ thả ra. Đã rất lâu rồi, ông mới chứng kiến một sự kiện như thế này. Ngàn năm, triệu năm trôi qua, Sài Thành từ nhỏ hoá to, từ bằng phẳng mọc nhấp nhô toà nhà, từ mấy bộ lạc khỉ nuột đến một nền văn minh dân số khủng bố. Ông đã thấy nhiều thứ, nghe nhiều điều, nhưng cũng không thể quyết định được việc này là sai hay đúng. Có lẽ để bọn họ tự xử lý là ổn.

Vì Gió Đông, thời tiết hôm ấy đặc biệt nóng nực, người nghe lẫn người đợi đều có những giọt mồ hôi chảy dài trên trán. Thế mà, không biết vì lý do gì, những vị nắm quyền sinh sát ở trên kia cùng những anh công an mặt lạnh, đều trông rất thoải mái. Có lẽ họ đã quen mặc những bộ đồng phục khó chịu dưới thời tiết khô héo. Trừ vị thẩm phán trong bộ áo choàng đen thui hấp nhiệt, mặc dù rất khó phát hiện, ông ta trông đặc biệt lo lắng và hồi hộp.

"Yêu cầu bị cáo đứng dậy để nghe quyết định đưa vụ án ra xét xử." Hà Vĩ Hân nhẹ nhàng làm theo. Bà ta trông rất bình tĩnh. Tóc mái hơi dài nhẹ bẫng, đung đưa theo chuyển động. Nụ cười kháu khỉnh và tinh ranh thường ngày đã không còn thấy. Đôi mắt buồn bã giờ đã vơi đi phần nào gánh nặng. Gió Đông không kìm được mà đôi mắt hơi ươn ướt, nàng đã quen nhìn cô thám tử đấu lại số phận nghiệt ngã và thế giới lạnh lẽo. Dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng cười rất tươi. Nhưng hôm ấy thì không. Các đồng nghiệp ngồi phía dưới và vài vị bạn bè đều có cảm giác tương tự. Trong lòng họ đều cảm thấy bồn chồn và đáng tiếc. Từng tiếng thở dài nhẹ toả ra, có cái thành âm và có cái chôn trong lòng.

Bên ngoài Toà án tối cao, người dân cùng phóng viên tập trung đông đúc, bu lại trước cổng. Công an đứng thành hàng, tạo một vành đai quanh hàng rào, ngăn người tiến nhập trái phép. Từ xa có thể thấy đám đông này chia thành bốn nhóm. Những con kền kền săn đón tin tức là một. Những con người tĩnh lặng chờ đợi kết quả là hai. Hai nhóm cuối thì tràn đầy thanh âm cùng biển hiệu. Một bên yêu cầu xử tử Hà Vĩ Hân và bắt ả trả giá vì tội ác của bản thân. Bên kia thì ngược lại, đồng tình và ủng hộ, yêu cầu xử vô tội và trả lại công lý cho bà. Sau khi Gió Đông chảy nước mắt, bầu trời dần trở nên âm u. Những đám mây ngái ngủ trên trời giật mình tỉnh giấc, phát hiện sấm sét đã len lỏi trong thân thể. Chúng bực mình trách cứ Gió Đông nhưng khi thấy khuôn mặt tội nghiệp của nàng, chúng đành ngậm miệng. Những đám mây tụ lại với nhau, rầm rì to nhỏ và quyết định xả mưa thật nhiều. Như vậy lòng của nàng có thể phần nào nhẹ bớt.

Những con người bên ngoài Toà án không có vẻ là sẽ rời đi dù mưa lớn sắp đến. Họ quan tâm đến vụ án này quá nhiều. Rất nhiều người đều như thế. Đến cả những cô cậu học sinh tự tại, hay những đồng bào sinh sống xa ngàn cây số ít nhiều đều biết đến chuyện ngày hôm ấy. Tất cả đều tò mò kết quả sẽ ra sao.

Thời gian từng chút một trôi qua.

Trong toà án, luật sư bên nguyên dõng dạc nói đã hồi lâu: "...Một hành vi đáng phải lên án và bị trừng phạt. Tra tấn và mưu hại một cậu bé chỉ vì thù hằn cá nhân. Đất nước của chúng ta không thể tha thứ cho những kẻ coi thường luân lý đạo đức và nghĩ rằng bản thân đứng trên luật pháp..."

Chẳng bao lâu, luật sư dừng lại và đến lượt của Hà Vĩ Hân. Bà ta không có luật sư bào chữa, chỉ có cái miệng và đầu óc của bản thân mà dựa vào. Đối với nhiều người quen của Hân, họ sẽ nghĩ hai món đó là quá thừa để bà ta hoàn thành bất cứ việc gì. Không ai không biết đến tài ăn nói và bộ óc thiên tài của thám tử họ Hà. Chỉ có điều, đây không phải là một trường hợp thông thường và Hân đã không còn ý chí chiến đấu. Bà đứng dậy. Người nhà của nạn nhân lặng thinh ngồi dưới, ánh mắt đâm thẳng đến. Người mẹ to miệng với vẻ ngoài lôi thôi không có mặt. Vì nhiều lần quấy rối, toà đã quyết định "mời" bà ta chờ đợi bên ngoài để phiên xét xử êm xuôi.

"Tất cả những lời buộc tội đều chính xác." Mọi người bất giác hô hấp nặng hơn một chút. Gió Đông khẽ rít ngoài cửa. Nàng có lẽ đã thổi bay Toà án nếu những đám mây không đứng ra can. "Hai năm về trước..." Vĩ Hân tiếp tục lên tiếng. Bà không hề có ý định biện hộ mà chỉ kể lại tường tận những chuyện đã xảy ra, sự thật chân chất không hề có chút nhúng chàm. Giọng điệu thì bằng phẳng và lạnh nhạt, đôi khi có chút ân hận. Nhưng không phải ân hận trước tội lỗi đang bị xét xử mà đối với người em gái đã chết. Nếu như bà ta lựa chọn khác, em ấy có lẽ đã không chết đi trong cô nhục và lạnh lẽo.

Hầu hết tất cả mọi người đều đã biết sự thật của vụ án đó. Họ biết hung thủ và động cơ. Tất cả mọi thứ đều rành mạch. Điều quan trọng là ai sai, ai đúng.

Đến cuối cùng, "tôi biết hành vi của mình đã phá vỡ nhiều lý tưởng đạo đức. Tôi đã coi thường luật pháp. Có lẽ tôi đáng phải chịu tội. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào. Cuộc đời này không công bằng, kẻ ác thì sống lâu, người tốt bụng thì chết sớm. Luật pháp nhắm mắt làm ngơ, để những kẻ tội đồ bước đi tự do ngoài đường. Tôi phải báo thù, vì công lý, và quan trọng hơn, vì em gái tôi."

Có lẽ Vĩ Hân đã có thể chiến đấu theo một cách đúng đắn. Vạch trần mọi thứ thông qua chứng cứ và luật pháp. Giãy giụa trong một cuộc chiến dài dằng dặc và vô bờ bến. Một người phụ nữ nhỏ nhoi đấu tranh trước một lực lượng không tưởng. Nhưng bà ta đã chọn cách ngắn gọn và dứt khoát hơn.

Sài Thành chú ý phiên toà từ đầu đến cuối. Nhiều ký ức trong quá khứ xẹt qua. "Dù biết bao năm tháng đã trôi qua, con người vẫn chỉ là con người."

Gió Đông khẽ nói: "Đúng vậy. Nhưng con người có tốt có xấu."

"Số phận của nhân loại tên Hân này..." Sài Thành nói. "Có lẽ sẽ bị tước đi."

"Đúng vậy, ông già ạ!" Mục Nát lên tiếng. "Ả sẽ chết thôi! Chắc chắn sẽ chết thôi!"

Trước sự xuất hiện bất ngờ của Mục Nát và những câu nói đầy xui xẻo, Gió Đông lại không hề tức giận. Nàng cảm nhận cơn mưa xối xả đang bao phủ Sài Thành, lòng bình tĩnh nói: "Có người nói với ta, Hân sẽ không chết."

Vài tuần trôi qua, trên pháp trường. Hà Vĩ Hân bị trói chặt vào trụ gỗ, trên thân là bộ quần áo sọc tù nhân quen thuộc. Đối diện bà ta, năm đao phủ thời hiện đại với nòng súng lạnh căm chĩa thẳng tới.

"Mọi chuyện kết thúc từ đây. Mong là nó sẽ thành công..."

Gió gào thét, lửa phẫn nộ, những viên kẹo đồng phóng đi như tia chớp, vô hình với mắt thường. Chúng xoáy xuyên vào da thịt, cày nát mạch máu và phá hủy nội tạng. Bộ đồ tù nhân đẫm máu, mái tóc màu đen lung lay, đôi mắt mệt mỏi mất đi sức sống, cơ thể dần dần lạc nhịp, hơi ấm ngày một phai tàn. Cơ thể của Hà Vĩ Hân chết đi, nhưng linh hồn lại không biết mất.

Tại một nơi nào đó giữa vũ trụ, phía trên là bầu trời trong xanh, gợn mây trắng lăn tăn, phía dưới là mặt nước tĩnh lặng không điểm cuối. Một bức tranh thơ mộng nơi hiện thực.

"Chào mừng đến Hồ Gương." Một giọng nói đánh thức Hà Vĩ Hân. Bà ta mở mắt ra và sửng sốt trước cảnh tượng hiện ra.

"Đây là đâu?" Vĩ Hân nói.

"Hồ Gương. Ta đã nói rồi." Đứng đối diện với Vĩ Hân là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặc đồ cổ trang, tóc đen dài đến lưng. Ngoài bộ đồ kỳ dị ra, cậu ta trông chẳng có gì đặc biệt hay độc đáo. Bình thường một cách hiếm lạ. Nhưng Vĩ Hân thừa biết nào có chuyện đó.

"Tôi tên là Hà Vĩ Hân." Bà ta cúi đầu lễ phép để chào hỏi. "Ngài có phải là vị đó?"

"Đúng là ta. Ta rất ngạc nhiên đấy, một con người hiện đại, sống trong một thế giới khoa học như ngươi lại biết cách liên lạc với ta. Hay đúng hơn là ngươi tin ta có tồn tại." Người vô danh nói.

"Thưa ngài, thật ra vấn đề không phải niềm tin mà đó là lựa chọn tốt nhất của tôi."

Người vô danh nâng đầu Vĩ Hân lên rồi nói: "Được rồi, không cần lễ phép như thế. Ta không để ý đâu. Ngươi cũng không cần xưng ngài - tôi gì đó nữa. Cứ xưng ta và ngươi đi. Nơi ngươi sắp đến, họ đều nói chuyện như phim cổ trang. Tập làm quen là vừa."

"Vâng, thưa ng… Ta hiểu rõ rồi."

"Tốt! Ta biết ngươi đã thấu hiểu nội dung cuộc đàm phán này, nhưng ta vẫn sẽ giải thích lại. Ngươi đã chết và ngươi đã liên lạc với ta, một thực thể tồn tại xuyên đa vũ trụ. Ngươi muốn được hồi sinh, làm lại từ đầu ở một thế giới khác. Nhưng chắc ngươi đã biết, ta sẽ yêu cầu một thứ từ ngươi?"

Hà Vĩ Hân cười nhẹ, bà ta không sợ điều kiện mà người vô danh sẽ đưa ra. Sau khi Thư chết, chỉ có hận thù giữ cho ý chí sinh tồn của Hân tồn tại. Bây giờ, mọi việc đã xong, không còn ý nghĩa để tiếp tục đấu tranh, nhưng bà ta vẫn còn một lời hứa phải giữ.

Hà Vĩ Hân thả ra một hơi thật dài và đượm màu u buồn. "Lúc bấy giờ… trong những giây phút cuối cùng của em, nó đã bắt ta hứa phải sống tới chín mươi tuổi. Một lời hứa viển vông. Nó vì sợ ta báo thù mà hại mình nên đã ép ta hứa. Ta làm sao có thể từ chối. Thân thể nó lạnh dần trong lòng ta, hai tay ta đượm máu đỏ, ta đã đến trễ, ta không cứu được nó. Làm sao ta có thể từ chối yêu cầu cuối cùng của nó.

Ta đã báo thù nhưng lại trả giá bằng mạng mình, như thế thì ta đã thất hứa rồi."

"Vì thế ngươi tìm đến ta để có thể vừa báo thù vừa hoàn thành lời hứa với em gái ngươi? Sống đến chín mươi tuổi?" Người vô danh bình tĩnh chờ Vĩ Hân.

Vĩ Hân lau nhẹ khoé mắt, không có cơ thể vậy mà có thể khóc được. Bà ta chắp tay hành lễ như phim và nói: "Cầu ngài cứu mạng của tiểu nữ."

Người vô danh cười khằng khặc: "Tốt! Học nhanh! Trước khi đi, chúng ta phải quyết định nên cho ngươi nhập vào ai đây."

Vĩ Hân hơi sờ sợ, cơ thể rụt lại và nói: "Nhập? Ta không muốn làm mấy con ma cô hồn nhập xác lung tung đâu."

"Đừng lo. Không phải cái đó. Đất nước có luật pháp thì thế giới, vũ trụ cũng có luật lệ. Ta chỉ có thể cho ngươi nhập vào một cơ thể đã tồn tại chứ không thể tạo ra một cơ thể từ hư vô được. Đây là danh sách, ngươi xem kỹ và chọn nhé."

Một cái cửa sổ xuất hiện trước mặt Vĩ Hân. Hai mươi năm làm thám tử thì mười lăm năm đã là xử lý chứng cứ trên máy vi tính, cái cửa sổ này quá quen thuộc với Vĩ Hân, nó không khác gì giao diện của Windows XP cả.

Trên cửa sổ đó có một danh sách chứa thông tin của rất nhiều người khác nhau. Cả nam và nữ đều có.

"Ừm… Ngươi bỏ bớt mấy người nam đi. Ta vẫn thích làm phụ nữ."

"Tất nhiên." Việt tiên sinh phất tay, hơn một nửa danh sách biến mất.

Hà Vĩ Hân quan sát kĩ càng thông tin trước mắt.

Trinh Cư

Tuổi: 15

Nghề nghiệp: Nô tì

Tài năng: Nấu cơm (A), quét dọn (A)

Tư chất: A

Sức Mạnh(F); Khéo Léo (D);

Trí Tuệ (E); Thông Tuệ (C);

Linh Cảm (F); Thức Cảm (D);

Khí Chất (D); Sắc Đẹp (D);

Đề Kháng (E); Sức Bền (D)

"Những thông tin này là gì vậy?" Vĩ Hân nói.

"Ba dòng đầu dễ hiểu, ta khỏi giải thích nhé. Tài năng là kỹ năng mà mỗi người luyện thành. Đám loằng ngoằng ở dưới là giá trị của từng cơ thể. Mọi cơ thể đều được ta đánh giá thông qua mười hạng mục. Sức mạnh và khéo léo định giá trị mạnh mẽ và độ nhanh của cơ bắp. Trí Tuệ định giá trị giải quyết vấn đề. Thông Tuệ định giá trị điều khiển cảm xúc. Linh Cảm là độ nhạy của linh hồn, Thức Cảm là độ nhạy của giác quan. Sắc Đẹp là sắc đẹp, nhưng một khuôn mặt đẹp thì chẳng đủ, còn cần cái Khí Chất độc lạ. Đề Kháng là mức độ kháng bệnh tật, độc dược. Sức Bền là sức chịu đựng của mỗi người khi làm việc vất vả.

Tư chất thì…" Người vô danh tạm dừng, tay vân vê cằm rồi nói: "Ngoài một số tác dụng không đáng nhắc đến thì là khả năng nâng cấp giá trị cơ thể. SSS là cao nhất, F thì thấp nhất. Dễ hiểu mà phải không?"

Hà Vĩ Hân nghe người vô danh nói xong, đầu quay như chong chóng, linh hồn chập chờn muốn tắt. Bà ta đỡ lấy trán mình mà nói: "Hiểu được chút chút. Vậy thì ta sẽ không chọn Trinh Cư này. Giá trị cơ thể quá thấp mà còn là nô tì. Ta xem cái khác."

"Đối với một nô tì thì giá trị cơ thể này đã quá tốt rồi." Gã nói.

Hạ Thu

Tuổi: 30

Nghề nghiệp: Phu nhân quan phủ

Tài năng: Nói xấu (SS), làm tình (A)

Tư chất: F

Sức Mạnh(F); Khéo Léo (F);

Trí Tuệ (C); Thông Tuệ (F);

Linh Cảm (F); Thức Cảm (F);

Khí Chất (C); Sắc Đẹp (C);

Đề Kháng (E); Sức Bền (F)

"Ôi, vị phu nhân này còn có tài năng làm tình. Đúng là trên đời chuyện gì cũng có. Chỉ có điều ta không hứng thú tài năng này nhé. Xem cái khác."

Mai Quyển Yên

Tuổi: 26

Nghề nghiệp: Tiểu thư đài các

Tài năng: Đánh đàn (A), ca hát (A), pha trà (B)

Tư chất: C

Sức Mạnh(F); Khéo Léo (C);

Trí Tuệ (C); Thông Tuệ (A);

Linh Cảm (F); Thức Cảm (F);

Khí Chất (B); Sắc Đẹp (B);

Đề Kháng (F); Sức Bền (F)

"Vị tiểu thư này giá trị cơ thể không tồi nha. Nhưng Đề Kháng và Sức Bền kém quá, cơ thể ta khoẻ mạnh quen rồi, không muốn làm nữ tử chân yếu tay mềm."

Hà Vĩ Hân tiếp tục lật xem danh sách. Người vô danh yên tĩnh đứng đợi. Không biết bao lâu trôi qua, một người trong đó khiến Hân chú ý.

Hà Vân

Tuổi: 18

Nghề nghiệp: Tuần bộ

Tài năng: Suy luận (C), bắn cung (B), võ thuật tổng quát (C)

Tư chất: C

Sức Mạnh(D); Khéo Léo (C);

Trí Tuệ (C); Thông Tuệ (F);

Linh Cảm (C); Thức Cảm (D);

Khí Chất (D); Sắc Đẹp (D);

Đề Kháng (D); Sức Bền (C)

"Ồ, tuần bộ là nghề gì vậy?" Vĩ Hân nói.

"Tuần bộ là cách gọi cảnh sát địa phương thời xưa. Nói ra thì khá tương tự với nghề thám tử của ngươi. Khác nhau ở chỗ, thám tử là dân trả tiền, tuần bộ là vua trả tiền." Người vô danh từ tốn nói, trong tay đã có một tách trà từ khi nào. "Ta thấy người này hợp với ngươi đấy. Cùng họ, cùng nghề, chỉ khác tên và vẻ bề ngoài."

"Ta cũng thấy thích người này. Ta quyết định rồi, lấy Hà Vân làm thân phận mới."

"Tốt! Bây giờ chúng ta hãy quyết định tiền công của ta nào." Người vô danh tiến sát đến bên cạnh Vĩ Hân, chăm chú quan sát bà từ đầu đến chân.

Hà Vĩ Hân dù đã bốn mươi nhưng là thân trinh nữ, bà ta vì nhiều lý do buồn cười mà tình duyên éo le. Đợi tới khi tuổi xế chiều thì đã quá trễ, cơ thể quá xuân, sắc đẹp phai tàn, không còn mang đến nhiều sự chú ý từ người khác. Kết quả, ôm trinh mà chết.

"Thú vị, ta thấy được trong tương lai của ngươi, tình duyên đua nở." Người vô danh nở một nụ cười đểu giả, y điểm vào trán Vĩ Hân. "Như thế này đi. Ngươi không được kết thành tình lữ với bất kì ai, dù trên bất kì phương thức nào, linh hồn hay cơ thể. Nếu ngươi phá lệ, ta nguyền bất kì người nào ngươi yêu sẽ chết trong đau đớn, linh hồn bị thiêu đốt trong ngàn năm."

Linh hồn Vĩ Hân chợt lay động. Cái giá này thật quá đau. Bà ta chưa yêu bao giờ, sự cô đơn luôn bủa vây. Bà ta luôn tò mò tình yêu sẽ có cảm giác như thế nào, liệu nó có khả năng sưởi ấm cuộc đời lạnh lẽo này. Nhưng xem ra, số phận của Vĩ Hân là vĩnh viễn đứng một mình. Có bằng hữu, có người thân nhưng không thể có người yêu. Đặc biệt, vì tiếp xúc thân mật cũng cấm, bà ta cũng không thể có con.

"Không có cái giá nào là quá đắt. Ta sẽ làm bất kì điều gì để giữ lời với em gái." Vĩ Hân nói.

Người vô danh cười nhẹ: "Ta mong là ngươi luôn nghĩ như vậy. Nếu không, chỉ có bi kịch đứng đợi. Giờ thì...

Hà Vĩ Hân, từ bây giờ ngươi sẽ tiếp nhận cuộc đời của Hà Vân. Theo như vận mệnh của cô ta, năm mười tám tuổi vì bị kẻ gian hãm hại mà chết. Ta đưa ngươi tới thời điểm không lâu trước khi Hà Vân chết, ngươi cố gắng xử lý tốt. Bọn chúng sẽ mai phục khi ngươi đi tuần tra. Nhớ cảnh giác."

Người vô danh phẩy tay, một vòng tròn sáng lấp lánh xuất hiện dưới chân Vĩ Hân. Gió thét rít tai, mặt hồ lay động từng cơn sóng trào.

"Liệu ta có thể biết được tên của ngươi không?" Vĩ Hân la to, cố gắng át tiếng gió.

"Ta họ Việt." Một vệt sáng màu đỏ bay thẳng vào trán Hà Vĩ Hân.

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.