Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm dài làm sự đã bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 1714 chữ

Cậu lặn ở dưới nước, thân mình lạn lách như một người cá trong truyền thuyết. Tay đẩy vào đá một cái, cả người bắn lên phía trên, đầu hơi ngoi lên mặt biển để hít thở lấy một ngụm không khí.

Cậu đã quét nhìn một lượt, phía trên là một dàn lính hải săn trộm, tên nào cũng mang cả con súng Vokrano 01 cổ. Nhưng con súng này đã bị cấm không sản xuất vì chúng bị buôn lậu riêng cho một thế lực giấu tên. Thế lực đó là gì cậu cũng không biết được, bố già nhà cậu chưa bao giờ hé răng về điều đó.

Với tư cách là một người yêu súng, cậu vô cùng thích con Vokrano này, nhưng nhìn mặt ngoài thì biết chúng đã quá cũ kỹ, với cả cậu chỉ cần lấy một con đi là được, không cần lấy nhiều, kể cả khi có người đưa cho cậu con thứ hai. Vì đối với cậu, mỗi một khẩu súng cậu chọn đều là duy nhất, không con nào trùng lặp với con nào, điều đó nhắc nhở cậu phải biết quý trọng chúng.

Không vội, nhiều súng như vậy, cậu có đầy đủ chủng loại để chọn.

Bây giờ trời đã tối sầm lại xuống, đây là đêm đầu tiên cậu ở bên ngoài. Nói thật, đến bây giờ cuộc hành trình này vẫn chưa cách nhà cậu quá xa, cậu nghi ngờ là mình mặc dù là đi sớm hơn đại đa số người hàng tá thời gian nhưng vẫn sẽ bị đến sát giờ…

Chậc! Còn đừng nói! Thật đúng là sẽ có loại khả năng này!

Cậu bơi đến đuôi thuyền rồi cho một quả thuốc nổ lắp ở nơi đó, sau rồi bơi ra các chỗ khác và làm y hệt như thế, lại thả một chút bột phấn màu đen ra, nhìn giống như cát. Sau đó, cậu nhanh chóng bơi đến mép thân thuyền, đá chân một cái rồi nhảy ngược lên trên boong, mang theo một thân nước. Nhưng thật ra cũng chẳng có gì, bởi vì là trên biển nên ở đây cũng không thiếu bọt sóng bắn lên làm ướt khoang chứ đừng nói là có chút nước thế này.

Nhưng cậu vẫn cúi xuống xóa dấu vết, từ trong Không Phương - chiều không gian lập phương để đồ riêng của cậu, cầm ra một thanh chủy thủ Push Dagger. Loại Push Dagger này là loại cổ, thiết kế của nó khá là đặc biệt, có thể giấu trong cơ thể rất dễ dàng và rất khó lục soát nên cậu khá chuộng loại này, dùng để cận chiến thì nhất tuyệt.

Cậu bước những bước đầy xảo diệu, không một tiếng động đi đến đằng sau một tên lính đánh thuê, bịt miệng rồi dùng sức bẻ gãy cổ làm người nọ chết ngay tức khắc, rồi kéo thi thể đến gần cạnh tàu, lột hết quần áo trên người cả hai ra.

Cậu lấy từ trong Không Phương một viên kẹo màu đỏ. Đây là một loại kẹo tên là kẹo Siêu Nhân, nhưng thật ra loại kẹo này có thể biến đổi mọi loại hình dáng, chẳng qua là do trào lưu ăn kẹo biến thành siêu nhân quá nhiều nên mới có cái tên này. Kẹo này tuy là có thể biến thân, nhưng lại không thể biến thanh, càng không thể biến được Tâm Linh của con người. Hơn nữa, kẹo này chỉ có thời hạn trong khoảng hai tiếng, không nhiều lắm, nhưng đối với cậu, thế là đủ rồi.

Cậu theo gương mặt của kẻ bị cậu đánh gục biến thân rồi lấy một hòn đá nặng ra, cột chặt vào người người kia, từ từ lôi xuống biển.

“Tùm!”

“Ai?!” Một tiếng hét lên, mấy chùm ánh sáng hội tụ lên trên người cậu.

Cậu nhanh tay cúi người xuống, nhét thứ gì đó vào miệng và cố ý ngửa mặt lên cho người nọ trông thấy rồi điều chỉnh chút thanh tuyến làm cho giọng khàn đặc như là vừa bị người bóp cổ: “Có người vừa tập kích!”

Nói xong, cậu cố ý ôm lấy cổ mình, kịch liệt ho khan lên, rồi ‘máu’ hộc ra từ khóe miệng, cậu nhanh chóng giơ tay lên lau ‘máu’ để tránh bại lộ.

Bọn chúng thấy thế liếc nhau trong nháy mắt rồi một tên tiến đến, đỡ mặt cậu lên khắp nơi sờ soạng, trong miệng thì nói: “Anh còn bị thương chỗ nào không?”

Bọn chúng hỏi nhưng cậu không trả lời, chỉ lắc lắc đầu, tận chức tận trách làm một người vừa bị thương ở cổ. Cậu biết, tên này tiến đến không phải là để kiểm tra xem cậu có bị thương hay không, mà là thăm dò xem có phải là tên dịch dung đột nhập vào hay không.

Chậc! Tâm đề phòng còn rất nặng! Bọn tặc này chắc chắn không phải bọn tặc thường!

Cậu giờ phút này có chút nghi ngờ dụng ý của Nuvole, bởi vì bình thường, Nuvole tuyệt đối sẽ không cho cậu dính vào những chuyện như thế này. Mấy chuyện trước đó thì nhìn qua như rất nguy hiểm nhưng thật ra lại không dính dáng quá nhiều.

Nhưng mà chuyện này lại khác. Chuyện này cậu đoán chắc đã dính dáng đến một tổ chức lớn, không chỉ là vì cách hành xử, còn là cả những loại súng ống đã bị cấm, cậu đếm từ nãy đến giờ đã ba loại rồi, tất cả đều được bán cho tổ chức giấu tên kia...

Thật rắc rối!

Cậu thầm than một tiếng, trên mặt lại làm như đau đớn mà hơi nhăn lại, vừa không quá đột ngột, vừa không quá yếu ớt, gãi đúng chỗ ngứa.

Người nọ hơi lùi về phía sau, một tay chợt khoác lên bả vai cậu, làm bộ muốn đỡ cậu đi. Khóe mắt cậu hơi nhảy một chút nhưng vẫn đi theo bọn chúng.

Thân hình cậu biến giống y hệt người kia, cả mật độ cơ bắp cũng giống vậy, lúc nãy cả người đều ướt sũng, trước khi người đến quay ra nhìn mặt cậu và cậu cố ý ngửa mặt lên thì cậu đã nhanh tay nhét kẹo sấy vào miệng để hong khô cơ thể chứ không hong khô quần áo, nên hiện giờ trừ bỏ quần áo hơi ẩm ra thì người đều khô ráo.

Bởi vì nếu hong khô quá lại không đúng cho lắm, cũng vì diễn một nhân vật đã vật lộn với một kẻ ngoi lên từ mặt nước thì sau lưng phải có vệt nước, và trên quần áo cũng phải có vết xô xát, thế nên cậu cố tình để lại những vết đó để làm lẫn lộn phán đoán của bọn chúng.

Người kia cũng không ngờ hiện trạng trên người cậu lại như vậy, thế nên cũng hơi giảm cảnh giác, định đưa cậu đi vào khoang quân y trên thuyền.

Cậu không biết là đưa vào quân y thì có bị lộ tẩy hay không, vì cậu không thật sự bị thương. Thế nên cậu dùng tay ra hiệu từ chối, làm bộ hơi hít sâu một hơi rồi đứng thẳng người dậy nhưng sắc mặt vẫn phải diễn cho tái nhợt nhưng lại trong phạm vi chỉ cần nghỉ ngơi là đủ, điều duy nhất bây giờ cậu cần làm chính là chờ.

Chỉ còn vài giây nữa thôi, trong lòng cậu đã bắt đầu đếm ngược: 20 …19 …

Người kia nhíu nhíu mày, như là không đoán được cậu sẽ phản ứng như vậy.

..15 ...14 …

Người nọ mở miệng: “Peter, hôm nay cậu sao thế này? Làm việc thì cũng đừng cố sức quá.”

Nhưng người nọ vừa mở miệng, sắc mặt của mấy người bên cạnh không đúng lắm nhưng rồi lại trở lại như bình thường.

Trong lòng cậu trầm xuống, trực giác không nói cho cậu điều gì, nhưng đã đến mười giây cuối, và tình trạng này đúng thật là rất khó ứng đối mà không thể không ứng đối nếu một lúc nữa không muốn bị bắt.

Cậu hơi nhíu mày một chút, quyết định ăn cả ngã về không. Cùng lắm thì lao vòng vây mà thôi, chẳng có gì to tát.

Cậu làm bộ ngơ ngác trong một cái chớp mắt, quay trái quay phải sang xem ai, rồi sau đó chỉ vào một người đi cuối cùng.

Bả vai của người đối diện chợt thả lỏng, cậu biết là cậu đoán đúng rồi. Người nọ hơi lắc lắc đầu, nhếch miệng cười lên một chút, làm như không có gì: “Đấy, cứ xem tôi đi, Adriel, hôm nay chắc tôi mệt quá nên nhầm tên của anh với tên Peter đấy, hôm nào tôi lại khao anh bữa nữa đi.”

Sắc mặt cậu như thường mà hơi gật đầu. Vốn dĩ cậu dám đánh cuộc là vì sắc mặt của mấy tên khác không đúng lắm. Nhưng như thế còn chưa đủ cho cậu kết luận. Cậu còn nhìn thấy một tên hơi giật giật đầu ngón trỏ, sắc mặt hơi giật mình, tựa như là vừa bị nhắc tên và định nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi, đó chính là cái tên mà cậu chỉ.

Cậu nhìn người kia cười một chút, nhưng trong lòng lại đếm ngược: ...ba ...hai ...một … Phanh!

Phanh!

Tiếng nổ trong lòng và tiếng nổ bên ngoài trùng điệp lên nhau, cậu có thể thấy người trước mặt cấp tốc biến sắc, địu cậu đi hai bước muốn nhanh chóng giải quyết vụ này nhưng cậu lại làm bộ đi không nổi, thở dốc nặng nề.

Cậu thấy người kia sắc mặt trở nên vô cùng gấp gáp, trong mắt mang theo nét kinh hoàng. Cậu hơi híp mắt lại, diễn như cố sức xua tay cho người nọ đi luôn và để mình ở lại đây.

Người nọ hiển nhiên cũng không chờ được mà quay người lại, chạy theo bọn lính kia, cậu đứng tại chỗ dõi theo, trên mặt lại rõ ràng mang cười...

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.