Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống Lại

Tiểu thuyết gốc · 1554 chữ

Phán Quan run run đưa mắt nhìn Long đầy vẻ khó hiểu bởi vì Long chết không phải là do hắn sơ suất.

-“Mau đi theo ta, thật là xui xẻo mà”, Phán Quan lầm bầm nói.

Long không nói gì chỉ gật đầu đi theo, vừa rồi bị Diêm Vương dọa một trận hồn phách vẫn còn run sợ.

-“Phán Quan, tại sao con lại chết vậy, lúc nãy Diêm Vương có nói là ta số mệnh ta chưa hết mà”.

Long lén nhìn viên Phán Quan đang đi phía trước hỏi, nhưng đổi lại chỉ là một sự im lặng của Phán Quan nhưng chỉ sau một chốc liền có tiếng trả lời:

-“Coi như ngươi xui đi, năm ngoái ta cũng sai lầm làm chết oan một cô gái cũng trạc tuổi ngươi vậy đó, mà ngươi đừng hiểu lầm, cái chết này của ngươi không phải là do ta sơ suất”.

Long nghe xong liền cảm thấy choáng váng đầu óc, hai từ “Sơ suất” có thể làm cho người sống thành người chết.

-“Vậy con có còn được sống lại hay không?”, Long liền hỏi.

-“À cái này cũng hên xui, nếu như xác ngươi vẫn chưa bị xử lý thì có thể nhưng chết vì bị tai nạn như ngươi đa phần xác đã không còn nguyên vẹn nữa rồi”, Phán Quan liền đáp.

Long lại choáng váng lần hai.

-“Nếu nói vậy thì chỉ còn cách đầu thai làm kiếp mới như lúc nãy Diêm Vương nói sao”, Long hỏi tiếp.

-“Đúng vậy chỉ còn cách đó mà thôi, mà ngươi yên tâm đầu thai làm kiếp mới cùng lắm ta cho ngươi vào nhà một người nào đó giàu có là được, coi như bồi thường cho ngươi”.

Nghe Phán Quan nói xong Long cũng không hỏi gì thêm mà lặng lẽ đi theo phía sau, cậu cũng dần chấp nhận được bản thân mình đã chết, ước mơ trở thành một kiến trúc sư đành dang dở vậy.

Đi theo Phán Quan hồi lâu Long mới để ý đến khung cảnh xung quanh mình.

U Minh Giới quả không hổ thẹn là thánh đường của sự chết chóc, xung quanh bao phủ một bầu không khí u ám nặng nề, lâu lâu lại vang lên từng tiếng hét thê thảm truyền tới làm Long thấy rùng mình.

Trên đường đi Long thấy được từng tốp linh hồn giống như cậu đang bị quỷ sai nơi U Minh Giới hành hạ dã man mà theo lời Phán Quan nói là họ đang bị trừng phạt vì tội nghiệp của mình.

Chẳng mấy chốc thời gian Phán Quan đã dẫn Long đến cổng luân hồi, nơi đây là nằm giữa U Minh Thành và sông U Minh.

-“Này tiểu tử, đây là cổng luân hồi, đi vào đây ngươi sẽ được đầu thai làm kiếp mới, còn nữa trước khi ngươi bước vào hãy để “Kéo đoạn tuyệt” này giúp ngươi cắt đứt tất cả quá khứ của ngươi”.

Phán Quan nhanh chóng xuất ra một thanh kéo tinh xảo mà hắn gọi là “Kéo đoạn tuyệt” làm cho Long cảm thấy có phần không đúng.

-“Khoan đã, không phải là canh của Mạnh Bà mà là “Kéo đoạn tuyệt” sao”.

-“Canh Mạnh Bà? Không có thứ đó”, Phán Quan đáp.

Long lúc này chợt ngớ người ra, không lẽ trước giờ hắn đọc sách đều sai, lập tức Long dẹp bỏ ý nghĩ đó, kéo đoạn tuyệt hay canh Mạnh Bà cũng vậy cũng đều cắt đứt mọi thứ của kiếp trước, nghĩ đến sắp chuyển kiếp Long liền hỏi một chuyện cuối cùng.

-“Thưa Phán Quan, không biết mọi linh hồn ở đây người có thể nào tra cứu được không”.

-“Ồ, ngươi muốn tìm người nào, nói đi coi như ta đền bù cho ngươi vậy”.

Nghe Phán Quan đồng ý với đề nghị của mình làm Long mừng hết cỡ liền tiến tới gần thưa:

-“Dạ cảm ơn Phán Quan đồng ý, người mà con muốn tìm là một cô gái tên là Dương Thảo Nguyên, hai mươi mốt tuổi chết vì bị tai nạn xe vào ngày hai mươi ba tháng tám năm ngoái”.

Phán Quan nghe xong liền đem ra sổ tra cứu tìm kiếm, sau một lúc tìm kiếm mơ hồ như nhận ra điều gì Phán Quan liền đưa mắt nhìn Long.

-“Ngươi…ngươi nói lại giúp ta tên của người đó”.

Long vui vẻ lập lại lần nữa tên tuổi và nguyên nhân chết của người yêu mình thì lúc này sắc mặt Phán Quan biến đổi không ngừng, hắn không ngờ sơ suất năm ngoái của mình lại là người yêu của tên thiếu niên chết lầm lần này, suy nghĩ hồi lâu Phán Quan liền nói.

-“Tiểu tử, ta có biết cô bạn gái này của ngươi, bất quá hai tháng trước cô ta đã bước qua cửa luân hồi đầu thai làm một kiếp mới rồi”

-“Cái gì, đã luân hồi làm kiếp mới rồi, Phán Quan người có biết cô ấy hiện giờ ở đâu không”, Long vui mừng hỏi.

-“Cái này, cô bé đó có ý thích cũng kì lạ lúc ta hỏi muốn kiếp mới ra sao thì cô gái này chỉ nói “Muốn gặp lại người mình yêu”, ta cũng hết cách nên đành để cho cô ta xem các thế giới ở cửa luân hồi, xem qua xem lại cô ta lại chọn Địa Châu Thế Giới”, Phán Quan liền đáp.

-“Địa Châu Thế Giới, đây là thế giới nào vậy ạ, không phải luân hồi kiếp mới là phải trở về nơi cũ của mình sao?”, Long thắc mắc.

-“Không không, U Minh Giới là nơi mà các linh hồn sau khi chết của các thế giới khác xuống đây nhận phán quyết, ai có tội thì phải chịu phạt, ai được luân hồi kiếp mới thì có quyền chọn lựa thế giới mà mình muốn sống ở kiếp đó”, Phán Quan đáp.

Tới lúc này Long đã hiểu, thì ra U Minh Giới là nơi phán tội của các linh hồn ở các thế giới khác khi chết xuống, còn về việc luân hồi kiếp mới có thể lựa chọn thế giới mà mình muốn sống, tới đây Long đã hạ quyết tâm luân hồi kiếp mới vào Địa Châu Thế Giới, nơi mà Nguyên đã chọn.

-“Thưa Phán Quan, con muốn luân hồi kiếp mới vào Địa Châu Thế Giới, con muốn tìm lại cô ấy được không?” Long quyết định nói.

Phán Quan bất ngờ trước lời đề nghị này của Long, nhưng cuối cùng cũng vui vẻ chấp nhận.

-“Tiểu tử, thế giới đó không giống như thế giới kiếp trước ngươi sống, Địa Châu Thế Giới này là một thế giới vô cùng mới, ở đây phải nói là giống như thời các quốc gia xưa ở thế giới kiếp trước của ngươi vậy, nếu ngươi thực sự muốn luân hồi đến đó thì ta cũng thành toàn cho ngươi, còn về việc có tìm được người yêu của ngươi hay không là phải phụ thuộc vào may mắn của ngươi vậy”.

Phán Quan nói xong liền đưa tay điều khiển cửa luân hồi đến vị trí của Địa Châu Thế Giới.

-“Phán Quan, cảm ơn người đã chấp thuận, sau này xin hẹn gặp lại người”.

Long cảm tạ Phán Quan xong liền xoay người bước vào bên trong cửa luân hồi.

Thấy Long đã vào bên trong Phán Quan liền quay về báo cáo với Diêm Vương, trên đường đi cứ thấp thỏm lo âu nghĩ ngợi không biết có sai sót ở công đoạn nào hay không.

Linh hồn của Long lúc này đang bước đi tường bước bên trong không gian dài vô tận phía sau cửa luân hồi.

Ở đây, vô số hình ảnh xuất hiện trước mặt Long một cách xa lạ, đi mãi đi mãi mà vẫn không thấy lối ra.

Lúc này không biết trải qua bao lâu thời gian, linh hồn Long cũng mệt mỏi rã rời, hai chân dường như không còn sức lực nữa thì phía trước lúc này ánh sáng le lói liền xuất hiện.

-“Lối ra, lối ra kia sao”.

Long vui mừng miệng lấp bấp nói, đôi chân lúc này tựa hồ được tiếp thêm một ít sức lực cố lê lếch tới nơi.

Trong một căn nhà tranh đơn sơ mộc mạc giữa rừng núi, một người đàn ông tuổi ước chừng ba mươi đang đi đi lại lại, bên trong nhà lúc này tiếng kêu thét thất thanh của phụ nữ vang lên dữ dội.

Sau đó không lâu tiếng kêu người phụ nữ không còn nữa mà bên trong lúc này xuất hiện tiếng khoác “oe oe” của trẻ mới sinh, tiếng khóc rất to, rất khỏe.

-“Sinh rồi, sinh rồi, là bé trai”.

Một bà mụ từ trong nhà trên tay đang ẩm một đứa bé mới sinh đang khóc, người đàn ông bên ngoài lúc này cũng đã chạy vào bên trong nhìn thấy con trai mới sinh của mình liền bật cười vui vẻ, còn đứa bé trên tay khóc “oe oe” nhưng thật chất nó muốn nói:

-“Ta…..được sống lại rồi”.

…………Hết chương 2…………….

Bạn đang đọc Nam Việt Đế Quốc sáng tác bởi ThiênHạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạo
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.