Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Đầu Gặp Mặt

Tiểu thuyết gốc · 4151 chữ

“ Ô, Ô sáng hôm nay trên quê hương tôi

Quê hương xinh xinh, quê hương hữu tình

Quê hương xinh xinh, quê hương hòa bình......”

Tuấn đang trên đường đi học về, vừa nghe nhạc vừa lẩm nhẩm bài hát. Không biết có ai như Tuấn không, Tuấn cảm thấy mỗi lần nghe bài này là muốn lấy vợ luôn. Sao mà các cô các chú ngày xưa đám cưới giản dị mà vẫn vui thế nhỉ? Vừa nghĩ Tuấn vừa cưởi cười như bị dở.

Đi gần đến đầu làng thì Tuấn thấy có tiếng ồn ở nhà ông Tư, bản tính tò mò nó ăn sâu vào máu rồi thì mẹ có đánh Tuấn vẫn phải hóng hớt thì lòng mới “an tâm” được. Tuấn lượn cái vèo phát vào cổng nhà ông Tư luôn, tất nhiên là Tuấn cũng chỉ đứng ở ngoài cổng thôi, không người ta lại bảo con trai con đứa vô duyên chết. Thì ra là nhà ông Tư đang thịt lợn để đãi khách sộp. Vâng, khách sộp ở đây là các chú bộ đội thân mến theo như lời các cô, các chị em trong làng nói chuyện. Tuấn cũng không còn xa lạ chuyện này nữa, vì từ hồi học cấp 2 cứ vào mùa hè hay vào vụ lúa là không biết cơn gió nào lại bếch các chú bộ đội vào làng của Tuấn. Mọi năm Tuấn chỉ thấy đâu tầm 15-30 chú thôi, nhưng năm nay thế nào mà cả một đội quân ạ, ngưởi ra ngưởi vào tấp nập cả, cứ phải gọi là vui hơn đi trẩy hội. Được cái người làng Tuấn quý bộ đội lắm, năm nào cũng chỉ mong các chú về thôi, tại bộ đội giúp dân mà, quét đường làng sạch bóng nhé, đi cấy giúp dân nữa, được cái ai cũng nói ngọt với tấu hài nữa lên mọi ngưởi rất mê “Chú bộ đội”. Đặc biệt là mấy chị, mấy em gái làng ý, cứ phải gọi là ối dồi ôi luôn. Con Hoa nhà bà Thơm bình thường lưởi chẩy thây ra, thấy bộ đội về là nào thì quét sân, băm bèo, cho lợn ăn, vác đồ ra cả mương giặt đồ... như thiếu nữ thuần thục vậy. Hay chị Bưởi nhà ông Cam, ngày thay có chục bộ váy bọ, cứ phải gọi là đủ màu muôn sắc luôn lượn ra lượn vào từ đầu làng đến cuối làng, thấy bộ đội lại giả vờ đi chậm lại hỏi đường vào đền làng, mọi người nào có biết nhà chị cách đền có 10 bước chân. Thế nào mà cả bọn trẻ con cũng khoái mấy chú bộ đội thế chứ nị, cứ “ Chú bộ đội có súng với có sừng” suốt thôi .

Tuấn thấy được tình hình vậy thì cũng quay xe ra về thôi. Nói thật là Tuấn cũng chả khoái mấy “chú bộ đội”, không biết vì sao nhưng mà Tuấn cảm thấy làm bộ đội vừa mệt, đi đi lại lại suốt, xong có khi còn bị đấm nữa. Xong nghe bảo còn hay lăng nhăng, đi đâu có ngưởi yêu ở đấy nữa, Tuấn thì luôn nghĩ mình là một con ngưởi vô cùng “ tung tủy” luôn mặc dù 18 năm nay chưa có mảnh tình vắt vai nào luôn, lên càng không thích. Đôi lúc Tuấn còn nghĩ là mấy ngưởi đi bộ đội chắc chỉ là vào các trường hợp bất đắc dĩ, hay lại nghiện ngập đi cho bớt nghịch thôi chứ chả có ai đang yên đang lành ai lại xung phong đi. Từ sâu bên trong thâm tâm Tuấn luôn mong muốn thi đỗ được đại học Bách Khoa, ra trường sớm sớm, còn kiếm thật nhiều tiền để xây nhà cho Thầy Hùng – U Oanh ở quê nữa, nghĩ thôi Tuấn sướng hết cả ngưởi, phởn phởn đạp xe hết cỡ về nhà quên luôn chuyện các chú bộ đội đang nghĩ dở luôn.

Vừa đi đến đầu ngõ nhà mình thì Tuấn đã thấy mấy thằng trẻ trâu nào đang í ới ở chỗ cây ổi nhà Tuấn.

-Hái quả to to kìa, quả chín kia mày không hái à thằng kia.

-Đây, bình tĩnh chứ nị, cứ sồn như thèm cồn tao lại tương cho cái dép giờ.

- Vỹ hái quả bên cạnh ý. Một thằng ở dưới giục

Thấy cảnh tượng trườc mắt mà Tuấn không khỏi sốc hơn, cây ổi nhà Tuấn mà bọn này bô lô nhuê thật chứ nị. Thật ra không phải vì Tuấn tiếc mấy quả ổi đâu, có lần Tuấn còn hái cả bì ổi đi chia cho hàng xóm với trẻ em trong làng cơ. Bóp phanh cái KÍT rõ to, Tuấn để xe trước cổng đi nhanh đến chỗ mấy thằng “Trẻ Trâu” quát:

-Mấy cái thằng kia, có xuống ngay đi không. Ngã gãy chân bây giờ, trèo leo thế có chết không cơ chứ. Xuống ngay anh mày vào hái cho mà ăn. Bọn này giờ cứ trộm cắp như rươi ý nhề. Thích ăn thì xin cô chú trong nhà, đợi anh về anh hái cho mà ăn chứ ai lại trèo leo thế kia bao giờ. Tuấn nói một tràng, mà không để cho lũ “trẻ trâu” kia có cơ hội nói gì luôn. Tất cả mọi người từ thằng ở dưới cho đến thằng trên cây đều miệng chữ O mồm chữ Ô luôn. Đúng lúc đấy thì U Oanh đi ra:

-Tuấn. U nói to làm Tuấn giật cả mình. Nói chuyện với các anh thế à, các anh xin phép mẹ rồi mới hái ổi. Có quả ổi mà mày cứ nhộn mãi lên, xin lỗi các anh mau lên, con trai con đứa ăn nói chán thật đấy. U lắc đầu ngán ngẩm, Tuấn có cái tính bộp chộp, có gì nói luôn, không giữ được trong lòng, cái gì cũng thể hiện ra mặt cả lên U lo lắng mai sau ra ngoài xã hội chả may mà vạ miệng thì chết.

Tuấn lúc này mới nhận ra mấy “ Thằng trẻ trâu” mà cậu nói đều mặc quần xanh đậm, đi đôi dép rọ bộ đội mau nâu. Ôi, quê không tả được, khả năng Tuấn phải mua chục cái quần đội đầu mới hết nhục. Tuấn lí nhí nói xin lỗi mà chắc chỉ có mình nó nghe được, rồi chạy ra bếch xe vào nhà luôn. Ngại vãi

Vừa cất cặp vào phòng thì Tuấn nghe có tiếng cười nói bên ngoài, tò mò Tuấn hé hé cửa sổ nghe ngóng:

-Mấy anh em thông cảm, con cô bấy giờ nó cứ bộp chộp thế đấy, ăn nói chả đâu vào đâu cả. Chắc nãy tưởng trộm với là mấy đứa “trẻ trâu”sợ trèo cây gãy chân tay lại mang tiếng lên em nó hơi quá. U Oanh nói.

-Ôi bọn cháu gặp suốt ý mà, mà công nhận cu em thế mà nói không lệch câu nào cô ạ. Hai thằng này như trẻ trâu ý mà. Một “ Chú bộ đội”nói.

-Thế mấy anh em cứ vào sân ngồi ăn ổi sơi nước chè, để cô bảo em nó mang ít chuột khô gác bếp lên đãi khách. Vâng, “ Chuột khô gác bếp”, món ăn đặc sản mà chỉ có vùng Tuấn mới có, nghe hơi ghê vậy thôi chứ ăn vào thì hết nước chấm luôn.

-Thôi cô ạ, để dịp khác, giờ anh em cháu về nhà văn hóa tập trung để chỉ huy phân chia nhà dân cho các anh em ở cô ạ. Một chú bộ đội béo béo khác đáp.

-Thế mấy đứa ở nhà ai? Thấy bảo một tốp ở nhà văn hóa, một tốp xin ở nhà dân à? U Oanh hỏi.

-Vâng, tình hình là năm nay nghe bảo về đông hơn mọi năm lên phải ở nhờ nhà dân. Thằng Long với cháu vừa xin ở nhà Ông Lành ở cuối thôn đấy cô. Vẫn là chú béo vừa nãy đáp U.

-Mấy đứa khéo chọn thế, nhà ông Lành có mấy cô con gái xinh nhất cái thôn này luôn đấy, khéo sau lần này ông lại có thêm mấy thằng con rể cũng lên.

Nghe tới đây thì mọi ngưởi ai cũng cưởi. Công nhận là nhà ông Lành có mấy cô con gái xinh lắm. Nhất là chị Hiền ý, hơn Tuấn có một tuổi thôi mà giỏi lắm, đang học đại học Y cơ đấy. Tuấn hồi xưa hay nói với thầy u rằng sau nhiều tiền sẽ cưới chị Hiền về làm vợ, nghĩ đến đây thôi Tuấn lại cứ bị thích ý.

-Thế còn cái anh đẹp trai kia ở đâu? Đi bộ đội mà da dẻ đẹp quá nhỉ, như ngưởi thành phố ý. U Oanh hỏi, Tuấn chỉ ngó được một xíu ở sau lưng của ngưởi u vừa hỏi tại ngách cửa sổ bé quá.

-Vỹ nó ở ủy ban hay sao ý cô ạ. Thằng này nhà giàu nhất cái thành phố Hải Dương luôn đấy cô ạ. Lên nó mới đẹp trai hơn cháu thôi, chứ cô xem có ai được như cháu nữa đâu.

Anh Long kia lên tiếng, mọi người lại được trận cười ầm. Nhưng mà nó kêu ở đấy đông quá với tính nó ít tiếp xúc nhiều ngưởi lên cũng hơi ngại, bọn cháu tính tí nữa đi hỏi vài nhà nữa xem có ai chứa nó không, nãy đi quanh thì thấy có người xin ở hết rồi. Long đáp.

-Nhà cô chú cũng chả cò gì, nếu cảm thấy ở ngoài đấy đông với bất tiện quá thì vào đây ở với cô chú với các em cũng được. U oanh bảo chú bộ đội tên Vỹ.

Ôi, u bị làm thao ý nhể, cái nhà bằng lỗ mũi này rồi vào ở thì ngủ đâu. Nói thật ước mơ to lớn nhất của Tuấn là xây được một cái nhà đàng hoàng cho thầy u, một căn nhà đầy đủ tiện nghi luôn. Chứ nhìn cảnh mỗi lần mưa là cứ “ tọt tọt tọt” xuống sàn nhà, hay cửa nhà thì cứ đập bộp bộp cả, nghe mà lão ruột lắm. Nhà Tuấn nếu xét trong thôn thì cũng được gọi là nghèo, vâng, ngoài căn nhà ba gian ra thì còn mảnh vườn đằng sau cùng với cái ao cá là hết. Chính vì vậy mà Tuấn luôn cố gắng học tập thật giỏi để mai sau giàu rồi, nhiều tiền rồi sẽ xây nhà to chà bá cho mọi ngưởi xem, cho dân làng lác mắt luôn hihihi.

-Ôi thế thì được quá cô ạ, thằng này được cái ngoan với sạch sẽ lắm cô ạ. Nó mà ở đây thì nhà cô cứ phải gọi là thơm con nhà bà tho luôn ạ. Mấy anh em nói đùa.

-Thế thì còn gì bằng, thế chú kia cứ suy nghĩ xem, nếu không chê nhà cô chú thì ở đây cho vui. Thầy Hùng đang ngồi băm bèo lên tiếng.

Thấy chú tên Vỹ kia không nói gì thì Tuấn cũng đoán được là chắc ngưởi ta chê rồi, nhìn nhà ọp ẹp như này ai mà muốn ở. Tuấn cũng hơi hụt hẫng một tí, nhưng sau lại vui vẻ ngay, sau chuyện vừa nãy thì Tuấn cũng chả dám mà nhìn người ta chứ đừng nói ở cùng, với lại nếu ở chả lẽ cho ngưởi ta ngủ ngoài sân, không ổn. Nhẹ hết cả người.

Sau hồi nghỉ ngơi thì Tuấn cũng xuống bếp giúp U Oanh nấu cơm để U đi đón cái Sâu từ trường mẫu giáo. Sâu là em gái của Tuấn, năm nay 4 tuổi, con bé đáng iu lắm, suốt ngày cười thôi. Vừa về đến cổng,trên tay vẫn cầm cây kẹo mút, là nó đã: “ Mẹ mua cho con heo đất í o í ò..em không thèm ăn cơm...em chỉ thèm ăn c..t cho heo mỗi ngày...”, cả nhà nghe mà không nhịn được cười.

-Con gái của bố đi học về rồi đấy à, đi học có ngoan không. Thầy hỏi.

-Sâu ngoan nhắm, hôm nay được ăn cơm xúc xích cơ ngon ơi là ngon. Con bé vừa liếm kẹo mút vừa trả lời nhanh nhảu.

-Gớm, chị ngoan mà cô giáo bảo với mẹ là em Sâu bị lấy mất cái kẹo mà đấm hai bạn trai cùng lớp khóc sướt mướt cả, không hiểu đầu gấu giống ai. U oanh vừa cưởi vừa trêu Sâu, con bé thì vẫn hồn nhiên lắm, vì nó có tính sở hữu rất cao, bình thưởng thì rất ngoan, nhưng ai mà động vào đồ của nó mà chưa có sự cho phép thì tới công choẹn với nó liền.

-Giống con mẹ nó chứ ai, ghê gớm lắm cơ. Sâu, từ sau không được đánh bạn nhớ chưa, có nhớ quy tắc 50s mà bố dặn không hả. Thầy lớn tiếng làm con bé hơi rụt vào sau mẹ.

Thấy con bé sợ sợ, thầy Hùng mới cưởi cưởi nói: Từ sau phải ngoan nhớ chưa, không được bắt nạt các bạn đâu đấy. Ngoan về bố cho đi mua kem mút nhá.

Sâu nghe thấy vậy thì lại cưởi toe toét ngay, đúng là đồ thiếu nghị lực, Tuấn nghĩ.

-Thôi thầy u tắm rửa đi rồi vào ăn cơm, con nấu xong hết rồi này. Sâu ra đây anh cho ăn kẹo tiếp nèo. Tuấn nói rồi ra bế Sâu từ sân vào ngồi trong bếp rồi đưa cho em nó 2 củ khoai nướng , con bé thích lắm.

......Bữa tối.

-Năm nay mấy chú bộ đội có vẻ nhiệt tình lắm mình ạ. Em thấy hôm nay vừa mới về đây thôi mà mấy chú ý đã thi nhau ra ruộng cấy hộ dân rồi đấy, khéo hôm nào em cũng phải nhờ mấy chú ra cấy hộ nhà mình. U Oanh nói

-Ôi dào năm nào chả thế mà mình cứ nói như kiểu lần đầu vậy. Nhìn thấy mấy đứa nó anh lại nghĩ đến thời huy hoàng tuổi đôi mươi của mình. Cũng đi bộ đội, cũng vác súng hành quân, cũng ở nhà dân....kỉ niệm không bao giờ quên được. Thầy Hùng đáp u

Đấy, lại đến giờ hồi tưởng rồi đấy, thầy Hùng trước kia là lính bộ, lên đi suốt, thầy hay khoe với mẹ con Tuấn là có 10 ngưởi yêu, nhưng mãi sau gặp U Oanh thì mới tạm dừng cuộc chơi. Nghe bảo thầy gặp u trong một lần tiểu đội của thầy dừng chân tại một làng, đó là làng của u luôn, thầy lại ở nhờ đúng nhà u lên mưa dầm thấm lâu, hai ngưởi cũng thích thích nhau, u hứa mai sau thầy ra quân rồi thì sẽ lấy thầy, u chỉ hứa cho vui thôi ai ngờ vừa ra quân cái thầy mang trầu cau xuống bếch u luôn. Giờ kể mà hai ngưởi vẫn còn tủm tỉm với nhau. Tuấn nghe xong cũng ngưỡng mộ thầy u lắm. Và được cái nữa là thầy suốt ngày muốn Tuấn đi bộ đội, đi rồi ai ở nhà kiếm tiền nuôi thầy u, ai chăm Sâu nữa, lên cứ mỗi lần thầy nói chuyện này là Tuấn lại trả vờ như không nghe thấy gì luôn.

-À Tuấn, tí lên dọn phòng đi nhé, quét sạch sẽ vào đấy. U nói làm Tuấn đang ăn mà hoang mang.

- Ôi trồi phòng con lúc nào chả thơm phức, mà tự nhiên u bảo làm gì thế, hoang mang nhê.

- Cha bố anh, tí sang phòng u lấy thêm cái gối với cái chăn mỏng về nhé, kẻo đêm lại tranh nhau đắp.

- U nói gì con chả hiểu, phòng con có mình thì ai tranh ai. Ây u nói làm con sợ nhé, có ma à.

- Ma cái đầu anh, cứ liên thiên thôi. Nhà mình năm nay có bộ đội vào ở nhở đấy. Tuấn có nhớ anh Vỹ không, anh ở cùng nhà mình đấy.

-HẢ, sao lại ở nhà mình, con tưởng ngưởi ta chê mà, với lại sao lại ở phòng con, cái phòng nó bé bằng lỗ mũi rồi hai ngưởi ngủ sao. Không, con không đồng ý. Tuấn sốc

-Ôi dồi, phòng anh còn rộng hơn phòng chúng tôi 2m2 đấy, phòng thầy u vẫn ngu ba ngưởi được đấy thôi. Thầy Hùng nói.

- Nhưng nhỡ người ta chê thì sao, nói chung là con không thích. Tuấn bức xúc, rõ ràng là không đồng ý rồi mà sao lại vào nhà mình ở nhỉ, càng nghĩ càng khó hiểu.

- Nói chung là anh cứ chuẩn bị đi, tí ngưởi ta vào giờ đấy. U Oanh nói Tuấn. Mấy khi nhà mình mới có bộ đội ở, nhớ đừng có thái độ hay gì với anh ý đấy biết chưa, u tiếp tục dặn giò.

Mặc dù Tuấn vẫn còn sốc với ấm ức lắm nhưng vẫn gật đầu với thầy u, nói thật là Tuấn cũng hơi hồi hộp một tí, tại đây đúng là lần đầu tiên nhà Tuấn có bộ đội xin vào ở, cảm giác nó lẫn lộn lắm. Rửa bát xong Tuấn lao lên phòng bằng tốc độ ánh sáng luôn, nào thì quét dọn, nào thì lau bàn, trải lại chiếu, sắp xếp đồ đặc lại mà toát cả mồ hôi.

-Xong, Tuấn thở phào.

Vừa xong thì ngoài cổng có tiếng con Mic sủa, Tuấn ngó ra xem thì thấy có mấy chú bộ đội lúc chiều đang đứng ở đấy, thầy u Tuấn còn ra tận cổng đón hơn cả khách vip, Tuấn cũng hiểu một phần của thầy u, trước có ai thèm vào nhà Tuấn xin ở đâu, nay có bộ đội về ở thầy u khoái lắm. Tuấn hay mạnh miệng vậy thôi nhưng cũng hay ngại lắm.

-Vào nhà cô chơi xong rồi hãy về. U nói

-Thôi cô ạ, cháu với Phong phải về nhanh không ông Lành đóng cửa mất cô ạ. Long nói.

- Gớm cái mặt mày, về sớm để tò te với em Trang nhà ông Nghĩa hàng xóm thì cứ nói luôn lại còn. Anh béo trêu trêu.

- A chú bộ đội, cháu yêu chú bộ đội. Cái Sâu từ nhà chạy ra cổng mồm kêu gọi chú bộ đội, tay nó ôm lấy chân của chú bộ đội tên Vỹ kia.

- Đấy, Sâu chỉ thích các chú bộ đội thôi. U Oanh cười cưởi.

Nói chuyện một lúc thì mấy anh còn lại đi về, chỉ có Vỹ và thầy u Tuấn. Mọi ngưởi đi vào trong nhà.

-Đấy, cháu xem, nhà cô chú cũng đơn sơ lắm. Cũng chả có đầy đủ tiện nghi như trên thành phố. Nếu thấy có gì bất tiện cứ bảo cô chú nhé. Thầy Hùng nói.

- Ôi cháu còn cảm ơn cô chú còn không hết. Cháu sẽ tự nhiên như ở nhà luôn. Vỹ vừa nói tay vẫn bế bé Sâu. Mai anh mua kẹo cho Sâu nhé. Anh hỏi Sâu.

- Vâng, cháu thích chú bộ đội mua kẹo. Con bé cưởi hí hí cả típ cả mắt.

Được một lúc thì u chỉ vào phòng Tuấn rồi nói.

-Vỹ vào phòng này ở với em nó nhé, thằng bé nó mồm nhanh hơn não lên cháu có gì đừng chấp em nó nhé. U nghĩ chuyện chiều nay mà quê giùm Tuấn.

Tuấn đang ngồi học nhưng cũng phải ưỡn tai ra hóng. Sao mà u cứ nói mãi cái chuyện kia ý nhể, ngại bỏ mịa. Tuấn nghĩ.

Thật ra bây giờ Tuấn đang hồi hộp lắm, kiểu tí nữa sợ không biết ngưởi ta có chê phòng Tuấn bé không, có ngủ quen giường chiếu không....có ...bao nhiêu câu hỏi nảy ra trong đầu Tuấn.

-Cốc, Cốc. Có tiếng gõ cửa làm Tuấn giật cả mình. Anh vào nhé. Vỹ nói nhỏ.

- Vâng ạ. Tuấn cũng đáp nhẹ nhàng rồi quay lại phía bàn học.

Cánh cửa mở ra, Vỹ bước vào, trên tay cầm một cái balo bộ đội và một đôi giày thể thao. Đặt xuống gần đầu giường, Vỹ nói:

-Chào chú em nhé, đang học à. Anh ở này không bị phiền chứ.

Tuấn đang ngồi cũng quay lại. Ôi, bộ đội gì mà cao với đẹp trai thế, đẹp vch luôn ý. Tuấn hơi bất ngờ, theo tưởng tượng của Tuấn người này có vẻ hơi già, vì nghe giọng thấy trầm mà ấm lắm, đi lại cũng nhẹ nhàng nữa. Mà giờ trước mặt Tuấn là một người con trai nhìn rẩt trẻ, chắc tầm 21,22 thôi, Tuấn nghĩ. ấn tượng đầu tiên là có một thân hình cao to, vạm vỡ, da trắng, gương mặt trái xoan nhưng vẫn toát lên vẻ nam tính, hàng nông mày đen nháy, nói tóm lại là đẹp, Tuấn chưa thấy bộ đội nào mà oách thế cả.

-Cháu ...chào chú bộ đội. Hơi bối rồi lên Tuấn gọi hẳn là Chú như cái Sâu

Vỹ nghe xong thì hơi sốc, anh không nghĩ mình già như vậy, nhìn thấy gương mặt đang có vẻ hơi ngại ngùng trước mặt anh cưởi cưởi.

-Nhìn anh già thế à cháu. Vỹ nói trêu

- Không, cháu..à em nói nhầm. Em chào a, em tên Tuấn. Tuấn đáp với sự quê không nào hơn được.

- Hahaha, đang học à, anh vào ở cùng này không làm phiền chứ. Vỹ hỏi lại lần nữa.

- Không sao anh ạ, có gì anh cứ thoải mái như ở nhà nhé.

- Thế không gọi là chú nữa à hahahha. Vỹ trêu tiếp

Mẹ thằng cha này nhây thế nhỉ, Tuấn nghĩ.

-Không, không có chú bộ đội nào tẻ tâu như kia cả. Tuấn trêu lại.

Vỹ nghe xong mà ngớ cả ngưởi, thằng nhóc này chiều nay đã dám nói anh như thế một lần rồi, anh còn chưa hỏi tội, Vỹ thấy nhóc này khá thú vị và buồn cưởi. Ngồi xuống giường Vỹ cưởi cưởi nói tiếp:

-Hahaha, anh tên Vỹ, năm nay 22 tuổi, hơn chú em tận 4 tuổi đấy. Anh sẽ thoải mái như ở nhà luôn nhé. Nói rồi Vỹ đi dạo vòng quanh phòng, phòng Tuấn được trang bày khá gọn gằng, nhìn màu sơn có vẻ cũ cũ nhưng lại được dán nhiều tranh ảnh, và giấy khen lên trông khá đẹp mắt. Bên phía gần cửa sổ là bàn học của Tuấn, bàn tầm 1m5 thôi, cuối đuôi giường là một tủ quần áo kiểu cũ, loại tủ mà có khóa kéo lên, kéo xuống đã bạc hết màu. Căn phòng lại có mùi hương thơm nhẹ nhẹ của hoa bưởi, tạo cảm giác rất dễ chịu. Vỹ đến gần bàn học của Tuấn rồi ngó ra cửa sổ.

-Cảnh ở đây đẹp nhỉ? Không khí cũng trong lành nữa.

- Vâng, đúng òi. Nhà em được cái không nhiều tiền thôi chứ cái gì cũng có, cảnh vườn nhé, cảnh trời nhé, có cả ao cá luôn nhé, thích lắm. Sau đấy Tuấn kể một hồi về sự tích trồng rau của u, về kế hoạch nuôi cá chép giòn của thầy nhưng vớt toàn cá tép riu, về tình yêu cóc nhái của Sâu ở lớp, thật sự Tuấn cũng không hiểu vì sao mà mình lại nói nhiều chuyện như vậy với một người xa lạ như Vỹ, cảm giác nó thân thuộc lắm. Vỹ vừa nghe vừa cười lăn.

-Mà anh nói gì đi chứ, em nghe bảo nhà anh giàu nhất cái thành phố Hải Dương luôn à, oách nhỉ. Tuấn hỏi

- Ừ. Vỹ đáp. Tuấn lúc này đúng kiểu là sốc cmnr, Tuấn hỏi cũng chỉ là trêu trêu thôi, nào ngờ ngưởi ta thừa nhận luôn.

- Sao biết tài thế, tìm hiểu về anh rồi à. Vỹ cưởi cưởi.

- Ô thế nhà anh giàu thật à, em tưởng đùa. Mà sao giàu lại đi bộ đôi. Em nghe mẹ em bảo thế chứ ai tìm hiểu anh làm gì. Tuấn phân trần.

-Thế mà anh cứ tưởng...hahah? Đùa thôi, mọi ngưởi nói thế thôi chứ ai giàu nhất thành phố mà lại đi bộ đội, nhỉ?

Tuấn gật gù đồng tình.

-Cũng muộn rồi mình lên giường thôi anh nhỉ? Tuấn hỏi

- Em vội thế cơ à? Vỹ cười cười hỏi.

- Hả, 11h rồi vội vàng cái gì hả ông anh ơi. Tuấn nghĩ khả năng lão này bị ngớ, đẹp trai mà dở người thì cũng vứt, tiếc thế chứ nị.

- À ừ hehe, Vỹ nói rồi ngồi dậy, Tuấn cũng theo sau rồi trèo lên giường mắc màn.

Bạn đang đọc Nếu Như Còn Gặp Lại sáng tác bởi Jen1212
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jen1212
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.