Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trẩy Hội

Tiểu thuyết gốc · 3060 chữ

-Nhìn gì mà chăm chú thế, tối anh cho nhìn sau nhá, giờ đi thôi. Vỹ lại đùa

- Ôi ai thèm nhìn ông anh, em là em để ý cái áo thôi, gì mà “ Eat me”, hề hước vc. Mà khoan, đi là đi đâu hả anh? em tưởng anh đi chill với bạn mà, hôm nay chủ nhật đấy, không tranh thủ mà đi tán gái đi, em thấy hình như bạn anh đi ra đầu làng từ sớm rồi đấy, nay có chợ với hội ở đấy mà.

- Ừ thì anh cũng định đi ra đấy đây, mà...anh không biết đường mới chết cơ. Vỹ làm vẻ mặt suy tư.

- Ôi trồi, có gì đâu, cái đường nó thẳng tắp như kia, ông anh ra đầu ngõ, rẻ phải, lên nhà bà Vuông thì rẻ phải tiếp, xong đến nhà ông Tung bà Tích thì rẻ trái phát nữa, đi thêm 500m nữa là đến òi, dễ hình dung phải không? Tuấn chỉ được một lèo, quay ra nhìn mặt Vỹ không thể nào mà hoang mang hơn.

- Ừ, anh cũng hình dung ra, nhưng mà nó lạ lắm? Vỹ nói với gương mặt đầy hoang mang.

- Hay là em đèo anh ra đấy nhé, không mấy anh kia lại đợi anh ở đấy. Tuấn cũng tính ra chợ mua ít cá về tối kho nữa lên là tiện đèo anh ra luôn, thế là hai anh em lại đèo nhau ra chợ để đi trẩy hội. Đèo được ông anh này đến cổng chợ thì Tuấn cũng mệt ẻ rồi, người gì mà rõ nặng, còn cười hí hí xoa đầu Tuấn nữa mí cay.

- Thế anh đi chill đi nhé, em vào trong mua ít cá về tối kho. Nói rồi Tuấn quay xe tính đi.

- Ơ kìa, cu em tính đi đâu đấy, ở lại chơi với bọn anh đi, nhiều cái vui lắm. Ngoảnh lại thì thấy cặp Long Phong đã đứng ở cổng chợ từ bao giờ, hai anh chạy đến chỗ Tuấn và Vỹ, tay còn cầm kẹo bông nữa, nói mấy ông anh này tẻ tâu quả không sai mà.

- Ừ, ở lại chơi với bọn anh đi, có mấy người thôi mà, mà bọn anh có biết đi đường nào đâu, nhỡ lạc mất thì sao. Vỹ nói rồi lại chưng cái mặt như ban nãy ra.

- Ôi trời, lo gì, anh m đây giờ cái làng Văn Điển này hỏi ngõ nào cũng biết luôn, anh Long cười hì hì. Mà không hiểu sao lại bị đồng chí Vỹ ngườm cho cái lạnh cả người.

- Thôi Tuấn ở đây đi chơi cùng với bọn anh lúc, dù gì cũng là anh em với nhau mà. Phong lúc này mới lên tiếng, Tuấn để ý anh này ít nói lắm, người mập mập, cũng cao như Tuấn thôi, nếu mà giảm cân đi chắc cũng khối gái theo.

- Đúng rồi, em không ở lại tí anh đi bộ về à, nhà thì rõ xa,Vỹ bồi thêm.

- T có x..e, chưa nói hết câu thì Long đã bị Vỹ đá cho phát rồi.

Thấy các anh cũng nhiệt tình, lên Tuấn cũng ok thôi, nay chủ nhật mà, đi chill tí có sao đâu, trưa về học cũng được hihih.

-Các anh có lòng thì em đây cũng có mề, quẩy thôi. Nói rồi Tuấn cất xe, mấy anh em bắt đầu đi vòng quanh chợ, nay có hội lên mọi người đông vui lắm.

Mấy anh em hết ăn chè xong lại ra ăn bún, còn đi qua hàng cô Thơm làm quả trứng vịt lộn nữa, cứ phải gọi là hết sảy con bà bảy. Mấy anh nói chuyện vui lắm, bình thường Tuấn nghĩ là mấy ông này chỉ nói chuyện gái gú các kiểu thôi, ai ngờ lại đúng thật, không những vậy còn cả lô đề nữa, cứ phải gọi là dồn dập cả, nhưng nghe mấy anh kể thời gian trong quân ngũ vất vả như thế nào thì Tuấn cũng có thể hiểu được. Xong mấy anh em còn đi chơi ném bóng bay, mọi người biết cái trò mà phi tiêu bóng bay xong lấy gấu ý. Tuấn muốn chơi để lấy con to nhất về cho bé Sâu, con bé mà thấy có mà cười típ mắt luôn. Nhưng khổ nổi là tiền có hạn, nãy được các anh bao ăn rồi, giờ mặt mũi nào đòi mua phi tiêu cho chơi nữa, Tuấn thì cũng đã chơi cái trò này bao giờ đâu, không ném trúng phát nào thì có mà nhục chít.

-Em muốn chơi thử không? Vỹ nói rồi đưa cho Tuấn 5 cái phi tiêu. Anh thấy Tuấn cứ đứng im nhìn Long chơi, ánh mắt thằng bé sáng lên mỗi khi phi tiêu chọc nổ bóng, mồm cười rõ tươi.

- Hả, thôi, em có biết chơi đâu, anh cứ ném đi. Cố ném nhiều nhiều vào không chơi cái này người ta ăn gian lắm, Tuấn thì thầm vào tai Vỹ. Nói thế thôi chứ Tuấn cũng muốn chơi thử phát cho bằng bạn bằng bè, nhưng liêm sỉ phải giữ đến phút giây cuối cùng, chỉ cần anh mời Tuấn phát nữa là Tuấn cũng miễn cưỡng chơi cho anh vui ngay. Hihi

- Ừ, thế nhìn anh ném cho mà xem đây này, Vỹ nói xong còn nháy mắt với Tuấn. Ủa ông anh này rất là biết cách làm người khác tụt mood nhé, hỏi câu nữa thì có sao đâu, Tuấn lại lùi về sau nhìn anh chơi. Mà có gì sai sai mọi người ạ, anh éo biết chơi, cứ ném trượt ra ngoài hết thôi, Tuấn nhìn mà ngứa hết cả người, Tuấn không im lặng nữa mà đến cạnh anh chỉ anh ném thế nào, ném vào ô nào, ném ra sao, còn chỉ ném song tiêu nữa....hăng lắm.

- Đấy, anh cứ ném vụt phát thôi, trúng ngay, mà khổ nỗi ông này bị ngơ thật òi, mất chục cái phi tiêu rồi mà mới trúng được 2 phát. Tuấn điên tiết lắm.

- Thằng này hôm nay bị sao thế, ném như này có chết không. Anh Long bức súc..mọi khi mày có..chưa kịp nói hết câu thì anh đã bị Vỹ chặn họng.

- Tuấn, hay em chơi nốt cho anh đi, anh mỏi tay rồi, Long với Phong chơi cũng chán rồi, nhé.

Đấy, nãy nói thế có phải Tuấn được con gấu bông rồi không.

-Thôi được rồi, nể ông anh lắm em mới chơi đấy nhé. Tuấn nói rồi cầm phi tiêu trên tay Vỹ, bắt đầu chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Nhằm mục tiêu, ném, đơn giản thôi mà, Tuấn nghĩ.

- Vèo, vèo, tất cả mọi tính toán của Tuấn đều sai lệch hoản toàn, ném phát đầu tiên hay phát thứ hai sịt thì có thể là lỡ tay, nhưng đến phát thứ 11 mà vẫn trúng cái thanh gỗ hay may hơn là trúng cái ô không có bóng thì Tuấn khả năng là bàn tay vàng trong làng ném bóng rồi. Ôi nó quê mà hơn con sông quê của cô Anh Thơ luôn. Tuấn ngại mà không biết chui mặt vào đâu, thế mà nãy còn chê Vỹ là cùi. Ôi nhục quá mà.

- Anh, em ...anh chơi nốt đi nhé, nói rồi Tuấn bỏ cái phi tiêu xuống rồi chạy đi ra khỏi cái đám đông đang xem, Tuấn bình thường không có biết ngại đâu, nhưng mà lần này không hiểu sao Tuấn lại cảm thấy ngại ngùng vô cùng luôn, nhất là đối với Vỹ, chạy được một đoạn thì Tuấn cảm thấy tay bị ai đó kéo lại.

- Gì mà đi nhanh thế, anh mãi mới đuổi kịp. Vỹ thấy Tuấn đang yên đang lành lại chạy như dồ thì cũng không hiểu, nhưng nghĩ đi tính lại thì anh kết luận rằng thằng bé ném phi tiêu hăng quá xong khát nước, nhìn nó ném mà mồ hôi chảy ra hết cơ mà, anh có để ý Tuấn ném được bao nhiêu cái đâu, chỉ biết là cứ hết cái này thì anh lại đưa cho Tuấn cái phi tiêu khác, khi nãy nhìn Tuấn ném bóng mà khóe môi anh bất giác mở một nụ cười thật tươi. Khát nước à? Vỹ gặng hỏi

- Không khát gì đâu ông anh ơi, em....em không biết chơi, thôi anh ở lại chơi tiếp đi...em đi về đây. Tuấn nói xong thì ra cổng lấy xe đi về luôn, chưa bao giờ Tuấn mất mặt như vậy, trên đường về càng nghĩ càng ngại mà....Tuấn còn nhận ra mình còn chưa mua cá về để kho nữa, ra ao thì có mấy con tép diu nhìn mà não cả ruột. Không hiểu sao nãy ăn rồi mà giờ Tuấn vẫn đói thế chứ nị.

Tuần quyết định lên phòng học lúc xong chiều dậy sẽ kiếm cái gì ăn, mà khổ nỗi không tập trung được, thế là Tuấn đã đưa ra một giải pháp hợp lí nhất....chính là đi ngủ, đúng vậy, chỉ có đi ngủ bây giờ mới có thể xóa tan đi mọi vấn đề thôi.

Ôi cái mùi gì thế này, thơm thế, mình đang mơ à..Tuấn nửa tỉnh nửa mơ mở mắt dậy, nhìn cái đồng hồ trong điện thoại thì thấy có 12h30 thôi, vậy là mới chợp mắt được hơn tiếng. Mà khoan, mùi gì thơm thế nhỉ, cơn đói lại càng ngày càng cồn cào hơn...Tuấn theo các cụ mách bảo lọ mọ đi xuống bếp. Xuống thì Tuấn bất ngờ lắm khi thấy Vỹ đang nấu ăn ở bếp, trông chuyên nghiệp lắm luôn.

- Anh về bao giờ thế, ở chợ nhiều trò hay lắm mà..với lại anh đang nấu gì đó thơm thế. Tuấn tò mò đi ra bếp chỗ anh đang nấu.

- Dậy rồi à, anh nấu cơm chứ còn gì nữa, sao lại nhịn đói thế kia. Vỹ định ở lại chợ chơi với mấy anh em thêm lúc nữa cơ, nhưng thấy Tuấn như vậy anh không tài nào hiểu được, hay là có chuyện gì đó, cuối cùng anh quyết định đi về trước, nãy nhìn thấy Tuấn chạy như bay thì anh cũng đoán được rằng Tuấn lại quên mua đồ ăn rồi, anh ghé qua hàng thịt, hàng cá mua bao nhiêu luôn, anh cũng nom thấy bếp nhà Tuấn có cái tủ lạnh lên chắc sẽ để được mấy bữa.

- Way, ông anh oách sà lách thế, biết cả nấu ăn nữa, đỉnh thật đấy. Tuấn tiếp xúc với anh mới được gần 2 ngày thôi nhưng mà mỗi lúc anh lại khiến cho Tuấn biết thêm về một số thứ mới mẻ về anh, đẹp trai, lại còn nấu ăn ngon, ông này sau có mà mấy vợ cũng lên, Tuấn nghĩ.

- Xong rồi ăn thôi, Vỹ nói rồi bê nồi cá kho anh vừa nấu ra, mở vung cái là một mùi thơm không thể lẫn đâu được của nồi cá kho tộ bằng niêu đất của anh, anh nấu bếp củi nữa lên mùi vị càng tuyệt vời hơn. Tuấn nhìn mà nước giãi nuốt ừng ực cả. Tầm giờ thì không còn liêm sỉ gì nữa rồi, Tuấn lấy bát đũa cho hai anh em rồi vào chén luôn.

Ôi quả thật cái mùi vị của nó phải gọi là đỉnh của chop luôn ý, từng miếng cá thấm đẫm gia vị, dưới thêm ít nước nữa, cứ phải gọi là hết nước chấm luôn. Bình thường Tuấn ăn ít lắm, mà nãy còn ăn rồi nữa thế mà bữa nay tận 4,5 bát, hai anh em đánh chén hết gần nồi cơm. Ăn xong mà Tuấn no không cả đứng dậy được. Lâu lắm rồi Tuấn mới ăn được một bữa ngon như vậy, nên trong bữa ăn Tuấn cứ khen Vỹ mãi.

-Em nói thật, anh nấu cá ngon hơn cả u em luôn ý, sao anh biết nấu hay vậy?

Vỹ nghe xong thì cứ phải gọi là phổng hết cả mũi luôn, món này hồi trước anh có được dạy nấu tại anh là bộ đội trong khu bếp lên được mọi người chỉ nấu nhiều món lắm, anh mua thêm gói tẩm ướp nữa thôi là món này trở lên càng đẹp mắt với hoàn hảo hơn nữa.

-Quá khen, quá khen, nếu thích ăn thì ngày nào anh cũng nấu cho ăn. Vỹ cười cười.

- Ui thế thì còn gì bằng, em nói thật đấy, món này ngon lắm. Tuấn vẫn tấm tắc khen

Hai anh em ăn uống no nê xong thì lúc này Tuấn mới để ý rằng anh đã mua rất nhiều đồ luôn, nào là hoa quả, thịt thà, xong còn cả bánh kẹo nữa...Tuấn nhìn mà thật sự hoang mang luôn, sốc không nói lên lời.

-Anh, kia là anh mua à....sao mua nhiều thế, à bộ đội có liên hoan gì hả?

- Không, anh mua cho cả nhà mà, anh đâu thể ở đây không được đúng không? Vỹ nãy cũng định rủ Tuấn đi mua đồ sau khi chơi mấy cái trò kia nhưng ai ngờ Tuấn lại chạy mất tiêu làm anh không biết phải mua gì, lên là cứ thấy gì ngon ngon là anh mua hết, anh còn tính mua thêm cơ nhưng mà tay sách tay mang chật hết cả rồi, với lại còn sách bộ về nhà nữa lên anh nghĩ mua vậy là đủ rồi. Nói thật là anh cảm thấy rất quý gia đình nhà chú Hùng, mọi người ai cũng thân thiện cả, họ không coi anh như người ngoài mà đối xử với anh như con em trong gia đình vậy.

- Ui ông anh mua nhiều thế, rồi bộ đội tiền đâu ra, anh mua này tí thầy u em về bắt đem chả lại hết đó. Tuấn cũng hơi ngại, chắc tại anh thấy nhà mình nghèo chả có gì lên anh mới mua nhiều như vậy, nghĩ vậy Tuấn cũng hơi tự ái.

Thấy vẻ mặt Tuấn có vẻ hơi ái ngại lên anh cũng nói.

-Anh mua này giống như là mua để cho gia đình mình thôi mà, hôm qua chả phải cô chú với em bảo anh tự nhiên như ở nhà còn gì đúng không nào.

- Nhưng mà mua nhiều đồ kia để đâu được ý, Tuấn nói mà lòng đầy e ngại.

- Kia, để đó. Vỹ nói rồi tay chỉ vào cái tủ lạnh ở góc bếp, anh thấy tủ lạnh này khá rộng lên chắc cũng để vừa mấy cái thứ này.

- Ôi ông anh không biết tủ lạnh kia bị hỏng à, nó vừa mới hỏng hai, ba hôm trước. Cái tủ lạnh này là nhà Tuấn được nhà bác Sĩ hàng xóm cho khi nhà bác ý chuyển lên thành phố, đây là của đi xin mà, lên nhà Tuấn cũng xác định là không được lâu bền rồi, thế mà dụng được tận gần 4 năm cơ đấy, mãi mấy hôm trước thì mới thấy hiện tượng hỏng hóc, tủ không còn làm lạnh được nữa, thầy Hùng cũng tính là đi sửa rồi mà không có thời gian.

- Đâu anh xem nào. Nói rồi Vỹ chạy ra xem xét cái tủ lạnh, anh đoán là nó bị đứt dậy điện bên trong rồi, cần phải tháo ra xem mới rõ được. Anh hỏi Tuấn nhà có dụng cụ gì không, thì thấy Tuấn đứng đơ một lúc sau đó cũng chạy đi lấy đồ nghề. Loay hoay một lúc, cuối cùng anh cũng sửa xong. Nhìn vẻ mặt của Tuấn khi nhìn cái tủ lạnh nó hoạt động trở lại bình thường mà anh đang mệt cũng phải phì cười, mặt nó ngơ mà lú luôn.

- Hây, này, gì mà ngơ ngác thế, anh lay lay vai Tuấn, đến lúc này Tuấn mới ngẩn người trở lại.

- Way, anh siêu thực sự ý, xịn vc...quả thực giờ Tuấn không còn từ ngữ nào để miêu tả ông anh trước mặt nữa rồi, quá là đỉnh cao luôn ý. Người đâu mà đẹp trai, tốt, lại còn giỏi nữa, cái quần què gì cũng sửa được hết, đoạn sau anh còn vác cả cái quạt gia truyền nhà Tuấn xuống sửa nốt cơ, oách lắm.

- Ông anh quả thật đỉnh cao luôn ý, sao anh làm bộ đội mà hay vậy, cái gì cũng biết, bên trong ấy người ta dạy cả những cái này hả anh, sịn sò nhề, Tuấn vẫn không hết lời ca ngợi về tài lẻ của Vỹ làm anh cười típ mắt cả.

- Thôi, xong xuôi rồi, đi học bài đi, anh đi ra xã họp tiểu đội tí đã. Vỹ nói xong thì đi luôn. Thật ra nay chủ nhật mà, có họp hành gì đâu, anh tính đi mua cái áo tặng Tuấn thôi, nãy ngã xe làm bẩn hết áo rồi còn đâu, anh tính rủ Tuấn đi mua nhưng biết chắc thằng bé sẽ từ chối lên anh phải bày cách khác cho Tuấn nhận mới được.

Vỹ đi ra ngoài được một lúc thì Tuấn cũng lên nhà học bài, nay chủ nhật mà chưa học hành được gì cả có chết không, kì trước Tuấn có được giải nhì môn Vật Lý cấp thành phố lên có thể xét tuyển thẳng vào một số trường đại học, nhưng bản thân Tuấn lại muốn ôn thi như tất cả mọi người, và mục tiêu lớn nhất ở tuổi 18 của Tuấn là đỗ được vào ngành kĩ thuật hàng không của đại học Bách Khoa Hà Nội. Khổ nổi mà ăn no quá Tuấn phải đi lại cho tiêu cơm, nghĩ đi nghĩ lại thì Tuấn thấy việc Vỹ sống ở nhà mình cũng khá là hay, anh tốt, đôi khi hơi bựa mà cũng hề hước nữa, xong lại cái gì cũng biết sửa nữa, quả thật là đây là người đầu tiên mà Tuấn thấy toàn diện như vậy, xong còn chuyện lúc sáng anh bảo vệ nhà Tuấn nữa, quả thật nghĩ thôi Tuấn cũng hơi xúc xích nha. Mãi sau Tuấn mới tập trung để ngồi vào bàn học được.

Bạn đang đọc Nếu Như Còn Gặp Lại sáng tác bởi Jen1212

Truyện Nếu Như Còn Gặp Lại tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jen1212
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.