Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cá Mập giữa Adriatic

Tiểu thuyết gốc · 2021 chữ

Sau những cuộc cãi nhau thường ngày, Nuvole vẫn bị Vento kéo ra ngoài tắm biển. Nhưng tắm biển ở đây không phải là tắm biển trên bãi biển mà là đi lặn dưới lòng đại dương.

Nuvole không thể ngồi ở trên boong tàu phơi nắng câu cá, vì cả người anh đã bị Vento lôi đi lột sạch thay quần áo. Thật ra anh cũng không quá muốn phản kháng, vì điều đó không cần thiết, thế nên Vento có thể thành công mặc quần bơi cho anh. Ngày thường, khi anh mặc đồ bơi, anh phải mặc cả bộ ôm trọn cơ thể không lộ một mảnh da thịt nào ra phía ngoài.

Đường cong cơ bắp vừa vặn, vừa không cù kết vừa rất có lực lượng, đúng chuẩn cho cái giá bày áo, mặc đồ vào thì gầy mà cởi đồ ra thì có cơ bắp. Vento nhìn cơ thể của anh không khỏi huýt sáo một cái, rất thưởng thức thân hình của bố già nhà mình.

Sau đó, ba người đi ngâm mình dưới biển, Victoria nằm ngửa trên mặt biển hưởng thụ, còn Vento và Nuvole thì lấy tay bát nước lên trên mặt.

Đây là vùng biển Adriatic, bang Ý, thuộc địa phận biển Địa Trung Hải. mùa này là mùa thu, khí hậu cũng không quá sóng êm biển lặng. Chẳng qua là mới bắt đầu mùa mưa, thỉnh thoảng lại có những cơn mưa nhỏ bất chợt, mang theo cái mùi đặc trưng của biển cả.

Nước biển Adriatic trong vắt, nhìn từ trên xuống dưới có thể nhìn thấy cát dưới đáy biển ở những nơi nông hay mỏm đá khi ánh mặt trời chiếu vào bởi có cái độ tinh khiết và sạch sẽ của nó mà nhiều vùng biển khác hiếm khi có được. Nước biển ở đây, một chữ đẹp không thể nào lột tả được vẻ đẹp của nó. Venezia tuy đẹp và lãng mạn, nhưng đó là do nhân công xây dựng. Nhưng Adriatic đẹp, nó đẹp từng giọt nước một, từng giọt từng giọt trong vắt, vẻ hoang sơ, tinh khiết đến mức tận cùng, nắng ánh thấu đáy, không hổ cái với cái danh ‘Hòn ngọc quý của biển cả’.

Vento lấy tay bưng một ngụm nước biển uống vào miệng, đây chính là một trong những thói quen của người Venezia, vì nước biển ở đây có thể chữa được mọi bệnh về hô hấp. Đối với người dân bản xứ như cậu, biển này chính là ân huệ mà trời ban tặng.

Vento lặn xuống nước, Nuvole đi theo. Dưới nước có thể nhìn thấy mọi thứ. Cậu cầm chắc dây cước, buộc đinh vào đầu của một bên dây câu khác để chuẩn bị bắt cá. Nuvole thì lặn xuống sâu hơn, cố ý ẩn núp đùa nghịch mấy con cá con lạc đàn.

Chắc cũng vì ở đây đã rất xa bờ, đã gần qua khu đánh bắt cá nên rất hiếm khi có người lui tới, cá ở đây mạnh bạo lạ thường. Nuvole đùa nghịch cá, mới đầu chúng hơi giật mình một chút rồi tò mò quay người lại, bơi xung quanh người anh tìm tòi chọc chỗ này, ngậm chỗ kia.

Vento rất hứng thú nhìn cảnh đấy nhưng cũng không định bắt mấy con cá kia. Chúng chính là cá con, bắt xong rồi lại phải thả, cậu chỉ bắt những con cá lớn.

Đang suy nghĩ, cậu thấy dòng nước chuyển động lạ thường, các con cá chạy tán loạn, đàn cá cũng đổi hướng. Phía xa, có một dấu chấm đen lờ mờ khá to, rất hiển nhiên, đó chính là một con cá cỡ lớn. Bình thường, cá lớn như vậy thì thường là cá kiếm, cậu cũng mong đó là một con cá kiếm, loài này ở đây thấy rất nhiều và ăn cũng khá ngon, khi nấu Cá Kiếm cuộn sốt cà chua, món này rất hợp khẩu vị của cậu, cậu rất nghiền.

Cậu trùng người xuống, mắt hơi híp lại, trong miệng phả ra một hai bọt khí rồi dừng. Giờ khắc này, cậu chính là kẻ đi săn săn kẻ đi săn của đại dương. Chân lấy đà, cả người bắn vọt lên, dây câu chuẩn bị móc. Nhưng khi bắn gần lại, cậu mới nhìn thấy, đó nào phải là cá Kiếm? Nó chính là một con cá Mập! Cá Mập là loài tuy không quá khan hiếm thời nay, nhưng cũng chỉ được khôi phục giống loài trăm năm nay mà thôi. Tóm lại, nó là loài rất nhạy cảm và cậu không thể săn bắt.

Cậu ‘sách’ một tiếng trong lòng, vẫn nâng tay lên bất ngờ trượt dọc theo thân con cá rồi nắm lấy vây của nó. Nhân lúc nó còn chưa kịp phản ứng, cậu định quăng nó ra. Nhưng khi chạm đến phần đuôi cá, cậu thấy cái đuôi của nó bị cắt máu me be bét.

Là lưới! - Cậu nghĩ.

Săn trộm cá Mập không phải là không có, tuy là chính sách bảo vệ cá Mập cũng chưa được xóa bỏ. Trên người con cá Mập này không chỉ bị thương phần đuôi, trên thân của nó cũng có một lỗ đạn bắn. Hiển nhiên, đây chính là trường hợp săn trộm chứ không phải là vô tình bị vướng vào dây câu hay lưới.

Con cá Mập này dùng sức cong người lại, lấy cái miệng đầy răng nanh của nó hòng một phát cắn xé người cậu ra. Thân hình của nó là loại cá to, nhưng lại là loại cá con trong các loài cá Mập.

Khi ánh sáng chiếu vào, cậu thấy trên người của nó phần vây lưng là màu xám, còn phần bụng thì là màu trắng. Dưới bụng không có vây claspers - thứ mà chỉ có con cá đực mới có. Rất hiển nhiên, đây chính là một con cá Mập trắng khổng lồ cái con. Con trưởng thành có thể dài tới sáu mét hơn, nhưng con này chỉ có gần ba mét.

Cậu nghĩ mình sẽ không tốn sức với nó, nhưng để bắt giữ mà không làm nó tổn thương thì lại tương đối khó khăn.

Con cá điên cuồng cắn xé, tìm cách xé nát người cậu. Cậu không ngừng né tránh, hàm răng sắc nhọn càm cắn với tốc độ kinh khủng, thật không hổ là ‘Cái chết trắng’ của đại dương.

Cậu hừ lạnh một tiếng, nhanh tay bưng lấy một cục đá, không lớn lắm nhưng cũng đủ để ngăn chặn miệng nó. Khi răng con cá Mập chạm đá, cả bộ hàm răng của nó gãy hết một lượt.

Răng cá Mập vốn dĩ vô cùng giòn và dễ gãy, là bởi vì chúng không có xương mà chỉ có sụn răng.

Mỗi lần cá mập đi săn, dù là con cá nhỏ nhất thì răng của chúng cũng sẽ bị gãy, rồi ngay sau đó lại mọc lại, và tốc độ mọc răng của chúng phát triển đáng kinh ngạc. Thế cho nên, cậu không sợ cá Mập gãy răng thì sẽ có tổn thương gì.

Con cá Mập không đau, nhưng thứ đang chặn trong miệng nó thì vướng víu vô cùng.

Bình thường, thứ này chỉ cần một phát cắn là nó có thể cắn vỡ không chút tốn sức, nhưng Vento đã ném vào một góc độ quá xảo quyệt. Cậu ném vào hàm răng của nó, khi mà nó còn đang mở hàm và chưa kịp cắn, cho nên khi tảng đá bị ném vào thì đánh trúng vào hàm răng, làm hàm răng rơi rụng hết trong khi nó còn chưa kịp xử lý chướng ngại vật trước mắt.

Nó không ngừng giãy dụa, cái đuôi quẫy tới quẫy lui, cả người cong lại rồi tạo ra những xoáy sóng dữ tợn.

Nói chậm thì thế, nhưng thời gian trôi qua mới chưa đầy một phút. Tuy vậy nhưng vận động kịch liệt làm dưỡng khí trong phổi bị thở ra không ít, cậu không dùng đồ lặn, cậu biết con người cũng không thể sống dưới nước khi chưa chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Thế nên cậu khua sóng, cho con cá một cú đá vào đầu làm nó hôn mê đi. Cậu nắm lấy đuôi cá nâng lên dựa vào người mình rồi bơi lên trên.

Dưỡng khí trong phổi gần cạn, khi cậu bơi lên được một đoạn, nhìn lên thấy chỗ bóng con tàu đen nhánh giữa một vầng ánh sáng lóa mắt. Cậu lại quay đầu nhìn xuống dưới, thấy một bóng người nhỏ và mờ nhạt như một dấu chấm bị người ta dùng tẩy xóa không sạch ở dưới, Nuvole vẫn chưa lên.

“Phụt!” Cậu phun một ngụm nước ra, miệng há lớn thở hổn hển. Cậu kéo đuôi cá bơi đến gần boong tàu lại gặp bà chị Victoria vẫn nằm trên mặt nước, cậu hét lên tiếng:

“Này! Bà chị! Có việc cho bà chị làm đây!”

Bà chị hơi nghiêng đầu nhìn về phía cậu, con mắt lại nhìn chằm chằm đằng sau cậu. Rất hiển nhiên, bà chị cũng nhìn thấy.

Bà chị bơi đến vách boong tàu trơn trượt, một tay chống thân tàu, dùng lực, tụ sức đẩy ngược người lên mấy chục mét, bám lên mỏ neo đầu tàu, tiếp đó đu người nhảy lên đầu chiến hạm.

Bà chị từ phía trên nhìn xuống, giang hai tay ra nói: “Ném cho tôi!”

Vento nhếch miệng một cái, dùng sức quăng con cá khổng lồ đi. Con cá gần năm trăm cân rất nhẹ nhàng bị ném bổng lên trời, cậu phủi tay một cái, học tập bà chị bắn ngược người lên. Nhưng khác với bà chị là cậu phải dùng chân đi một đoạn dựng đứng trên thân boong rồi mới có thể bám vào mỏ neo và đu lên trên được.

“Phù! Mệt chết tôi! Bà chị mau đưa cho tôi chai nước đây!”

Bà chị lười biếng, không thèm để ý ném cho cậu một chai rồi sau đó ngồi xổm xuống xem hiện trạng của con cá.

Răng gãy hết nhưng đã có dấu hiệu nhú ra. Bà chị dùng tay banh cái miệng khổng lồ của nó ra, rồi lấy một tay vớt hết những tảng đá lớn lấp miệng nó, sau đó, bà chị sờ xuống phần thân của nó. Miệng vết thương đã có chút thối rữa, không quá nghiêm trọng, cũng chỉ bị thương trong hai ngày này. Nó trúng tổng cộng ba phát súng, tất cả đều bị đánh trên lưng.

Bà chị gọi Quân y xử lý vết thương cho nó. Cô Quân y ấy là một cô gái có vẻ đẹp khá là điềm mỹ, mang phong cách châu Á, lại mang theo độ sâu hút của người châu u. Khuôn mặt cô ấy đẹp kiểu nhu mì nhưng thần thái lại vô cùng tự tin, là một người vô cùng cuốn hút.

Cô ấy tên là Nadia Bakir, là một người gốc Ả Rập cổ, tuổi 62, là 31 tuổi theo tuổi cổ. Vẻ ngoài của cô ấy không bị ảnh hưởng chút nào bởi năm tháng, cái đẹp thuần tự nhiên, không chút dao kéo.

Nhưng so với bất kỳ ai khác, cô ấy mới là người không quan tâm đến dung mạo của mình nhất, vì người phụ nữ này đã từng một lần lột da mặt của mình một cách vô cùng quyết đoán và không chút để ý, chỉ vì để cứu một con hổ sắp chết và giết sạch bọn săn trộm. Tuy sau đó cô ấy đã dùng Duy Thức • Vô Phùng trong Duy Độ Vô Hà Vô Lượng Xứ của mình để khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhưng cái hình ảnh đó đã ám ảnh lấy tâm trí của Victoria, làm bà chị không thể nào quên được, mặc dù chuyện đó đã qua đi mười năm...

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.