Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mùi hương quen thuộc

Phiên bản Dịch · 1925 chữ

Một lúc lâu sau, Bạch Dập Thần mới mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy tinh tế đánh giá cô, “Kiều tiểu thư có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi!”

An Ninh dừng một chút, đè nén cảm xúc đang rối bời của mình, chậm rãi mở miệng nói: “Tư lệnh là người thông minh, ở trước mặt ngài An Ninh cũng không dám lỗ mãng, chẳng qua, lần này An Ninh đến quả thật là có yêu cầu quá đáng.” Cô bắt mình phải nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, có lẽ như vậy mới có thể trông tự tin hơn.

“Ồ?” Hắn ra vẻ cảm thấy hứng thú, “Em nói xem!”

“Yo, nghe Vương quản gia nói trong nhà có khách đến thăm, mẹ còn nói con chưa trở về đâu, để mẹ ra đây nhìn xem đã.” An Ninh đang chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm có chút bén nhọn. Hai người đồng thời nhìn ra cửa, chỉ thấy bà lớn ăn mặc sành điệu đang đứng ở giữa sảnh lớn, đang đi đến phía bọn họ bên này.

An Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra, vị này chính là bà Hai mà cô thấy ở phủ Tư lệnh ngày trước. Chẳng qua, ngày ấy chỉ mặc một bộ trang phục ngày thường, mà ngày nay lại khoan thai lộng lẫy hoa lệ khác hẳn vẻ đơn giản hôm trước.

An Ninh nhanh chóng đứng dậy lễ phép chào một tiếng: “Chào bà Hai!”

“Yo, đây là?” Bà Hai dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Bạch Dập Thần, khó hiểu hỏi.

“Vị này chính là trưởng nữ của Kiều gia, Kiều An Ninh.” Giống như bình thường, trong giọng nói bình thản của Bạch Dập Thần còn mang theo một tia bén nhọn.

An Ninh nhất thời hiểu được, vì sao Bạch Dập Thần lần này lại chọn địa điểm gặp mặt ở phủ Tư lệnh – hắn là cố ý!

Bà Hai có quan hệ không bình thường với Triệu phó quan, cho nên, bà gần như được coi là tai mắt của Triệu phó quan ở phủ Tư lệnh, chuyện An Ninh đến đây hôm nay, còn có việc Tư lệnh tự mình phái xe đến đón cô, lại còn ở phủ Tư lệnh đợi lâu như vậy. Một loạt chuyện này, phỏng chừng chưa đến ngày mai là đã đến tai của Triệu gia rồi.

Như vậy thì cô cũng không làm gì khác được. Nếu không kết hôn, nhất định sẽ đắc tội với cả hai bên; mà nếu kết hôn, cô khẳng định cũng không thoát khỏi Triệu gia, cô không có lựa chọn nào khác.

Xem ra Bạch Dập Thần quả thực không đơn giản như biểu hiện bình thường của hắn. Chẳng qua An Ninh cũng âm thầm cảm thấy may mắn, mình quả thực không có nhìn lầm người.

“Ồ, thì ra là Kiều tiểu thư a!” Sắc mặt của bà Hai nhất thời có chút dị thường, nhưng dù sao cũng là người gặp qua nhiều cảnh đời, rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười sáng lạn trên môi.

“Đúng vậy!” Bạch Dập Thần thấy cô muốn chạy liền tiến lên kéo lấy tay An Ninh, sắc mặt không tự chủ được mà có chút hờn giận, sau đó bước lên đứng bên cạnh An Ninh, đưa tay ôm lấy thắt lưng của cô vô cùng tự nhiên, “An Ninh chắc cũng đã mệt rồi, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi một lát đi!”

Sau đó hắn quay sang cười đầy khách khí nhưng lại có chút trẻ con với bà Hai, nói: “Mẹ hai, con với An Ninh còn có việc, không thể bồi mẹ nữa, cơm tối cũng không cần gọi bọn con!”

Nói xong, không để cho An Ninh có cơ hội cãi lại đã ôm cô lên lầu trên.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Bạch Dập Thần liền lễ độ thả An Ninh ra.

Tuy rằng biết rõ là đang diễn, thế nhưng mặt An Ninh vẫn không tự chủ được mà đỏ bừng lên. Bạch Dập Thần lại như chẳng có việc gì, chẳng qua xuất phát từ phép lịch sự hắn vẫn quay sang giải thích với An Ninh một chút, “Chuyện ở phủ Tư lệnh chắc hẳn Kiều tiểu thư cũng biết, vừa rồi thật sự là bất đắc dĩ, mong Kiều tiểu thư thứ lỗi.”

“Tôi hiểu.” An Ninh tỏ vẻ trấn định đáp lại. Thế nhưng trong lòng lại nói thầm, nói đường hoàng như vậy, tiết mục do chính mình an bài lại có thể nói thành bất đắc dĩ một cách đứng đắn như thế, chẳng khác nào tên vô lại.

“Vẫn là mời tiểu thư ngồi ở đây một lát, buổi tối tôi sẽ an bài người đưa em về.” Bất cứ lúc nào cũng có thể dùng ngữ khí thương lượng, thế nhưng lại khiến An Ninh không thể nào hiểu được.

Cô bất đắc dĩ, đành phải hơi hơi hạ thấp người, sau đó ngồi xuống sofa.

Lúng túng ngồi một lúc lâu, An Ninh đột nhiên nhớ tới lý do mình tới nơi này, trải qua một màn giày vò người vừa rồi xém chút nữa quên luôn chuyện của mình.

“Tư lệnh!” Cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy dũng khí mở miệng, “An Ninh lần này tới là có một chuyện muốn nhờ, mong Tư lệnh thành toàn.”

“A, đúng rồi!” Bạch Dập Thần cũng giật mình nhớ ra, “Tiểu thư có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi!”

“Không giấu gì Tư lệnh, tấm ảnh lúc trước bị truyền ra ngoài là do tôi mà ra, không có người nào ở tòa soạn liên quan tới cả, cho nên…” An Ninh dừng lại nhìn hắn.

“Cho nên em muốn tôi thả bọn họ ra?” Bạch Dập Thần buồn cười nói.

An Ninh có chút lo lắng gật đầu.

Bạch Dập Thần đánh giá cô, “Cho nên kỳ thật hôm nay em tới đây tìm tôi cũng không phải vì chuyện của chúng ta?”

“Không!” An Ninh quýnh lên xém chút nữa là đứng bật dậy, nhưng dừng một chút, cuối cùng vẫn ngồi yên bất động. Cô hận mình sao lại không có tiền đồ như vậy, rõ ràng đã nghĩ lời thoại xong hết rồi, tại sao một câu cũng không dùng đến.

Cô mạnh mẽ lệnh cho mình phải tỉnh táo lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Nếu Tư lệnh đồng ý thả người, An Ninh bất cứ lúc nào cũng có thể gả cho ngài.”

“Vậy à?” Bạch Dập Thần ảm đạm cười, ngữ khí lại trở nên lạnh lẽo lạ thường: “Hóa ra Kiều tiểu thư tới đây là muốn bàn điều kiện với tôi à.” Sau đó hắn dừng một chút, “Em cảm thấy tôi dựa vào đâu mà đồng ý đây?”

“Không!” An Ninh cắt ngang lời hắn, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía hắn, “Không phải là bàn điều kiện, là khẩn cầu.” Đi đến một bước này, chính mình đã như tên đã lên dây, cô rất rõ ràng, bản thân đã chẳng còn lợi thế nào để có thể bàn điều kiện với hắn. Cho nên, nhất định phải nói mềm dẻo một chút.

“Khẩn cầu?” Bạch Dập Thần lặp lại hai chữ này, sau đó giương mắt nhìn An Ninh, “Hình thức khác nhau sẽ áp dụng cho những chiến lược khác nhau, Kiều tiểu thư thật đúng là người thông minh.”

An Ninh nhẹ nhàng nuốt một chút nước bọt, sau đó ra vẻ hào phóng nói: “Tư lệnh quá khen rồi.” Nói cô thông minh, hắn còn không phải là con cáo già sao, ngay cả trong lòng cô nghĩ cái gì liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

Thế nhưng, người như vậy thật đúng là đáng sợ. Nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ cùng hắn sống dưới một mái nhà, An Ninh liền cảm thấy da gà nổi khắp người.

“Tốt lắm!” Bạch Dập Thần đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh An Ninh, sau đó không chút để ý ngồi xuống bên cạnh cô, “Nếu tiểu thư nói bất cứ lúc nào cũng có thể gả cho tôi, vậy phải cho tôi xem thành ý của tiểu thư đi a!” Hắn tiến đến khẽ nói bên tai An Ninh.

An Ninh bị hắn làm trở tay không kịp, mặt lập tức đỏ tới tận mang tai. Cô đứng lên, cách xa hắn năm bước, “Tư lệnh thỉnh tự trọng.”

Tuy rằng danh tiếng phong lưu bất kham của Bạch Dập Thần đã sớm được lan truyền ở bên ngoài, thế nhưng An Ninh vẫn luôn không hóng chuyện bát quái, cũng không có đi phỏng đoán này kia, chẳng qua hôm nay quả thật khiến cô được mở mang kiến thức về “Một mặt khác” của vị Tư lệnh này.

“Xem ra Kiều tiểu thư không có mang thành ý đến a!” Hắn tà mị cười, sau đó giang hai tay, “Tôi cũng không thích ép buộc người khác, nếu đã như vậy, tôi lập tức an bài người đưa tiểu thư về.”

An Ninh biết hắn là đang muốn tiễn khách, cô lập tức sốt ruột, mục đích của mình còn chưa đạt được, cái này thật đúng là tiền mất tật mang mà.

Cô kiềm chế con nai nhỏ đang chạy loạn trong lòng, hung hăng cắn răng một cái, nếu sớm muộn gì cũng phải xảy ra, vậy sớm hơn hay muộn hơn một chút cũng đều như nhau thôi! Hiện tại ít nhất còn có thể cứu được tính mạng nhiều người như vậy, chính mình cớ sao lại không làm!

Cô nhìn Bạch Dập Thần, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, “Được, nếu Tư lệnh muốn thành ý, vậy An Ninh đem thành ý đến cho ngài!” Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay bám lên trên sofa, sau đó trong khoảng khắc liền xoay người hôn lên môi hắn.

Những thứ này cô đều đã gặp qua ở mấy buổi biểu diễn đêm, hơn nữa lúc trêu chọc Thanh Thiển cũng sẽ cố ý vô tình mà nhắc tới, cho nên cô đương nhiên biết được nên làm thế nào.

Chẳng qua, lý thuyết căn bản của cô hùng hậu, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại quá mức thất bại, chưa gì đã bại trận.

Bạch Dập Thần nhìn cô bực mình, nhất thời lại cảm thấy buồn cười. Kỳ thật hắn chỉ là muốn nhìn phản ứng của cô một chút, không nghĩ tới cô lại thẳng thắn như vậy, hay là cô cảm thấy chuyện này cũng cần tiên hạ thủ vi cường?

Thế nhưng khiến hắn bất ngờ không chỉ là sự mạnh dạn của cô, còn có… nháy mắt kia, hắn rõ ràng muốn đẩy cô ra, nhưng lại không biết vì sao lại xuất hiện một tia tham niệm muốn dừng mà không được.

Biểu hiện của cô rất trúc trắc, một cô gái hắn còn chưa kịp chạm qua, thế nhưng vì sao vừa rồi trong tim hắn lại sinh ra một chút dư vị.

Đúng! Hắn đột nhiên phản ứng lại, là mùi hương trên người cô, mùi hoa nhài thơm ngát nhàn nhạt, rất giống mùi hương trên người của mẹ hắn lúc trước.

Bạn đang đọc Nếu Có Thể Yêu Anh của Mạc Thượng Hoa Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LưuHoaNguyệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.