Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời Thề Của Triệu Bàng

Tiểu thuyết gốc · 1514 chữ

Triệu bàng ánh mắt hiếu kì nhìn ba tên oa nhi đang quỳ bên dưới, tuy trải qua nhiều năm chinh chiến lập ra Triệu Quốc, ngày quên ăn đêm quên ngủ chăm lo quốc sự nhưng dường như vẫn không làm cho Triệu Bàng cảm thấy mệt mỏi, năm nay đã tròn năm mươi tuổi nhưng thân thể vẫn tràn đầy sức sống.

-“Mau đứng dậy đi”, Triệu Bàng lập tức lên tiếng.

Duy Long, Hàn Tín cùng Viên Linh liền đứng dậy nhưng vẫn không dám ngước đầu lên nhìn thẳng vị quân chủ đang ngồi trên cao kia.

-“Trong các ngươi ai đã làm ra những thứ kì lạ kia”, Triệu Bàng lần nữa lên tiếng.

-“Là tiểu dân thiết kế, Hàn Tín đại ca và Viên Linh đai ca phụ trách làm ra”, Duy Long giọng nói non nớt vang lên.

Triệu Bàng trên cao nhìn xuống thấy Duy Long chỉ là một tiểu oa nhi mười tuổi nên có hơi không tin lắm.

-“Ngươi nói thật chứ, nếu dám dối gạt quả nhân thì có biết tội gì hay không?”.

-“Bẩm đại vương, lời A Long nói là thật, mọi thứ đều do đệ ấy nghĩ ra”, Hàn Tín cùng Viên Linh lời nói run run cất lên.

-“Điêu dân to gan, đại vương không hỏi tới ngươi, ngươi lên tiếng làm gì”, ở bên hàng quan văn một trung niên tuổi chừng bốn mươi lên tiếng.

-“Đinh đại nhân, ngài cũng lên tiếng làm gì”.

Lư Thực ở bên nhếch mép nói làm cho vị Đinh đại nhân vừa mới lên tiếng liền im lặng, hai mắt liếc nhìn Lư Thực.

-“Đại vương, người có biết đứa trẻ này là ai không”, Lưu Thọ ngồi trên sa bàn cánh tay chỉ hướng Duy Long nói.

-“Ồ, tên tiểu oa nhi này có quan hệ gì tới quả nhân sao, xin trọng phụ chỉ điểm”, Triệu Bàng cung kính đáp.

Triệu Bàng từ khi lên mười tuổi đã theo Lưu Thọ học tập, khi Triệu Bàng khởi sự lập Triệu Quốc thì Lưu Thọ cũng có công không nhỏ, đối với Triệu Bàng mà nói thì Lưu Thọ vừa là thầy vừa là cha nên khi lên ngôi Triệu Vương thì cũng tôn Lưu Thọ làm trọng phụ.

-“Ha ha nói ra thì đứa trẻ A Long này cũng không có xa lạ gì với bệ hạ, nó là con trai của Hồ Bân và Triệu Trinh công chúa, nói cách khác A Long cũng phải gọi người một tiếng cữu phụ đó”, Lưu Thọ vuốt hàm râu trắng đáp.

Triệu Bàng nghe xong gương mặt liền có chút thay đổi, đôi mắt lúc này nhìn chầm chầm Duy Long đang đứng bên dưới, mà bá quan văn võ nghe xong cũng xôn xao bàn tán, Duy Long nghe xong cũng bất ngờ không kém.

-“Tiểu oa nhi này là con trai của đại tướng quân sao”.

Triệu Bàng bên trên còn chưa lên tiếng thì ở hàng quan võ một trung niên nam tử tuổi tác chưa quá bốn mươi toàn thân mặc chiến bào màu đen nhìn Duy Long mà nói.

-“Gia Cát Minh, ngươi ồn ào cái gì thế”.

Triệu Bàng bên trên liền quát lớn làm Gia Cát Minh lập tức đi vào hàng ngũ đứng thẳng tấp.

Triệu Bàng đứng dậy hạ lệnh bãi triều rồi cho người làm yến tiệc ở trong vườn ngự uyển mời đám người Lưu Thọ.

Chẳng mấy chốc ở vườn ngự uyển của Triệu Quốc lúc này, Triệu Bàng ung dung ngồi trên sa bàn phía trên, ở bên dưới lúc này đám người Lư Thực, Chu Tham, Bàng Quyên ngồi bên trái, Duy Long, Hàn Tín cùng Viên Linh thì ngồi bên phải không dám nhìn thẳng Triệu Bàng.

-“A Long, mẫu thân ngươi có khỏe không”, Triệu Bàng lên tiếng, trong giọng nói có chút quan tâm.

-“Thưa đại vương, mẫu thân vẫn bình an”, Duy Long lí nhí đáp.

-“A Bàng, ngươi vẫn còn nhớ chuyện cũ sao, dù sao cũng đã mười năm trôi qua rồi, không thể bỏ qua sao”, Lưu Thọ ở bên hỏi.

-“Trọng phụ, không phải quả nhân cố chấp, lần đó quả nhân cùng với Hồ Bân đã lập lời thề sao này không tới âm phủ quyết không xóa bỏ, mười năm qua tuy đã suy nghĩ thông suốt nhưng vẫn không muốn làm trái lời thề”, Triệu Bàng lắc đầu nói.

Ngoại trừ ba oa nhi Duy Long, Hàn Tính và Viên Linh ra thì ai có mặt ở đây cũng đều biết đến chuyện khó xử này của Triệu Bàng.

Năm xưa khi Triệu Bàng hai mươi bốn tuổi gặp được Hồ Bân năm ấy cũng vừa tròn mười bốn nhưng toàn thân đầy bụng võ học, sức mạnh kinh người đã cùng Triệu Bàng đánh Đông dẹp Tây lập nên Triệu Quốc.

Triệu Bàng có một muội muội trên là Triệu Trinh, nhan sắc tuyệt đẹp đem lòng yêu thương đại tướng quân Hồ Bân nhưng vì khi ấy Triệu Quốc mới lập hai mặt giáp với Lương Quốc và Hàn Quốc.

Triệu Bàng muốn dùng hôn nhân chính trị gả Triệu Chinh cho Lương Vương là Dương Thịnh khi đó đã bốn mươi ba tuổi để giữ yên biên giới với Lương Quốc, nhưng đại tướng quân Hồ Bân lúc đó đã phản đối cuộc hôn sự này, vì đã có tình cảm với nhau từ trước nên Hồ Bân lúc đó đã mang theo Triệu Trinh rời khỏi Nam Kinh rồi từ bỏ chức đại tướng quân.

Triệu Bàng khi đó giận dữ cho người vây bắt lấy hai người Triệu Trinh và Hồ Bân nhưng đều bị Hồ Bân phản kháng giết đi không ít.

Vào mùa thu năm thứ mười Triệu Quốc thành lập, tại núi Ung Linh Sơn Triệu Bàng đã cùng Hồ Bân và Triệu Trinh thề giữa đất trời rằng một khi chưa xuống âm phủ quyết không gặp lại nhau, sự việc này đã lan tỏa không ít trong quan quân Triệu Quốc, cũng kể từ đó công chúa Triệu Trinh cũng đổi tên thành Trịnh Nương cùng Hồ Bân đại tướng quân phiêu bạc khắp nơi rồi dừng chân ở lại Sơn Mễ Thôn.

-“A Bàng à, ngươi nhìn xem, A Long hiện giờ cũng đã mười tuổi, học chữ học võ cũng đều rất tốt lại còn thông minh nữa, người suy nghĩ lại đi”, Lưu Thọ mở miệng nói.

Nói đến tư cách để khuyên Triệu Bàng thì ở đây chỉ có một mình Lưu Thọ là có đủ tư cách nhất mà thôi.

Triệu Bàng nghe xong vô cùng lưỡng lự, ánh mắt nhìn Duy Long một cách trìu mến, quả thật hơn mười năm trôi qua Triệu Bàng cũng vô cùng nhớ thương muội muôi mình.

-“A Long, con cũng trách quả nhân chứ?”, Triệu Bàng nhìn Duy Long hỏi.

Duy Long ở bên nhất thời không biết trả lời làm sao chỉ đành im lặng, từ khi ra đời ở Sơn Mễ Thôn Duy Long đều được cha mẹ yêu thương, có đôi lúc Duy Long thấy được mẹ cậu vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía xa xa, khi Duy Long thắc mắc thì Trịnh Nương chỉ nói đang nhớ nhung người nhà mà thôi.

Buổi yến tiệc tại vườn ngự uyển diễn ra không bao lâu thì Duy Long, Hàn Tín cùng Viên Linh theo chân Chu Tham, Bàng Quyên quay về phủ của Lư Thực còn Lưu Thọ được Triệu Bàng giữ lại trong vương cung hàn huyên tâm sự.

-“Chu thúc thúc, Ung Linh Sơn ở đâu vậy, cách Nam Kinh có xa không”.

Ngồi trên xe ngựa kéo Duy Long liền hướng Chu Tham hỏi thăm về Ung Linh Sơn, Chu Tham cũng không hỏi gì liền đáp.

-“cũng không xa lắm, nếu như đi xe ngựa kéo này của cháu thì chỉ mất hai ngày là sẽ đến nơi, cháu hỏi Ung Linh Sơn làm gì”.

-“Không có gì, cháu chỉ hỏi vậy thôi”, Duy Long liền đáp.

Chu Tham không nói gì thêm liền giục tên nô bộc đánh xe về Lư Phủ nhanh chóng.

Tối hôm đó trong phòng của Duy Long ánh lửa cháy nhè nhẹ soi sáng một góc tối, Duy Long hiện giờ đang ngồi trên tấm sa bàn dáng vẻ suy tư về chuyện giữa Triệu Bàng và cha mẹ hắn.

Sau một hồi lâu ngồi trên sa bàn khó chịu đó ánh mắt Duy Long bỗng nhiên lóe lên, miệng nở nụ cười quái dị rồi nhanh chóng thổi tắt ánh lửa.

Sáng hôm sau Viên Linh và Hàn Tín đi tới phòng Duy Long định bụng rủ hắn đi dạo thành Nam Kinh nhưng mở cửa phòng liền không thấy bóng dáng Duy Long đâu chỉ thấy trên sa bàn có một thanh tre vừa phải bên trên có ít chữ ngã nghiêng.

-“Ta đi Ung Linh Sơn một chuyến, sẽ nhanh chóng quay lại”.

………….Hết chương 9………………

Bạn đang đọc Nam Việt Đế Quốc sáng tác bởi ThiênHạo

Truyện Nam Việt Đế Quốc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạo
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.