Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay đầu nhìn lại, thiên hạ đều là địch!

Phiên bản Dịch · 3223 chữ

"Cho ngươi thống khoái một chút?" Vân Dương nói: "Ta cũng ưa thích thống khoái. Tốt thôi, vậy ta hỏi ngươi, tình báo về Cửu Tôn, ngươi đạt được từ nơi nào?"

"Ta... Ta lấy được tình báo từ chỗ của mười chín tháng giêng... Ta thực sự không dối trá!" Sở Thiên Lang run rẩy: "Mười chín tháng giêng, có nội tuyến ở bên trong bộ phận quân đội..."

Vân Dương gật gật đầu nói: "Để tuyên dương việc ngươi không thành thật, lần này liền thưởng nửa canh giờ đi."

Ma Quỷ Trừu Cân lại được sử dụng thêm một lần nữa, lần này ngoại trừ tứ chi ra thì ngay cả sống lưng, tất cả đều bị đem ra nắn bóp. Sau đó Vân Dương hoàn toàn không để ý đến việc Sở Thiên Lang cầu xin tha thứ, cũng chẳng quan tâm hắn đang liên thanh gào thét: "Ta nói, ta nói..." mà chỉ trực tiếp bịt chặt miệng của hắn rồi xoay người đi ra ngoài.

Nửa canh giờ này thực sự trọn vẹn đấy!

Đến lúc Vân Dương quay trở lại thì Sở Thiên Lang chỉ có thể thở ra, đã không thể hít vào được nữa, cả người toàn thân giống như một bãi bùn nhão, đặc biệt là trong nước bùn kia có rất nhiều loại khác nhau...

Ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Dương ngập tràn ý van xin cầu khẩn.

Vân Dương chậm rãi giúp hắn hóa giải thủ đoạn rồi nhàn nhạt nói: "Thật sự là từ chỗ mười chín tháng giêng đạt được tin tức sao? Tư vị như thế này, mỗi ngày ta có thể cho ngươi nếm trải hai mươi lần, giữ lại hai canh giờ để cho ngươi hồi phục hô hấp, yên tâm, thời gian mười năm còn dài lắm..."

"Không phải, không, không, không phải mười chín tháng giêng..." Sở Thiên Lang sắc mặt như tro tàn, run rẩy nói: "Là một người khác, nhưng mà ta cũng không biết thân phận thật của hắn, hơn nữa, hắn cũng không phải người của Tứ Quý Lâu chúng ta, việc này ta cực kỳ khẳng định."

"Tốt hơn rồi đấy, đến nói một chút nào." Vân Dương ngồi xuống rồi nhàn nhạt nói: "Tướng mạo a, phong cách a, khí thế a, đặc điểm a, binh khí a, vóc người a, tất cả đều nói đi."

Sở Thiên Lang cố gắng nhớ lại, trên mặt là nước mắt nước mũi ngang dọc.

Hắn vốn cho rằng bản thân là một kẻ cứng xương kiên cường, bất luận hình phạt gì cũng đều có thể đối phó. Thế nhưng rõ ràng là hắn đã đánh giá cao bản thân quá nhiều.

Hình phạt như thế này, hắn thật sự là không gánh được a.

Nếu như trên người còn có huyền công thì cũng không sai biệt lắm, nhưng đã bị tán công rồi. Đương nhiên, đánh bại một cọng rơm cuối cùng trong người Sở Thiên Lang chính là... Đã không còn ý nghĩ nhớ nhung, không còn chút hi vọng tiếp tục sống nữa.

Người nhà, tất cả đều đã không còn nữa rồi, chính bản thân cũng đã bị phế đi. Còn kiên trì vì cái gì đây?

"Đó là một kẻ có dáng người rất là khôi ngô, tuy hắn che mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được một loại hơi thở thiết huyết chỉ có thể xuất hiện trên người kẻ thuộc quân đội... Trên người uy thế rất nặng... Hẳn là kẻ nắm giữ quyền hành... Cho dù kém nhất cũng có thể xếp vào hàng ngũ đại tướng quân..."

"Cao khoảng chừng tám thước, xương khớp bàn tay rất to lớn, giọng nói vô cùng hùng hậu nhưng lại trầm thấp lạ thường, tựa hồ là cố ý che dấu..."

"Khi xưng hô, ta chỉ gọi hắn là thượng quan... Cũng không biết danh tính thật sự."

"Trên người của hắn tanh nồng mùi máu, đó là một kẻ đã giết rất rất nhiều người... Đích thực là một loại hung sát chi khí."

Sở Thiên Lang cố gắng nhớ kỹ lại.

Đôi mắt Vân Dương hơi híp lại, dựa theo Sở Thiên Lang miêu tả mà lục tung trong đầu mình để tìm kiếm kẻ này. Hắn hiện tại hoàn toàn có thể xác định được, Sở Thiên Lang không có lừa gạt mình. Những lời mà hắn nói đều là sự thật.

Ánh mắt của hắn đã tan vỡ, đồng tử cũng đã tán loạn.

Điểm này tất nhiên là không thể nào giả vờ được.

"Quyền cao chức trọng, đã trải qua chiến trận sát phạt, rất uy nghiêm, rất cao lớn, rất khôi ngô, khớp xương vừa thô vừa to..." Trong đầu Vân Dương liên tục sàng lọc và loại bỏ nguyên một đám người.

Đương nhiên là cũng phải cân nhắc đến việc người này có cải biến hình dáng và tướng mạo hay không.

Cho nên hiện tại những người mà Vân Dương sàng lọc và chọn ra, tất cả chẳng qua cũng chỉ xếp vào giải đoạn hiềm nghi.

"Còn gì nữa không hả?" Vân Dương âm trầm nói.

"... Không còn..." Sở Thiên Lang cố gắng suy tư rồi mờ mịt lắc đầu.

"Đánh rắm!" Vân Dương âm lãnh nói ra: "Vẫn còn đó! Là kẻ nào! Về danh tính kẻ này, Sở Thiên Lang ngươi dám nói trong lòng ngươi không có cân nhắc tìm hiểu qua?"

Sở Thiên Lang rùng mình một cái, run rẩy nói: "Kẻ này, ta đoán chừng, hẳn là người của mấy tên Hoàng tử... Nhưng rốt cuộc là ai trong số đó đứng sau màn chống đỡ, thật sự là khó mà nói được. Ngay từ đầu còn tưởng rằng là người của Thái Tử... Nhưng về sau lại phát hiện, vừa mập mờ lại vừa lập lờ nước đôi, thật không giống."

Vân Dương cau mày lại.

Đáp án này có chút vượt ra ngoài dự đoán của hắn.

Hắn vốn không sai biệt lắm đã đem mục tiêu tập trung vào chỗ của Thái Tử, nhưng tại sao ở ngay chỗ này lại có những chuyển hướng khác đi?

"Ngươi có bằng chứng gì?" Vân Dương hỏi.

"Công tử có thể là đã biết rõ, Sở mỗ cùng thái tử điện hạ cũng coi như chỗ quen biết, hơn nữa, thái tử điện hạ cũng từng ghé thăm Thiên Lang Trang, là cố ý gặp mặt cảm tạ ân cứu mạng của Sở mỗ... Năm ngoái, thái tử điện hạ đã từng đặc biệt đi một chuyến, gặp mặt tán chuyện giải sầu. Hắn lộ ra một bầu tâm sự rất nặng nề đối với việc Cửu Tôn qua đời, thở dài thở ngắn, đối với tình thế hiện tại trong triều đình cũng là hận thấu xương, ta cảm thấy... Thái tử điện hạ là chân tình thực tâm, không hề giống giả vờ giả vịt..."

Sở Thiên Lang trầm ngâm: "Cũng là từ lúc đó trở đi, trong lòng ta liền bắt đầu có nghi hoặc."

Chân mày Vân Dương đã bắt đầu nhíu lại thật sâu rồi. Đã nhíu chặt lại tạo thành một chữ "Xuyên" (川).

"Sư tình năm đó ngươi cứu thái tử điện hạ trong lúc nguy nan hẳn phải là tổ hợp thiết kế ra đi? Vậy có phải đích thân ngươi trù tính sắp đặt ra? Hay là thật sự trùng hợp?" Vân Dương hỏi.

"Là tổ hợp thiết kế." Sở Thiên Lang hiện tại đã là không biết không nói, biết gì nói nấy.

"Tổ hợp thiết kế." Vân Dương nói: "Vậy các ngươi làm thế nào để biết được hành tung của thái tử điện hạ?"

Sở Thiên Lang sầu thảm nói: "Ở bên người thái tử điện hạ có người của chúng ta, ta cũng không biết kẻ này là ai, nhưng hắn là một trong số những phụ tá quan trọng bên cạnh thái tử điện hạ, nhất định là chiếm cứ một vị trí hết sức đặc biệt."

Vân Dương gật gật đầu: "Ngươi còn biết điều gì khác? Ví dụ như trong một tuyến liên hệ giữa ngươi và hai mươi mốt tháng giêng, ngươi còn biết người hạ tuyến là ai? Người thượng tuyến là ai? Ngươi còn biết những kẻ nào nữa?"

Ánh mắt Sở Thiên Lang lộ ra thần sắc giãy giụa.

Mở mắt ra thì hắn chứng kiến vẻ mặt ôn nhu hiền lành của Vân Dương đang quan sát hắn.

Không khỏi sợ run cả người mà nói: "Ta còn biết được, mười chín tháng giêng là một tên thợ rèn... Hai mươi tháng giêng là một vị tướng quân bên trong quân đội, biệt hiệu Trấn Bắc, kẻ này đã từng liên hệ qua, nhưng có điều khi đó hắn cũng che mặt, từ bên dưới khăn che mặt của hắn có thể thấy được râu quai nón, thậm chí có chút xám trắng. Hai mươi hai tháng giêng chính là một vị hoạn quan bên trong Hoàng Cung... Danh tính chân thật cũng không biết, những thứ khác ta đã không biết nữa rồi."

Sắc mặt Vân Dương đều phải biến đổi rồi.

Tứ Quý Lâu này lực thẩm thấu cũng thật quá sâu đi, dĩ nhiên lại khủng bố như thế. Chẳng qua là Vân Dương hiện tại cũng biết rõ rồi đấy, một kẻ là Tả Đô Ngự Sử, một kẻ là phụ tá của thái tử điện hạ, một kẻ là tướng quân vẫn chưa rõ danh tính, một kẻ lại là hoạn quan trong Hoàng Cung, một kẻ là tướng quân có biệt hiệu là Trấn Bắc trong quân đội, một kẻ là thợ rèn, một kẻ lại là Thiên Lang Trang Chủ trên giang hồ.

Quả thực là đáng sợ tới cực điểm.

Bất luận chức nghiệp nào cũng đều có kẻ thuộc Tứ Quý Lâu ẩn núp.

Chỉ có điều, tên Sở Thiên Lang này quả nhiên là còn biết rõ nhiều thứ hơn so với mười chín tháng giêng... Vân Dương trong nội tâm thầm nghĩ, trách không được Sở Thiên Lang không phục, cũng trách không được Lý Trường Thu kia trong nội tâm mang đầy kiêng kỵ.

"Những thứ ngươi biết có vẻ như đã vượt ra khỏi phạm vi chức quyền của ngươi." Vân Dương lãnh đạm nói.

"Là... Là ta một mực âm thầm lưu ý, hơn nữa, cũng muốn... Có thể tiến thêm một bước từ chức vị hiện tại." Sở Thiên Lang sầu thảm nói: "Trong lòng có ý định, chỉ cần có thể tới được vị trí Đường chủ, Tôn chủ có thể truyền xuống bất lão bí thuật..."

Vân Dương toàn thân chấn động: "Bất lão bí thuật?!"

"Tiếng gió phong thanh là như thế..." Sở Thiên Lang vẻ mặt thê thảm: "Nhưng ta đã kinh doanh nhiều năm như vậy rồi, cũng không thể tìm tòi nhiều hơn một chút nào, hơn nữa tất cả mọi thứ đều mơ hồ không rõ..."

"Còn có điều gì khác nữa không? Ngươi đã từng gặp mặt tiếp kiến kẻ gọi là Trấn Bắc tướng quân kia, dùng khả năng quan sát của ngươi, tất nhiên là có thể tìm thấy được nhiều thứ hơn." Vân Dương ánh mắt lạnh lẽo, chăm chú nhìn mà đe dọa Sở Thiên Lang.

"Hắn rất cao, khoảng chừng tám thước, hình thể khôi ngô to lớn, hẳn là có tới hai trăm cân hơn... Còn nữa, có một cỗ khí chất nắm giữ sinh tử của kẻ bề trên..." Sở Thiên Lang kiệt lực nhớ lại: "Chắc hẳn là chức vị không thấp. Đúng rồi..."

Nhãn tình của hắn đột nhiên sáng lên.

"Cái gì?" Vân Dương cũng là ánh mắt sáng ngời mãnh liệt.

"Kẻ này là một con quỷ sắc trong quỷ đói... Đã hơn một lần đến sơn trang của ta vì xảy ra chuyện, ta đã từng an bài thị thiếp thị tẩm cho hắn, theo thị thiếp kia nói, hắn... Bờ mông của hắn có một vết sẹo đao, giống như trăng rằm, ở bên mông trái..."

Vân Dương tinh thần chấn động.

Quỷ sắc trong quỷ đói, bờ mông trái có vết sẹo hình trăng rằm.

Một manh mối này đã là trọng yếu nhất. Tối thiểu nhất cũng đã có được điều gì đó rõ ràng hơn. Mặc dù dấu hiệu ở bộ phận này là vô cùng thô tục và không phù hợp, nhưng mà, có tính cách, có dấu hiệu, là có thể tim kiếm rồi!

Mắt liếc nhìn Sở Thiên Lang, con hàng này cũng thực là... An bài thị thiếp thị tẩm... Khó trách sắc mặt lại xanh lè như vậy!

"Còn gì nữa không..."

Lần này thì Sở Thiên Lang suy tư cả một hồi lâu, rốt cuộc chán nản nói: "Thật là không còn gì nữa rồi..."

Vân Dương cau chặt mày nói: "Nếu như vậy, Tứ Quý Lâu tại sao phải đối phó với Cửu Tôn đây?"

Trong mắt Sở Thiên Lang một lần nữa xuất hiện thần sắc giãy giụa kịch liệt. Tựa hồ vấn đề này đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn.

Vân Dương cũng không nóng nảy chút nào mà chỉ ung dung nói ra: "Tứ Quý Lâu đã là một quái vật khổng lồ như thế, nhưng cũng không có xung đột gì với thế tục hoàng quyền, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện độc bá thiên hạ, vốn là một lực lương siêu nhiên thế ngoại dưới mặt đất... Trong quá khứ cũng vô số lần luân chuyển hưng vong nhiều quốc gia, Tứ Quý Lâu cũng chưa từng nhúng tay vào, nhưng tại sao lúc này đây, vì lí do gì lại quyết hạ tử thủ với Cửu Tôn của Ngọc Đường?"

Sở Thiên Lang cũng chỉ im lặng không đáp.

Vân Dương chỉ nhàn nhạt cười cười, đứng lên nói: "Ngươi đã không muốn hồi đáp thì ta cũng không bắt ép, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ cho ngươi khôi phục thương thế. Ba ngày sau, chờ khi ngươi khôi phục được không sai biệt lắm, ta lại đến hỏi ngươi."

Toàn thân Sở Thiên Lang thoáng cái đã lập tức run rẩy: "Ta nói!"

Tra tấn liên tục không ngừng cùng với việc cho người ta thời gian, để cho người ta khôi phục tốt, rồi một lần nữa tra tấn luân phiên, hai cái này thế nhưng không hề giống nhau như vậy.

Sở Thiên Lang chỉ cần nghĩ đến tư vị như vậy, toàn thân liền không thể kiềm chế được co rút kịch liệt.

Vân Dương đứng lại, tựa cười mà không cười nói: "Ta cũng không miễn cưỡng ngươi a."

"Ta nguyện ý nói." Sở Thiên Lang khàn giọng nói: "Chỉ van cầu ngươi, sau khi ta nói xong, hãy cho ta một cái thống khoái."

Vân Dương nhàn nhạt nói: "Đó là không có khả năng, mỗi một sự kiện mà ngươi nói, ta đều phải đi tìm hiểu chứng thực. Sau khi kiểm chứng minh bạch rõ ràng, nên cho ngươi thống khoái, tự nhiên sẽ cho ngươi một cái thống khoái."

Những thứ ta biết là rất mơ hồ, hơn nữa có rất nhiều chỗ cũng là ta tự mình suy đoán." Sở Thiên Lang dùng thanh âm yếu ớt mà nói: "Về chuyện của Cửu Tôn, nguyên nhân thứ nhất, tựa hồ là... Lực lượng của Cửu Tôn nếu như đại thành, sẽ có được uy lực lướt ngang thiên hạ, mà điều này... Tôn chủ của chúng ta rất là lưu tâm đấy. Đây là những gì ta phỏng đoán..."

Vân Dương ánh mắt buông xuống, nhàn nhạt nói: "Tiếp tục."

"Còn có chính là... Có rất nhiều người đều muốn khiến cho Cửu Tôn biến mất... Kể cả bên trong nội bộ Ngọc Đường Quốc, quân đội chính phương, hàng ngũ hậu duệ của Hoàng tộc và quý tộc... Mà trong những quốc gia khác thì càng không cần phải nói..."

"Hơn nữa cũng có rất nhiều nhân vật thần bí cùng với các bang phái cũng đều tham gia xuất thủ, những gì ta biết liền có như vậy..." Sở Thiên Lang cố gắng suy nghĩ thêm: "Đúng rồi, nhớ rõ trên giang hồ lúc đó còn có mấy câu đồn thổi, nhưng rất nhanh liền biến mất..."

Lông mày Vân Dương đột nhiên cau chặt lại, nhàn nhạt nói: "Cửu Tôn Quy Nguyên, long trời lở đất, giang hồ thiên hạ, độc tôn độc tài!?"

Sở Thiên Lang bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đúng vậy, chính là mấy câu nói đó!"

Vân Dương hít vào một hơi thật dài.

Sở Thiên Lang nói: "Nhớ tới lúc đó, cũng bởi vì mấy chữ độc tôn độc tài này... Đưa tới khủng hoảng. Bởi vì một câu này, chính là... Lời của Thiên Vấn!"

"Đây là một dự đoán về tương lai!"

Vân Dương thở dài xa xăm, lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế. . . Hóa ra toàn bộ thiên hạ này đều muốn khiến cho Cửu Tôn chết đi a. . ." Trong mắt của hắn, lại có một đạo hàn quang lướt qua.

Thiên Vấn.

Thiên Vấn truyền ra một câu nói này, rốt cuộc là có ý gì?

Một câu này phối hợp với Cửu Thiên Trận trong truyền thuyết, tuyệt đối có thể khiến cho Cửu Tôn trở thành một mục tiêu công kích. Hơn nữa là mục tiêu công kích của toàn bộ người trên giang hồ, thế lực trong thiên hạ!

"Một cái vấn đề cuối cùng." Vân Dương nói: "Đường chủ của các ngươi là ai? Tôn chủ lại là ai?"

Sở Thiên Lang lộ vẻ sầu thảm cười khổ: "Cái này. . . Ta chắc chắn dù ngươi hỏi bất cứ người nào, tất cả đều không biết. . ."

Vân Dương cũng chẳng suy nghĩ gì nữa mà gật đầu: "Cũng đúng."

...

Vân Dương rời khỏi mật thất và đi vào trong sân, lẳng lặng ngồi bên dưới giàn hoa, chỉ cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn. Theo sự tình thần bí xảy ra năm đó từng bước bị vạch trần, Vân Dương cũng càng ngày càng phát hiện ra... Địch nhân mà chính bản thân muốn đối mặt dĩ nhiên là càng ngày càng nhiều!

Lãnh nguyệt hàn phong, đối diện mà đến.

Vân Dương đột nhiên rất muốn uống rượu.

Có rất nhiều người đều muốn khiến cho Cửu Tôn biến mất... Kể cả bên trong nội bộ Ngọc Đường Quốc, quân đội chính phương, hàng ngũ hậu duệ của Hoàng tộc và quý tộc... Mà trong những quốc gia khác thì càng không cần phải nói... Rất nhiều nhân vật thần bí cùng với các bang phái cũng đều tham gia xuất thủ...

"Bên trong nội bộ Ngọc Đường Quốc, quân đội chính phương, hậu duệ Hoàng tộc và quý tộc, nhân vật trên giang hồ, bang phái thần bí..."

Vân Dương thì thào nhắc lại, một gương mặt tuấn tú trong phút chốc bỗng trở nên vô cùng dữ tợn!

"Chúng ta bảo vệ quốc gia, không màng sinh tử, bách chiến sa trường, không chút tư tâm, nhưng mà... Vì cái gì!!!!"

----------------

Dịch: Anh..Ba..Lúa..Xanh

Bạn đang đọc Ngã Thị Chí Tôn (Dịch) của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mtam0101
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 177

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.