Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa tối “bao ăn không đói” - Nicoletta Di Sogno

Tiểu thuyết gốc · 2261 chữ

Ban đêm, giờ cơm tối.

Venezia vẫn vô cùng nhộn nhịp.

Ngôi nhà của cậu ở ngoài mặt của đại lộ Canal Grande, từ trong có thể nhìn ra Rialto giờ này đã đầy ắp khách du lịch. Venezia, nơi đây mang một vẻ lãng mạn nhưng vẫn đầy chất cổ kính, là một nét truyền thống hiếm có trong xã hội giao thương vũ trụ hiện nay.

Không xe bay, không ván bay hay phương tiện gì khác trên Grande. Cả Venezia, thứ đi lại nhiều nhất chính là Gondola - một loại thuyền chèo lái cổ xưa truyền thống của vùng sông nước này.

Hai cha con chèo Gondola tư nhân, đi qua những con kênh nhỏ trong các ngóc ngách để ngắm cảnh đêm.

Cậu ngửa mặt lên nhìn sao trời, nhưng trong mắt lại không một chút tiêu điểm, phản ánh một sự thật là cậu đang nghĩ ngẩn ngơ điều gì đó.

Rồi bỗng cậu mở miệng: “Bố già, trốn ra ngoài như thế này có ổn không đấy? Anh bắt tôi ra ngoài, chị Nico bây giờ ở nhà có lẽ đã nổi điên lên rồi đấy.”

Anh cầm mái chèo xuôi dòng, mắt trợn lên vẻ khinh thường:

“Em nghĩ tôi là ai? Tôi sao có thể phạm sai lầm cấp thấp đó? Tôi đã xin Nico hẳn hoi rồi, lấy thân mạo hiểm vì để dẫn em đi ăn, chút nữa chúng ta còn đối phó, em phải cảm ơn bố già nhà em mới đúng chứ sao lại nghi ngờ tôi như thế.”

Bình thường hay khắc khẩu, giờ phút này hai người lại chung một ý chí thể hiện tình đoàn kết của con thuyền “chống Nico” bền vững. Tuy là vậy nhưng cậu vẫn không chút để ý mở miệng: “À ừm… Cũng đúng. Địa Ngục cũng đang chờ anh đấy. Chị Nico sẽ không dễ dàng làm chúng ta ăn một chút xíu như vậy liền xong đâu.”

“Hừm! Nhóc con! Em hôm nay là ăn ké cơm ngoài của tôi đấy, nợ tôi một hết một lượt rồi nhớ mà thanh toán, chứ đừng có mà biến đâu mất như mấy lần trước. Em cũng đừng phá hoại mấy cái nồi niêu xoong chảo trong nhà nữa, nhà em nó đã đủ thảm rồi đấy, đổi cách khác đi. Với mấy cách chống phá của em, nếu không phải là bố già của em biết suy tính thì em cũng đừng hòng vượt ải lao tù ngồi chờ chực ăn cơm “Thiên Đường”!”

“Ừ, ừ. Anh tuyệt nhất, anh tuyệt nhất.”

Nghe thấy cái giọng điệu dỗ dành trẻ con này của cậu, gân xanh trên trán anh trồi lên. Anh cảm thấy nắm tay của mình phát ngứa, ngứa đến cái nỗi không nhịn được.

Anh mở mắt ra, cắn chặt răng. Nếu không nhịn được thì không cần phải nhịn nữa!

Rầm!

“Đau!!! Bố già! Anh làm cái gì vậy, anh có phải là càng già càng táo bạo hay không vậy?! Tôi làm gì anh chứ?!!!” - Cậu ôm đầu hét lên như mình vô tội lắm, trong mắt bòng bõng nước nhưng nghẹn mãi không chảy ra, đây chính là uy lực của quả thiết quyền cấp vũ trụ chỉ mình Nuvole mới có.

“Ai càng già càng táo bạo? Là em chọc tôi trước được chứ?! Tôi đây đâu có chiêu em chọc em!!!”

Cậu quay ngoắt đầu ra gằn lạnh một tiếng: “Ha hả! Còn nói nữa?! Rõ ràng tính anh như trẻ con luôn cố tình trêu chọc tôi anh còn nói cái gì?!”

Anh nghe vậy nhếch mày, mũi cũng hơi phồng: “Hoắc! Tính trẻ con? Em có tư cách gì nói tôi? Tôi xem em mới là tính trẻ con đúng chứ? Thằng nhóc nghịch ngợm vô cớ gây rối cũng không nên nói ra làm gì cho mất mặt xấu hổ!”

Cậu nghe đến câu đó thì mở to con mắt ra vẻ không thể tin tưởng Nuvole lại là người như vậy, tự nhiên ngoặt một cái bưng nồi để lên trên đầu cậu, cái nồi này tuy nó cũng hơi đung đúng nhưng mà cậu tạm thời vẫn chưa muốn cõng!

“Ai vô cớ gây rối?! Rõ ràng tôi còn chưa làm cái gì được không? Là anh đánh tôi trước!” Công lực chỗ miệng cậu dần dần yếu đi, hơi xấu hổ nhưng cứ muốn cãi lại cho bằng được.

Anh cũng không phủ nhận anh đánh Vento trước, mà chỉ bắn một con mắt khinh thường cho kẻ đối diện, Nuvole rất tự nhiên mà cười thêm phát nữa, bình tĩnh lột đáy Vento lại vô tư chuyển chủ đề: “Ha ha ha! Tự hỏi xem tại sao tôi lại đánh em? Tại sao em lại làm tôi tức đến vậy? Không phải vì miệng em tiện à.”

Cậu trợn mắt lên, không phủ nhận mình tiện mà chỉ tráo trợn giảo biện: “Cái này đâu thể trách tôi được, nó tự có suy nghĩ riêng của nó được không?!!!”

Khặc! Anh nghẹn họng. Việc đời thấy nhiều vẫn chưa thấy người nào vô sỉ đến trình độ này. Anh trong tích tắc tràn đầy phức tạp, tự hỏi tại sao mình lại cãi nhau với thằng nhóc thiểu năng trí tuệ này? Thế là anh quay đầu đi không thèm để ý đến cậu.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, người nào đó vẫn vo ve như mấy con muỗi quanh quẩn bên tai, đáng ghét đến vậy!

“Ái chà chà bố già, sao anh không nói chứ? Là không nói được đi! Anh thua rồi!”

“Ừm, lần này là tôi thắng một ván, về nhà tổng kết kinh nghiệm, nhất định sẽ thắng anh lần tới!”

Cậu nói lẩm bà lẩm bẩm, gân xanh trên trán anh căng trướng nhưng quay đầu đi làm lơ, không quan tâm đến cậu. Ha hả! Nhóc con thiểu năng trí tuệ! Cãi nhau với nó chính là thiểu năng, mình không cần để ý, cho nó tự kỷ một mình đi!

“Này, bố già.” Cậu đổi giọng mở miệng, lần này giọng không chút cảm xúc, vì đang ở trong bóng tối nên không thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhưng thấy cậu chuyển biến, rất lâu sau anh mới mở miệng hỏi: “Cái gì?”

“Anh nói, lần này đi có phải là sẽ rất lâu mới trở về hay không vậy?”

Anh trầm mặc, được một lúc sau, cậu nghe thấy một câu:

“Nhóc con, chuyện đó chưa đến lượt em lo nghĩ, tôi sẽ lo liệu mọi thứ, em chỉ cần yên tâm thoải mái ở bên đó là được rồi. Với cả Nico cũng muốn em sang bên đó nên cố mà thi đậu đi.”

“Tôi chắc chắn sẽ thi đậu nhưng tôi càng lo cho Nico hơn, tôi đây là em trai lại không giúp được cái gì, tôi chỉ cảm thấy mình rất vô dụng.” Cậu cúi gằm đầu xuống, cả người chui rúc vào trong bóng tối như là sắp bị đêm đen dày đặc lấn chiếm, sa đọa vào nơi nào đó tối om mờ mịt.

Anh biết cậu đang nói về cái gì, nan đề này ngay cả anh cũng chưa tìm ra lời giải chứ đừng nói đến nhóc con chưa thành niên như Vento, anh hiểu tâm lý của cậu nhưng anh không thể làm gì hơn ngoài việc an ủi “Không có việc gì, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Cậu không nói.

Ánh rát xuống ngõ nhỏ, xuyên thẳng lên người cậu lại không thể xóa tan đi nỗi u buồn quạnh hiu đang bủa vây lấy thân hình nhỏ bé. Anh có chút lo lắng nhìn hai cái rồi ngầm lắc đầu thở dài. Chuyện này phải làm từ từ, nhưng thời gian lại chẳng tha người…

* Một đàn A Băng đi ngang qua *

Mỗi người ăn xong hai đĩa mì Spaghetti, lại ăn luôn hai hộp Pizza cỡ lớn, tuy vẫn rất đói nhưng vẫn phải về nhà chờ bị bón “độc”.

Hai Dạ Dày Vương về đến nhà, đã thấy Nicoletta ngồi chầu chực trước bàn cơm, trước mặt là một bàn đồ ăn rất lớn vô cùng sang trọng. Các món ăn vô cùng đẹp mắt, vẻ ngoài mỗi món mang đậm phong cách lãng mạn của con người xứ Ý, lại tỏa ra một mùi hương thơm ngon vô cùng.

Nhưng nhìn cả bàn ăn này, hai người sắc mặt tái mét, tuy là đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn run cầm cập khi nhìn thấy hiện thực trước mắt.

“Bố, bố già, anh ăn trước!” Cậu run rẩy nhìn bàn ăn, khóe mắt giật nảy trông quả núi lớn trước mặt. Lần này chị Nico giận thật rồi! Ngay cả món đồ này cũng chuẩn bị gấp ba lần!

Nuvole sống không còn gì luyến tiếc nhìn lên đỉnh ‘Thái Sơn’, cả người như tro tàn mở miệng:

“Chuyện đã đến nước này rồi thì đùn đẩy cũng không giải quyết được gì, chúng ta... có khi ăn nhanh rồi còn được đi siêu sinh sớm đấy, chậm một bước là mất vị trí xếp hàng đầu thai, mà nếu không thì cũng phải làm đi Quỷ, thế gian quá lắm phong trần, tôi không chịu nổi.”

“...”

“Ừm, anh lần này nói đúng. Ăn sớm... siêu sinh sớm...” Cậu gian nan mở miệng, không tình nguyện đầy mặt mà đáp ứng. Thật ra cũng chẳng phải đùn đẩy nhau gì cả, đùn đẩy nhau chỉ làm cậu càng thêm sợ hãi nó mà thôi. Với cả, kết quả thế nào thì mà chẳng phải ăn? Thế nên giác ngộ là điều bắt buộc phải có.

Hai người ngồi xuống bàn ăn. Ngay miếng đầu tiên vào miệng, người đã cứng đờ nơi đó, sắc mặt lúc xanh lúc tím ôm cổ một bộ dáng buồn nôn.

Nicoletta bắn con mắt hình viên đạn qua, một khi mở miệng, không người dám nói “Không!”:

“Ngon không?”

Vento bụm miệng, trong lòng hai dòng nước mắt chảy ròng ròng: “Ăn... Ăn ngon...”

Nuvole cười khó coi giơ tay làm xòa: “Tay nấu nướng của Nico vẫn tuyệt như vậy...”

Dấu ba chấm khả nghi ở cuối nhưng hiển nhiên Nicoletta làm như không biết mà tha cho hai người đang dối lòng, chị cả lấy khăn lau, tháo vát vắt lên vai rồi cố ý nói:

“Ừm, nếu ăn ngon như vậy thì hai người cứ ăn đi, con đi vào bếp dọn dẹp.”

Nói xong, chị cả đi vào bếp, đóng cửa lại, lại cách cửa nhìn ra phía ngoài, nơi đó chính là chỗ của hai người kia.

U buồn trong mắt chợt lóe qua nhưng rồi cũng nhanh chợp tắt. Chị cả bỗng cười lên nở rộ, thuần khiết mà lại mạnh mẽ như một bông Dã Quỳ trắng hoang dại, trong mắt là một mảnh tự tin và sự ngạo nghễ không chút bủn xỉn.

Dáng người chị cả thon dài, làn da trắng nõn, khung xương tuy nhỏ hắn nhưng lại đầy mạnh mẽ, mạnh mẽ không tỏa ra từ hình thể mà là tỏa ra từ sâu trong nội tâm. Cả người đầy chất sự tháo vát, như là một người nội chợ cần mẫn trong nhà. Nhưng nhìn tuổi chị cả mới hai mươi, theo thời cổ thì cũng chỉ tầm mười tuổi mà thôi, còn rất nhỏ.

Điều đặc biệt thì có lẽ chính là đôi mắt và nhan sắc đầy chất Nico. Đôi mắt chị cả rất có thần, con ngươi sáng trong, tỏa ra một sự thông minh tuyệt đỉnh. Trong lúc lơ đãng, đôi mắt ấy lại ẩn hiện một sự kiệt ngạo khó tả, và lúc này lại như chứa cả một vùng ánh sáng lấp lánh, chêm xem nhau.

Sự ganh đua chưa bao giờ biến mất trong con người Nico, Nico ganh đua với con người, với quá khứ và số phận, Nico chính là soái đến như vậy. Nhưng để chứa đựng tất cả những điều to lớn đó thì phải kể đến đôi mắt màu hổ phách của Nico, nó chính là màu của những điều sắc bén, màu ánh lên như muốn tỏa sáng, lóa mắt lại thông thấu, trong suốt mà sâu hút. Khuôn mặt bao trọn con mắt đó, lãng mạn và chị cả vô cùng.

Mắt chị cả là mắt Phượng, nhưng lại hơi rũ xuống chứ không nhếch lên, giống như mắt của một con Phượng Hoàng đang khép hờ nghỉ ngơi, mang theo một vẻ vừa lười biếng vừa sắc bén, cao ngạo lại làm người điên cuồng, cộng thêm cả cặp lông mày thanh thoát chếch lên mang theo đôi ba phần kiêu căng ngạo mạn, tuy vậy nhưng không làm người ta cảm thấy khó chịu mà chỉ khiến lòng người nao núng.

Con mắt chính là Nico, nhưng Nico lại không thể bao trọn được trong một con mắt. Như là một người không thể chỉ qua một con mắt mà biết được ngoại hình, không thể chỉ qua con mắt mà biết hết được tính cách, cũng không thể chỉ qua con mắt mà biết tất cả tâm tư, ý nghĩ của người đó. Chị cả rất dễ hiểu mà phức tạp.

Đuôi tóc đen dài bóng mượt uốn lượn qua thắt lưng, chị cả đi vào trong bếp, tuy tuổi nhỏ, nhưng lại biết hết mọi thứ...

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.