Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám sát

Phiên bản Dịch · 1852 chữ

Tin tức lần này quả thật đã làm dấy lên một cuộc thảo luận không nhỏ trong dư luận, đại đa số mọi người đều trầm trồ khen ngợi bọn họ, cũng có một bộ phận các nguyên lão nổi tiếng nghiêm cẩn trong giới báo chí phê phán bọn họ “Đầu cơ trục lợi”. Chẳng qua, cho dù có nói thế nào, tiếng vang lần này cũng giúp cho An Ninh và Đổng Thiệu Trác được một phen bạo hồng.

Thế nhưng, hai người đều biết rõ sâu dưới mặt nước, với quan hệ rộng rãi và thích thể hiện của chủ biên, rõ ràng là đang thuận nước giong thuyền, đẩy toàn bộ công lao qua cho chủ biên.

Cho nên lúc này chủ biên và cả tòa soạn cũng đều hung hăng bạo hồng một phen.

Nhưng vật cực tất phản, cái này quả thật là chân lý mãi mãi cũng không thể thay đổi. Tối thứ năm chủ biên mở tiệc ăn mừng, mọi người không khỏi đều có chút cao hứng, uống rượu say sưa.

  • Vật cực tất phản: ý chỉ mọi sự vật đến giới hạn cuối cùng, cực hạn tất yếu chuyển hóa theo chiều ngược lại.

Lúc này, quan hệ giữa An Ninh và Đổng Thiệu Trác đã tăng mạnh vượt bậc, trở thành bạn thân không có gì giấu nhau. Lúc đổi chén rượu, ý thức của An Ninh dần dần có chút mơ hồ. Sau khi uống say, một đám người đều đã không uống được nữa, mọi người cũng tự tan.

Đổng Thiệu Trác cõng An Ninh đã say đến bất tỉnh nhân sự, nha đầu này thật đúng là có thể tìm việc cho hắn, rõ ràng tửu lượng không cao còn thích thể hiện.

“Uống, đến, chén này nhất định phải uống!” An Ninh lại ở trên lưng hắn ầm ĩ một trận.

Hắn bất đắc dĩ, đành phải phụ họa: “Uống uống, em ngoan ngoãn đi a, em ngoan ngoãn lát nữa tôi uống cùng em.”

An Ninh cười ngây ngô vài tiếng, không ầm ĩ nữa, ngã đầu lên vai hắn nằm ngủ. Hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng lại không biết có thứ gì vừa chảy qua, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.

Đêm đã khuya, đường cái ban ngày còn nhốn nháo rộn ràng giờ phút này lại có chút vắng lặng, trên đường còn gặp được mấy cảnh vệ đang đi tuần tra. Loại tình huống này bình thường đều phải bỏ ra chút tiền thì mới có thể thuận lợi rời đi được, thế nhưng tối nay hình như có chút khác thường, những người đó sau khi kiểm tra theo lệ thường một phen, liền để bọn họ đi.

Đi được vài bước, hắn nghe được phía sau có hai người đang nói chuyện.

“Cũng không biết gần đây bên trên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nghe nói sắp tới ở Toại Định sẽ không yên ổn.” Tên cao hơi hơi cúi đầu lẩm bẩm với tên thấp hơn.

Đổng Thiệu Trác từ trước đến giờ đều không quan tâm những chuyện này, thế nhưng gần đây bầu không khí ở Toại Định quả thật cũng có chút dị thường, lần trước nghe mấy người bạn trong giới chính trị để lộ ra một chút, hình như có nội chiến bên trong phủ bộ tư lệnh, có thể đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Từ lúc về nước cho tới nay hắn vẫn luôn ở vùng Giang Nam này. Năm tỉnh phía Nam Toại Định là khu vực tương đối thái bình, từ ngày Bạch Dập Thần lên nhậm chức tới nay vẫn luôn nổi danh yếu kém. Có người phỏng đoán, người này dã tâm không lớn, chỉ muốn bảo vệ cơ nghiệp tổ tiên là đủ rồi; thế nhưng càng nhiều lời đồn đoán càng có thể thấy được, Bạch Dập Thần này chẳng qua là đang ở thế yếu, chỉ vì để có thêm càng nhiều cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.

Dù sao giáp ranh với khu vực rộng lớn phía Bắc Toại Định hiện nay là Kinh Quân với thực lực tương đối hùng hậu, Kinh Quân không chỉ khống chế chín tỉnh Đông Bắc và Trung Nguyên, hơn nữa nói một cách tương đối thì vật tư cung cấp cho tất cả quân phiệt hiện nay cũng là trên mức trung bình. Chẳng qua mấy năm gần đây Kinh Quân và Ninh Quân giao chiến làm thực lực bọn họ bị suy yếu rất mạnh, mà sau khi Bạch Dập Thần lên nhậm chức đã áp dụng chính sách nghỉ ngơi lấy sức khiến cho thực lực Vĩnh Quân trở thành lực lượng đứng đầu trong tất cả các thế lực còn lại.

Cho nên phía Nam hiểu rất rõ Tương Quân đang cách một con sông Lan kia là đang cảm thấy bất an, vì thế luôn như hổ rình mồi với Vĩnh Quân.

Bạch Dập Thần lúc này quả thật là ngoại xâm chưa dẹp hết mà nội chiến đã bùng lên.

Quyền hành quân sự của Bạch gia đều ở trong tay Bạch Dập Thần, quyền hành trong nhà lại bị Tiết Thái Bình – mẹ kế của hắn khống chế. Mẹ ruột của Bạch Dập Thần đã bệnh chết khi hắn sáu tuổi, từ đó trở đi quyền hành trong nhà đều rơi vào tay Tiết Thái Bình.

Tiết Thái Bình không có con, chẳng qua lại rất thân thiết với Triệu Hựu Lương – Phó quan của Bạch Bội Lê. Sau khi Bạch Bội Lê mất, Bạch Dập Thần lại không thường xuyên ở nhà, hai người lại ngày càng không kiêng nể gì. Chẳng qua đối với loại chuyện và những lời đồn đãi này, Bạch Dập Thần luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ là không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, Bạch Dập Thần đột nhiên có thái độ cứng rắn, không ai biết trong đầu hắn đang suy tính cái gì.

Có người nói Tiết Thái Bình và Triệu Hựu Lương vốn đã có dã tâm rất lớn, hiện nay đã bắt đầu rục rịch; cũng có người nói, Bạch Dập Thần cuối cùng cũng đã bắt đầu thể hiện quyền lực, cho nên phải dọn sạch các thế lực liên can gây trở ngại, đặc biệt là lão tướng có lòng tự trọng cao kia.

Chỉ là người trong Vĩnh Quân không ai không biết không ai không hiểu, Triệu Hựu Lương này và Ngô Thừa Thiên là bạn bè có tiếng, mà Ngô Thừa Thiên lại là ba vợ của Bạch Dập Thần, cho nên chuyện này dường như rất khó làm.

Chẳng qua Đổng Thiệu Trác lại cho rằng đều không phải như thế, nếu Bạch Dập Thần là một người có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không cần phải nói, hắn nhất định là một người rất đáng sợ. Như thế, đừng nói là một tên Ngô Thừa Thiên, cho dù là Bạch Bội Lê sống lại cũng không thể ngăn cản được hắn.

Lại rẽ qua một con đường khác, đây là một con phố tương đối vắng vẻ so với những con phố bình thường, tại đây ban đêm ánh đèn đường chiếu xuống lại càng tô thêm vẻ hẻo lánh lạnh lẽo.

Đổng Thiệu Trác cõng An Ninh, đi thẳng về nhà của mình, ánh đèn đường chiếu xuống, bóng hai người lúc dài lúc ngắn, không biết vì sao, trong lòng Đổng Thiệu Trác từ từ dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn ấm áp. Tựa hồ nếu cứ tiếp tục đi như vậy cũng không tồi.

Hắn chưa bao giờ bận tâm tới danh lợi, tư tưởng dân chủ hắn học được khi còn ở nước ngoài du học đối với Trung Quốc hiện nay cũng không thể tìm thấy được đất dụng võ. May mà hắn không phải là kiểu người đặt trách nhiệm thiên hạ lên vai mình, cũng biết rõ mình không có cái năng lực kia. Cho nên, sau khi hắn về nước cũng không có ý định trở về nhà, lại càng không muốn kế thừa sản nghiệp của cha mình. Có đôi khi hắn thậm chí còn hy vọng có một người có năng lực xuất hiện, cho dù không thể chấm dứt cục diện hỗn chiến này, nhưng ít ra có thể khiến cho dân chúng yên ổn một chút.

Hiển nhiên hắn không phải người như vậy, cho nên hắn cũng không nghĩ tới phải đi lên vị trí như vậy.

Chẳng qua hắn cho rằng, nghề nhà báo này là gần với nhân dân nhất, cũng có thể nhìn rõ được sự thật nhất, cho nên khi còn học ở nước ngoài hắn cũng là theo học ngành này.

Việc hắn thích nhất vẫn là chụp ảnh, bất luận là bần cùng bệnh tật, hay hạnh phúc tốt đẹp, tất cả những hình ảnh đó khi dừng lại ở giữa khung ảnh đều chẳng qua là một cảnh tượng rất bình thường, đây là sự miêu tả cuộc sống một cách bình thường nhưng cũng chân thật nhất. Cũng là một màn gần với bộ mặt thật nhất.

Ngay lúc hắn vừa về đến dưới lầu, dưới đèn đường đột nhiên có vài bóng đen lướt qua, sau đó trong bụi cỏ liền nhảy ra vài người, một người trong đó cầm súng chĩa vào ngay đầu hắn.

“Là hắn đúng không?” Người ngắm súng vào hắn quay đầu lại hỏi một người đàn ông cao gầy phía sau.

“Phải, chính là hắn, còn có người phụ nữ trên lưng hắn.” Người đàn ông cao gầy thập phần khẳng định gật đầu. Đổng Thiệu Trác cũng nhận ra người đó, chính là người nhặt được ảnh khi ấy.

“Vậy lão tử sẽ đưa các người về Tây Thiên.” Người đàn ông cầm súng kia vừa dứt lời, Đổng Thiệu Trác còn chưa kịp nhắm mắt đã nghe thấy vài tiếng “Pằng pằng” vang lên.

Sáu người đàn ông theo tiếng súng ngã xuống trước mặt hắn.

Đổng Thiệu Trác kinh hồn vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, dù sao loại chuyện bị người ta cầm súng chĩa vào đầu này từ khi hắn sinh ra cũng chỉ mới trải qua hai lần, thế nhưng lần đầu đối phương là cha của hắn, hắn biết ông khẳng định sẽ không nổ súng. Cho nên thật sự bị người ta chĩa súng vô đầu cũng coi như mới là lần đầu tiên đi!

Bốn cảnh vệ nhìn qua có vẻ trẻ tuổi cũng nhảy ra từ trong bụi cỏ cách đó không xa, bước một cách mạnh mẽ chỉnh tề tới chỗ bọn họ.

“Chúng tôi là người của đồn cảnh sát.” Một người trong đó đưa cho hắn giấy tờ xác thực của mình, “Chuyện phiền phức tối nay các người cũng phải theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra một chút.”

Bạn đang đọc Nếu Có Thể Yêu Anh của Mạc Thượng Hoa Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LưuHoaNguyệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.