Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Phi sinh non. Lâm Phi liền có thai?

Tiểu thuyết gốc · 1102 chữ

"Hoàng thượng, Hoàng hậu dạo này thường xuyên bỏ bữa!" Một ảnh vệ toàn thân màu đen cung kính thông báo tin tức cho hắn.

Hướng đôi mắt chỉ có một mảnh băng lãnh ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết trắng chầm chậm rơi. Chẳng ai hiểu được tâm trạng của hắn lúc này là gì?

"Còn gì không?"

"Vẫn chưa tìm được thêm tin tức gì về người đó"

"Ngươi... tự đến Ám Lãnh Các nhận phạt đi!"

"Vâng!" Bỏ lại một tiếng, tựa như một cơn gió thoảng, trong phút chốc, ảnh vệ đã biến mất. Dạ trạch bước lên án thư, trầm ngâm nhìn vào một tờ giấy.

"Người đâu!"

"Có thần ạ!" Bên ngoài vọng vào tiếng nói lanh lảnh của Đức Phúc.

"Đến lãnh cung!" Đức Phúc nghe tiếng đáp lại của hắn bèn vội vàng chuẩn bị. Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước cánh cổng đã xỉn màu từ lâu. Từng tiếng kẽo kẹt phát ra khi mở cửa khiến lãnh cung ám bụi càng thêm tang thương.

Dạ Trạch chậm rãi bước vào, như đã biết trước hướng đi, hắn ung dung bước tới một căn phòng tồi tàn, đẩy nhẹ cửa. Cánh cửa mục nát dần mở ra, để lộ một căn phòng màu xám đã tróc sơn. Hắn bước đến gần chiếc giường cũng đã cũ, vén màn. Nữ nhân được đắp chiếc chăn màu xám nhạt, quay lưng lại với hắn. Bờ vai gầy lộ ra khỏi chăn, một nữ nhân ốm yếu đáng thương, đó là cảm giác đầu tiên mà ta có được khi nhìn nàng.

"Họa Ảnh" Hắn gọi khẽ, nữ nhân trên giường động đậy, hàng mi đen rung rung. Nữ nhân ngồi dậy quay người lại nhìn hắn. Vừa thấy, con ngươi trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, làn da trước đây vốn trắng nõn giờ trở nên nhợt nhạt. Đôi môi khô khốc muốn nói điều gì đó nhưng không cất nổi thành lời.

"Hoa...n...g..."

"Người đâu, mang đồ vào!" Vẫn cái giọng nói không một chút cảm xúc ấy, Đức Phúc nghe lệnh mang theo một khay cơm, bên trong chứa đựng toàn những món đặc biệt.

Họa Ảnh ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm khay cơm, có ý muốn hỏi tại sao? Cầm một bát cháo lên, xúc một muỗng, đưa tới trước môi nàng. Họa Ảnh ngước lên nhìn hắn rồi lại nhìn thìa cháo. Không hiểu sao, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi, lăn dài trên má.

Nàng há miệng, từ từ nuốt xuống bụng miếng cháo tuy thơm ngon nhưng lại chẳng có vị gì khi vào miệng nàng. Hắn tiếp tục định đút tiếp nhưng lần này, nàng lại không chịu há miệng. Hắn kiên nhẫn dỗ dành nàng, nàng vẫn không nghe lời.

"Chát!" Một tiếng tát vang lên, làn da trắng hiện lên dấu vết đỏ hồng. Nữ nhân ngơ ngác nghiêng sang một bên, người nam nhân vứt bát cháo xuống, tức giận bỏ đi.

"Ô...ô...ô....ô" Họa Ảnh ngồi khóc bên mép giường. Tại sao nàng lại không thể nói được nữa, nàng, là bị câm rồi sao?

"Nương....nương?" Tiểu Hoa từ đâu chạy tới, trên tay còn cầm một cái màn thầu còn bốc hơi, nàng chạy tới bên Họa Ảnh. Tại sao cứ mỗi lần nàng gặp Nương nương đều là cảnh nàng đang khóc. Từ khi chuyển vào lãnh cung, nàng phải cố gắng tìm việc để làm nếu không cả hai người đều chết đói trong cái nơi u ám này mất. Những cũng vì vậy mà nàng không thể chăm sóc và bảo vệ Nương nương.

Họa Ảnh xoay người lại, qua làn nước mắt , nàng nhìn thấy một tiểu cô nương, hình như là Tiểu Hoa thì phải.

"Nương nương?" Tiểu Hoa lại gọi thêm lần nữa. Họa Ảnh gật gật đầu, nàng chỉ vào cổ mình rồi lắc lắc đầu ra hiệu mình không thể nói được.

"Nương nương không thể nói được sao?" May mắn thay, Tiểu Hoa hiểu được điều đó, nàng hỏi thêm lần nữa. Họa Ảnh nhẹ nhàng gật đầu, Tiểu Hoa tiến thêm một bước, nhét chiếc bánh nóng hổi vào tay Họa Ảnh. Họa Ảnh đẩy lại vào tay Tiểu Hoa ý muốn nói nàng không muốn ăn, Tiểu hoa giữ lại mà ăn.

"Nương nương!" Tiểu Hoa than lên một tiếng, nàng thở dài, tại sao Nương nương cứ bướng bỉnh như vậy chứ?

Cùng lúc đó, trong cung xảy ra một chuyện lớn. Lâm Phi không cẩn thận làm Diệp Phi bị ngã ngay trước cửa Càn Long Cung. Bây giờ mọi Thái Y cùng bà đỡ đều được gọi đến, rất có thể Diệp Phi cùng đứa bé đều sẽ gặp nguy hiểm.

Hoàng Thượng đứng trước cửa phòng, bên trong vang lên từng tiếng kêu thảm thiết. Điều kì lạ là Minh Vương gia cũng có mặt ở đây, hắn cũng chẳng khác một tảng băng lạnh, nhfin chằm chằm cánh cửa cả nửa ngày.

"Chúc mừng Hoàng thượng, là một tiểu hoàng tử!" Bà đỡ mở cửa đi ra, trên tay bế một cái bọc, bên trong là một đứa bẻ với làn da nhăn nheo.

"Chúc mừng Hoàng thượng!"

"Chúc mừng Hoàng thượng!"

Kèm theo đó là những tiếng chúc mừng của Thái y và cả Minh Vương gia. Bỗng nhiên, một tiểu nô tài hớt ha hớt hải chạy tới. Hắn dừng lại, hơi thở dồn dập "Hoàng thượng, Lâm Phi ngất xỉu sau khi về đến Tĩnh Cung!"

"..."

"Sau đó, nô tài mời Thái Y tới, hắn nói....Nói Lâm Phi đã mang long thai!"

"Hoàng huynh thật là có phúc, vừa sinh hạ Hoàng tử liền có thêm một cái long thai!" Minh Vương gia mỉm cười, đưa tay vỗ vai Dạ Trạch. Hắn không biết rằng một đám thái y đứng dưới kia đều đổ mồ hôi hột, đó là Hoàng thượng nha~

Đâu phải ai cũng dám làm như vậy, haizzz~

"Hoàng Thái Hậu cát tường!"

"Hoàng Thượng, hôm nay quả thật là có hỉ lớn! Tại sao không mời các quan đến cùng chung vui?"

"Mẫu thân nói phải lắm, vậy đi! Tối nay liền mở tiệc rượu, cho phép các quan thần cùng gia quyến tham dự!" Dạ Trạch không nhìn bà, ra lệnh một câu rồi bỏ đi. Hoàng Thái Hậu nhìn theo bóng hắn, đây là lần đầu tiên hắn đáp ứng lời bà nhanh như vậy! Không hiểu lần này hắn lại muốn làm gì nữa đây?

      --------------------------------------------------------------------------------

Hoàn thành ngày: 08/03/2019

                                                                ~Ps~
Bạn đang đọc Nàng Là Hoàng Hậu Của Trẫm sáng tác bởi UyểnNghi1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UyểnNghi1234
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.