Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ruồi vàng

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

Vĩnh cùng với giáo sư Ninh mặt đỏ tía tai túm tay ông Sung kéo lên bờ nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà cả người ông Sung lại đang bị bùn lầy đưa ra xa. Ông Sung đưa tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, với kinh nghiệm của người thợ rừng lão luyện như ông, ông đã có cách thoát khỏi vũng lầy này trước khi bị nó nuốt chửng.

Ông Sung hít một hơi thật sâu, cố giữ cho mình bình tĩnh. Sau đó ông nhẹ nhàng nằm ngửa người ra, phân bố đều khối lượng cơ thể trên bãi bùn lầy. Ông Sung nhấc từ từ một chân của mình lên, kế tiếp túm được một khúc cây bên cạnh đặt ngang dưới lưng mình. Cho đến khi cả người nổi lên, ông chầm chậm cử động tay và chân như người bơi ngửa. Cứ thế, ông nhích từng chút, từng chút một đến gần bờ.

Ông Sung còn chưa vào tới nơi, bất chợt Trực ở đằng sau hét lên một tiếng. Phía sau họ là một vệt đen đang uốn lượn trên không trung. Giáo sư Ninh kinh sợ nheo mắt lại nhìn, miệng ông lẩm bẩm:

“Khốn nạn, là ruồi vàng, sao chúng đông như thế này?”

Vĩnh vội đỡ Trực tránh lại một góc, hai anh đều hiểu đám ruồi trước mặt nguy hiểm như thế nào. Ruồi vàng là một loại côn trùng gây hại rất lớn cho những vườn cây ăn quả, thống kê hàng năm cho thấy sản lượng thu hoạch cây trái ở các nhà vườn đều bị thiệt hại cực kỳ nghiêm trọng do nạn ruồi vàng gây ra. Nhưng đây là rừng nguyên sinh, loài ruồi vàng hoang dã này lại nguy hiểm hơn bao giờ hết. Không chỉ là những trái cây mọng nước, thứ chúng thèm khát còn là máu thịt tươi sống của loài người.

‘’Ruồi vàng hoang dã, chúng có độc đấy, chạy mau.’’- giáo sư Ninh hét lên kinh sợ.

Ông Sung đang nằm dưới vũng bùn cũng tỏ ra bàng hoàng, cả đời bám rừng của ông chưa từng chứng kiến một số lượng đông đảo của loài ruồi vàng hoang dã này. Khi bị ruồi vàng đốt, nếu không cẩn thận để vòi của chúng găm lại dưới thịt, phần thịt đó sẽ dần dần hoại tử, bốc mùi hôi thối và ngứa ngáy kéo dài dai dẳng về sau. Đáng sợ hơn, loài ruồi vàng hoang dã này còn mang nọc độc mạnh và những mầm bệnh mà con người chưa biết tới. Chúng sẽ truyền bệnh vào người không may bị chúng đốt phải, nhẹ thì mang bệnh đến suốt đời, nặng thì thổ huyết mà tử vong.

‘’Mọi người, trét bùn lên quần áo, nhanh lên.’’- ông Sung từ dưới vũng bùn hét lên một tiếng. Giáo sư Ninh và Vĩnh vội vã đỡ lấy Trực chạy tới bờ đầm lầy, nhưng do chân Trực đã gãy nên khi cả ba di chuyển rất khó khăn. Đám ruồi vàng đang vo ve ở ngay phía sau, nếu cứ tốc độ thế này chẳng mấy chốc chúng sẽ đuổi kịp ba người.

Giáo sư Ninh đã qua năm mươi, thân thể không còn nhanh nhẹn nữa, ông nghiến răng lại nhìn Trực quyết đoán:

‘’Xin lỗi, thầy… thầy không giúp anh được nữa.’’

Giáo sư Ninh buông cánh tay của Trực ra, ông lao nhanh về phía đầm lầy cuống cuồng đắp bùn lên khắp người mình. Còn lại mình Vĩnh đang đỡ Trực lết từng bước phía sau, Vĩnh bàng hoàng không thể tin được vị thầy đáng kính của anh lại bỏ mặc học trò của mình trước nguy hiểm.

Trực đau đớn quay sang Vĩnh nói:

‘’Chạy đi, kệ tao, nếu không mày sẽ bị chúng đốt chết đấy.’’

Vĩnh thở hồng hộc, hướng về phía giáo sư Ninh oán hận:

‘’Câm mồm, tao không phải là loại người như lão ấy.’’

Biết không thể khuyên được đứa bạn thân cố chấp, Trực không muốn Vĩnh cùng với mình làm mồi cho lũ ruồi gớm ghiếc kia, anh liền đưa ra một quyết định sinh tử. Trực dùng sức bẻ ngoặt tay Vĩnh ra sau rồi xô mạnh Vĩnh ra phía trước, còn anh co một chân lại quay người lao về phía lũ ruồi vàng. Hàng trăm, hàng ngàn con ruồi vàng đập cánh kêu lên ong ong, chúng liền lao vào cậu thanh niên xấu số bắt đầu đốt chích. Trực đau đớn kêu lên dữ dội, anh đã chẳng giữ được mạng sống của mình. Nhưng Trực vẫn mỉm cười, ít ra trước lúc chết anh vẫn còn thấy Vĩnh không quản nguy nan mà cứu bạn bè. Nụ cười của anh mở ra để lộ ra hàm răng trắng muốt trước khi bị đám ruồi vàng bâu kín.

Vĩnh thất thần nhìn cảnh tượng trước mặt, hai hàng nước mắt anh trào ra. Trực không muốn liên lụy đến anh nên đã thay anh đón nhận cái chết, một cái chết cực kỳ kinh hoàng và đau đớn, có lẽ sẽ ám ảnh Vĩnh mãi cho đến lúc chết.

‘’Cậu kia, còn ngồi đó sao, nhanh lên.’’

Ông Sung lúc này cũng mới vực dậy từ đầm lầy lên, cả người ông đen trùi trụi vì đất bùn. Chứng kiến cảnh vừa rồi, ông Sung cũng đành thở dài tiếc nuối không thể cứu được Trực. Vĩnh còn đang thừ người ra vì cái chết của bạn mình thì hai tay ông Sung đã quắp vào nách anh, lôi nhanh tới đầm lầy. Đám ruồi vàng còn đang mải mê với bữa ăn thịt người tươi sống nên không để ý đến ba người còn lại.

Giáo sư Ninh đắp xong bùn lên người, vội vã chui vào một bụi cây để trốn mà tay chân lão cứ run lập cập. Vĩnh đứng ở bờ đầm lầy, anh vẫn nhìn nơi đám ruồi vàng đang xâu xé bạn mình, mặc kệ cho ông Sung đang trét lên người mình những mảng bùn tanh hôi.

Bạn đang đọc Nấm Thất Linh của Tuấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 12nxkhiemhukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.