Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 17

Phiên bản Dịch · 2368 chữ

CHƯƠNG 17.

Kim Ngưu biết nó khó xử, nhưng cứ giữ trong lòng thế này cậu cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng nó chưa trả lời cậu.

“cậu yêu Sư Tử sao” –Kim Ngưu nghĩ thầm đưa mắt dõi theo nó cho đến khi không còn trông thấy nó nữa.

Khi nhận được một câu trả lời chưa rõ ràng nào đó, ta phải đắn đo suy nghĩ liệu rằng có nên tiếp tục đi nữa hay không? Nếu tiếp tục thì cả hai sẽ đi về đâu và nếu buông tay thì mình sẽ thế nào? Con người luôn luôn muốn nhiều hơn những gì mà họ có. Khi một câu trả lời lưỡng lự, họ tự hỏi sao không thẳng thắn đi để liệu đường tính tiếp. Rồi khi trả lời thẳng thắn quá làm họ đau thì họ lại cho rằng một câu trả lời nữa vời là cần thiết lúc này...

Còn nó, trên đường đi nó đã suy nghĩ rất nhiều. Kim Ngưu có tình cảm với nó, nó biết. Nhưng nó không nghĩ đó là tình yêu nam nữ. Giờ nó phải làm sao? Nó không muốn mất người bạn này, nhưng nó lại muốn bình thường như thế này. Nó quá tham lam? Nhưng nó không thích cái gọi là lựa chọn.

Nó bước vào trong nhà. Hắn đang ngồi xem thời sự. Nó không để ý. Hắn trông nó hôm nay có vẻ lạ, khác với thường ngày, nhưng có chuyện gì thì hắn không biết.

- Này, cậu đi đâu về á? Sao như người mất hồn vậy hả? –hắn nhìn nó đầy lo lắng khi thấy nó cứ như treo lơ lửng trên mây.

Nó vẫn im lặng, hắn thấy có gì không ổn. Hắn tiến lại gần nó.

- Cậu hôm nay làm sao vậy? Có chuyện gì sao hả? Nói cho tôi biết xem nào? –hắn khẽ lay vai nó.

- Không có gì. –nó đáp gọn.

- Không có gì mà thế này là sao hả? Ai nói gì hay ai làm gì cậu hả? Nói tôi nghe xem nào?

- Này, -nó chợt nhìn sâu vào mắt hắn –như thế này có phải tốt hơn không hả? Không phải lo nghĩ gì cả, cũng không phải thay đổi gì. Tốt cho cả hai còn gì, đúng không?

Hắn chẳng hiểu nó đang nói cái quái gì cả. Cái gì mà thế này tốt cho cả hai, cái gì mà không phải suy nghĩ gì cả. Mà hắn nhớ không nhầm thì hắn có hỏi nó câu gì đâu. Chuyện này là sao?

Nó cười rồi đi về phòng. Hắn đứng đơ như cây cơ ở đó nhìn nó đi khuất, rồi hắn khẽ lắc đầu “bệnh viện có người vượt rào hay sao nhỉ”.

Trường Star.

Nó và Kim Ngưu như đang giận nhau vậy. Hai người chẳng nói với nhau được câu nào, ngay cả nhìn nhau cũng có cảm giác ngượng ngùng khó xử nữa.

- Cậu với Kim Ngưu làm sao vậy hả? Giận nhau hả? –Song Ngư hỏi nhỏ nó.

- Không có gì, bình thường thôi. Lo học bài đi. –nó đáp lại Song Ngư.

Giờ ra chơi, hôm nay nó không muốn xuống căng tin, nó cảm thấy mệt. Nó nằm trên bàn. Xử Nữ quay xuống hỏi Song Ngư:

- Bạch Dương sao vậy?

Nhận được cái lắc đầu của Song Ngư, Xử Nữ xuống ngồi cạnh nó.

- Cậu sao vậy Bạch Dương, cậu ốm à. –Xử Nữ ghé tai nó hỏi nhỏ.

Nó ngước nhìn lên.

- Tớ không sao đâu.

- Xuống căng tin với bọn tớ đi.

- Các cậu cứ xuống đi. Hôm nay tớ không muốn xuống. Tớ không sao đâu, chỉ hơi buồn ngủ tí thôi.

- Thế chúng tớ đi nhé. Cậu ở đây có gì thì gọi tớ.

Nó gật đầu. Xữ Nữ và Song Ngư cùng nhau xuống căng tin. Mọi người hầu như đểu rời khỏi chỗ ngồi.

“chỉ có mình thế này càng yên tĩnh” –nó thầm nghĩ rồi tiếp tục gục xuống bàn. Nhưng trong lớp không chỉ có mình nó...

Trong căng tin.

- Hôm nay Bạch Dương cứ làm sao ấy, có vẻ mệt, cũng có gì đó đang buồn thì phải, cả mấy tiết học chẳng nói với ai câu nào cả. –Song Ngư kể.

Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra khiến nó như vậy. Bắt đầu từ hôm qua khi nó bảo nó đi ra ngoài có việc và trở về nhà với bộ dạng thất thường, hắn cũng lo nhưng nghĩ không có gì quan trọng lắm. Nhưng khi nghe Song Ngư nói vậy, tự nhiên hắn thấy lo lắng vô cùng.

- Giờ Bạch Dương đang ở đâu? –hắn vội vàng hỏi.

- Ở trên lớp ý. Tớ nói mãi mà chẳng chịu xuống.

- Cậu không khỏe sao? –Kim Ngưu lên tiếng làm nó giật mình. Nó tưởng trong lớp có mình nó.

Nó quay xuống, Kim Ngưu đang nhìn nó. Nó tươi cười như không có gì xảy ra.

- Cậu không xuống căng tin cùng mọi người sao? –nó cố tỏ ra bình thường nhất có thể.

Nhưng Kim Ngưu đã nhận ra ánh mắt buồn của nó.

- Có phải tớ...tớ đã làm cậu buồn và mệt mỏi?

- Không phải, Kim Ngưu à. Người có lỗi là tớ mới đúng.

Kim Ngưu khẽ lắc đầu:

- Chẳng có ai có lỗi cả. Bạch Dương à. Tớ suy nghĩ kĩ rồi. Hôm qua là tớ vội vàng quá. Tớ không muốn tớ và cậu trong tình trạng khó xử như thế này. Vì vậy cậu không phải trả lời câu hỏi của tớ vội. Cảm xúc của cậu, cậu hãy để chính trái tim cậu tự trả lời. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, tớ vẫn không muốn mất một người bạn như cậu.

Mắt nó bắt đầu cay. Đó cũng là suy nghĩ của nó. Tối hôm đó nó cũng không ngủ được. Nó sợ câu trả lời của nó làm tổn thương người bạn mà nó quý trọng. Nó sợ bị người khác làm tổn thương nên mới học cách lạnh lùng để làm bức tường ngăn cách với người khác nhưng nó cũng sợ làm tổn thương người khác. Nó biết cảm giác của nó với Kim Ngưu không giống như nó yêu anh, nhưng cũng không phải là bạn bè bình thường. Vì hai người họ quá thân thiết chăng?

Bất ngờ Kim Ngưu nắm tay nó. Nó hiểu, cái nắm tay cho tình bạn, nắm tay cho sự thấu hiểu và cùng nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Nó vui vì ngoài anh ra có người hiểu nó và luôn bên cạnh nó.

Còn hắn, khi nhìn thấy cảnh đó, hắn lập tức quay ra ngoài. Khi nghe Song Ngư nói nó có chuyện buồn hay nó bị mệt gì đó, hắn đã lập tức chạy nhanh lên lớp xem nó như thế nào, vậy mà...

Hắn im lặng tới cuối tiết, ai hỏi gì cũng không chịu nói. Hắn đang nghĩ cái gì vậy? Nó như thế thì có gì liên quan tới hắn đâu. Nhưng sao hắn lại chán, sao hắn lại buồn? Sao hắn phải giận trước hành động của một “osin” như nó? Hắn uống rượu, hắn hút thuốc rồi thì hắn đua xe.

Có tiếng chuông điện thoại. Nó đang học bài ở phòng khách.

- Tên bốc phét kia ra nghe điện thoại kìa. –nó hét to gọi hắn nhưng không có ai trả lời.

Nó đoán chắc là hắn vẫn chưa về đây mà.

Nó lại nghe điện thoại,đầu dây bên kia có tiếng một người phụ nữ:

- Cô là ai vậy?

- Dạ? Cháu ấy ạ?

- Vâng, cô là ai? Sao lại nghe máy? Sao giọng cô lạ vậy?

- Cháu...cháu là...

Nó không biết nó là bạn của hắn hay là osin trong nhà hắn.

Nhưng thôi, trả lời đại đi, chắc người quen của nhà hắn đây mà.

- Dạ cháu là osin mới ạ, cô là ai? Cô cần gặp ai ạ?

- Cô cho tôi gặp Sư Tử.

- Dạ Sư Tử không có ở nhà ạ, cậu ta đi đâu rồi chưa thấy về nữa. Cô có cần nhắn gì không cháu nhắn lại ạ?

- Thôi khỏi. Chào cô.

Nói rồi người kia tắt máy. Nó băn khoăn sao người này có vẻ lo lắng cho hắn thế chứ. Còn người kia thì cũng không khỏi thắc mắc. Sư Tử thuê osin sao? Nghe cái giọng nói đoán chắc là cũng trẻ thôi, giọng con nít nữa là đằng khác. Nhưng hắn có bao giờ quan tâm tới chuyện ở nhà đâu, sao nay lại cần osin? Còn nữa, cô gái đó là osin sao dám gọi hắn trống không như vậy???

Nó tiếp tục học bài. Vừa học vừa mắng mấy cái người phát minh ra phương trình lượng giác làm gì làm khổ học sinh giải ệt, chẳng được tích sự gì cả. Thà cứ phát minh ra phương trình “làm sao có cơm ăn mà không phải làm việc” có phải nhiều người thích hơn không.

Điện thoại lại reo lên. Nó bực mình.

- Sao hôm nay nhiều người gọi thế không biết(mới có hai cuộc).

Nó nghe máy rồi sửng sốt và tức giận.

Tại đồn công an.

Sau khi làm thủ tục bảo lãnh cho hắn, hắn một mạch đi ra. Nó khẽ chào mấy chú công an rồi đi theo hắn. Nó thì chân ngắn, bước theo hắn mà thấm mệt, nó phải “ vừa đi vừa khóc” mới kịp.

- Cậu làm sao vậy hả? –nó nhìn hắn rồi quát lên.

Hắn ngồi xuống ghế đá bên đường, thở dài nhưng mặt lạnh tanh.

- Đồ hư hỏng. –nó chửi hắn.

Hắn nhìn sang nó, thấy vẻ mặt tức giận của nó cũng làm hắn khẽ nhếch mép.

- Tôi hư hỏng sao? –hắn nói trong tiếng thở dài.

- Đúng vậy, hẳng làm được tích sự gì cả còn phá nữa.

Hắn bật cười.

Nó nhìn hắn. Đúng như lời đồn về anh chàng hotboy của trường Star, nụ cười của hắn rất đẹp.

- Nhìn gì mà nhìn. Biết là tôi đẹp rồi. Thế nên khỏi ngắm nhé.

- Cái gì chứ, có tự hào quá không đó?

- Đúng là… cậu không thấy tôi đẹp trai hả?

Nó bực mình quát hắn:

- Cậu đẹp trai hay không liên quan gì tôi hả? Đẹp trai có kiếm ra cơm ăn không chứ.

- Cậu có phải là con gái không vậy hả? Sao không biết thưởng thức cái đẹp gì hết vậy chứ.

- Gì chứ? Có cậu mới không phải là con trai thì có á.

- Đẹp trai thế này mà không phải là con trai là sao. Có cậu ý, chẳng biết tí gì về nghệ thuật cả, cứ như cái đầu gối ý.

- Đề nghị cậu nhìn lại đi nha. Mắt cậu có vấn đề hay sao bảo tôi giống đầu gối hả?

- Chứ cậu không thấy tôi đẹp trai hả?

Nó bỏ đi. Hắn chạy theo nhưng không hề có ý định ngừng cuộc chiến.

- Nói xem nào, cậu vẫn thấy tôi ga lăng và đẹp trai đó chứ, nhưng chỉ có điều cậu ngại không nói ra chứ gì? Haha…

- Ngại cái đầu cậu mà ngại á! Vâng, anh ấy rất tỉnh.

- Và đẹp trai nữa chứ, nói xem nào.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaa, rát hết cả tai. Cậu có thôi đi không hả, cậu đập chai thì có chứ đẹp trai cái nỗi gì.

Nó và hắn là thế. Hễ cứ bàn đến một vấn đề gì đó là gây tranh cãi ngay. Họ vừa đi vừa “tranh luận” làm rầm rộ cả con đường.

- Hix. –hắn thoáng buồn.

- Này, cậu làm sao vậy hả? Trông cái mặt kìa, ôi trông kìa... giống lưu manh quá đi. Haha. –nó cố tình chọc ghẹo hắn.

Hắn thì lưu manh sẵn rồi chứ giống cái gì nữa. Nhưng là “mĩ lưu manh”

Hắn quay lại định nói gì với nó nhưng lại thôi.

Hắn không thể cho nó biết hắn là ai được.

Hắn càng không thể cho nó biết hắn và nó...

Hắn phải làm gì đây? Hắn không muốn giấu trong lòng. Hắn cũng khó chịu nhưng không thể nói ra lúc này được. Hắn cũng biết nó ghét nhất là lừa dối, giả tạo, liệu nó có tha thứ cho hắn? Có hiểu được những việc hắn làm cho nó là vì...cũng vì...

- Cậu định nói gì với tôi hả? –nó ngồi lên ghế và ăn táo.

- Không có.

- Có mà. Tôi biết có gì đó không bình thường. Không nói ứ thèm nói chuyện với cậu nữa.

- Ơ này, lúc nãy là... à...cậu nói tôi là lưu manh, tôi định quay lại nói với cậu tôi rất đàng hoàng tử tế, không phải lưu manh.

- Haha. Cậu sợ mất hình tượng hả?

- Oh.

- Yên tâm đi. Không mất được đâu mà sợ.

- Thật không?

- Thật... vì chẳng có gì để mất cả. Haha.

Nói xong nó chạy lên phòng. Nó là thế, luôn nghịch ngợm, hay phá và bắt nạt hắn, nhưng nó cũng là người luôn chọc cho hắn vui, luôn làm hắn cười và khiến cuộc sống hắn trở nên ý nghĩa.

Hắn khẽ cười. Nó quay xuống.

- À lúc nãy có người gọi cho cậu á.

- Ai thế?

- Biết chết liền. Giọng phụ nữ. Người đó bảo lát người đó gọi lại cho.

Không nói hắn cũng biết đó là ai. Không biết người đó có nói gì với nó không nữa. Hắn dần dần có cảm giác bất an. Hắn lo lắng một điều tồi tệ sẽ xảy ra. Hắn vốn rất giỏi việc dự đoán tình huống cơ mà. Nhưng có những chuyện hắn chỉ biết đợi mà chẳng biết làm gì cả.

Bạn đang đọc Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức của Aries
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.