Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 1959 chữ

Năm 2021, cả thế giới bị cuốn vào cơn khủng hoảng mang tên “COVID”. Dịch bệnh đã khiến cho thế giới chìm trong bóng tối, bóng tối của sự “chết chóc”, của sự diệt vong. Hàng ngàn sinh mệnh bị cướp đi, hàng ngàn gia đình bị chia cắt. con mất cha mất mẹ, mất nhà cửa, người thân.

Sau một thời gian chống chọi, cơn bão “COVID” ấy cũng được đẩy lùi nhưng những vết thương mà nó gây ra vẫn sẽ là một đau lớn với những ngưởi ở lại. Người ta thường bảo thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ nhưng vết thương vẫn còn đó, vẫn sẽ rỉ máu, rỉ mãi.

Nhưng đâu đó trong cơn hoạn nạn, tình người là thứ thắp lên cho người ta hi vọng, hi vọng về một tương lai mới với một gia đình mới, một cuộc sống mới với những niềm vui mới.

Làng chài nhỏ ven sông Thanh, nằm dựa lưng vào chân núi Bình Sơn hùng vĩ. Cuộc sống quanh năm dựa vào trồng trọt và đánh bắt cá trên sông Thanh. Con người ở đây chưa đến ngàn nhưng không một ai là không biết mặt nhau, biết tên nhau. Dần dà họ coi nhau như một đại gia đình lớn.

Nhưng dù là vậy, làng chài nhỏ này cũng không thoát khỏi cơn bão “COVID” quét qua đây. Chưa đầy 3 tháng từ khi dịch bệnh xuất hiện trong ngôi làng này, mặc dù đã kiên cường chống chọi nhưng vẫn không thể đứng vững trước sức mạnh kinh hoàng ấy.

Dịch bệnh đi qua cũng là lúc làng chài nhỏ này chẳng còn bao nhiêu người. Từ một làng chài vui tươi, nhộn nhịp trở thành một nơi hoang tàn, chẳng khác nào một thị trấn ma cả. Mọi người xung quanh vì lo sợ nên không ai dám mở cửa để ra ngoài chứ đừng nói tới chuyện vui chơi như xưa.

Thanh Bình, một ngọn núi hùng vĩ, quanh năm được phủ xanh bởi những cánh rừng xanh tốt nhưng cũng trở nên u ám hệt như tình cảnh của người dân làng chài nhỏ này.

Và Thanh Bình cũng là tên một chàng trai lớn lên ở vùng này. Chàng trai ngoài 30, sống cùng với người bà già yếu của mình sau khi bố mẹ anh qua đời vì bệnh tật cách đây vài tháng vì dịch bệnh. Người bà của anh cũng vì vậy mà qua đời sau đấy không lâu, cả nhà trên dưới chỉ còn một mình anh.

Nỗi đau mất đi người bà thân yêu của mình được anh biến thành động lực, động lực để anh xung phong đi đầu trong công tác chống dịch của làng chài nơi mình đã lớn lên. Suốt quãng thời gian dịch bệnh hoành hành, Bình luôn xung phong đến những nơi xa lánh nhất của làng chài để mang lương thực, đồ dùng thiết yếu đến tay người dân.

Dịch bệnh qua đi cũng là lúc một cuộc sống mới được mở ra với anh. Điều anh nhận ra là số lượng người chết quá nhiều, đa phần là những cụ già nhưng bên cạnh đó có những gia đình trên dưới chỉ còn lại những đứa trẻ mà thôi.

Một trong số đó là 4 đứa trẻ mất đi người thân trong trận dịch bệnh kinh hoàng. Bọn chúng sống trong xóm sát bên cạnh nhà anh. Và một đêm mưa to gió lớn, cuộc đời của 4 đứa trẻ ấy và Thanh Bình được buộc chặt vào nhau.

Vi làng chài nằm dưới chân núi Bình Sơn nên chỉ cần một trận mưa lớn sẽ khiến cả một làng chài ngập trong nước. Suốt bao nhiêu năm nay, người dân làng chài tốn nhiều công sức để duy trì hệ thống thủy lợi nhằm hạn chế những trận lụt từ trên núi Bình Sơn giáng xuống.

Nhưng khi dịch bệnh càn quét qua làng chài này, số người để duy trì hệ thống này cũng đã không còn. Và điều gì đến cũng đã đến. Một đêm trời mưa to kéo dài, một trận lũ lớn kéo về làng chài này với tốc độ khủng khiếp. Cả làng chẳng còn sức chống đỡ sau trận dịch lại phải đối mặt với trận lũ kinh hoàng sắp tới.

“Tụi mày đi ra khỏi nhà tao ngay.”

Thanh Bình vừa đi công việc phía làng trên về thì nghe khu trọ bên cạnh nhà mình có tiếng hét lớn của ông chủ trọ. Ông ta là một người ích kỉ, nhỏ nhen còn sót lại trong cả một cái làng đầy tình yêu thương như này.

Ngày xưa ông ta là một người làng dưới, sống nay đây mai đó trên con sông uốn quanh làng chài, vì may mắn cưới được con gái của trưởng làng nên có số tiền kha khá, về đây mở phòng trọ và cho thuê. Trong khi dịch bệnh đang hoành hành khắp nơi, lão ta không những không hỗ trợ người dân trong khu trọ mà còn tăng tiền khiến ai nấy đều cảm thấy căm ghét hắn.

“Bác ơi, bác làm gì mà lớn tiếng với đám nhỏ như vậy ạ?”

“Việc gì tới mày, mày là cha mẹ tụi nó hay sao mà dư hơi lo chuyện bao đồng như vậy?”

Bình mở cửa nhà, trông thấy đám nhỏ mặt mày lấm lem, đầu thì cúi nghe ông chủ trọ rầy la. Bản chất hiền lành, trông thấy những cảnh tượng đó khiến Bình không thể ngồi yên nên anh tính tiến sang can ngăn ông chủ trọ vẫn chửi bọn nhỏ một cách hăng say.

“Trời đang mưa lớn, có gì bác để bọn trẻ vào trong đi rồi hẳn dạy dỗ bọn chúng sau cũng được. Bác để chúng dầm mưa như vậy, bọn chúng sẽ bệnh mất thôi.”

“Mày thì ngon quá. Thân mày còn lo chưa xong còn lo chuyện bao đồng. Mày muốn lo thì đây, mày lo cho tụi nó đi.”

Lão chủ trọ vừa nói xong câu, balo của đám nhỏ bị lão ta ném thẳng ra ngoài đường một cách không thương tiếc, mặc cho đám nhỏ có van xin như thế nào. Đồ đạc, chăn gối, thậm chí cả di ảnh của bố mẹ bọn nhỏ cũng bị ném một cách không thương tiếc.

“Này, ông đừng có mà quá đáng. Hàng xóm láng giềng với nhau, ông làm vậy sau này không sợ quả báo hay sao?”

“Quả báo là gì? Xưa nay tao không biết. mày cho ta xem đi.”

Hắn cười lớn, quay lưng lại, đóng cánh cửa nhà một cách thô bạo, tiếng đập cửa mạnh đến nỗi tiếng của nó át luôn cả tiếng sấm chớp.

Bình trông thấy cảnh đó, anh không nghĩ ngợi gì nhiều, đội mưa dọn dẹp đồ đạc mang vào nhà của mình. Bọn nhỏ đang co ro vì cơn mưa ngày một lớn cũng được anh đưa vào bên trong ngôi nhà của mình.

“Đứa lớn nhất đưa mấy em vào bên trong giúp chú nhé. Chú dọn đống này xong sẽ vào sau.”

“Dạ không chú, để bọn cháu giúp chú.” - Đứa lớn nhất đưa mấy đứa nhỏ vào phía bên trong hiên nhà rồi chạy ra phụ Bình một tay.

“Không cần đâu. Cháu cứ vào bên trong đi. Mưa lạnh như này cháu sẽ bị cảm lạnh đó.” - Bình gằn giọng.

Bây giờ, tiếng mở cửa ken két từ phía nhà ông chủ trọ, một ánh mắt thập thò nhìn về phía Bình.

“Chú ơi! Cháu có mấy món đồ đưa cho mấy bạn đó. Chú đưa giúp cháu với ạ.” - Trước mắt Bình là một cậu bé, xách trên tay là một bịch màu đen, đưa cho Bình.

“Đây là gì vậy cháu?”

“Cháu có để dành một ít mì tôm với một ít bánh. Chú mang cho các bạn ăn nhé.”

Vừa đưa cho Bình bịch màu đen, cậu bé chừng 14 15 tuối gì đó ngồi xuống nhặt từng cái áo cái quần rơi ra từ balo của bọn trẻ một cách tỉ mỉ.

“Ba cháu làm như vậy, cháu áy náy lắm. Ổng chẳng giúp được gì mà còn đuổi mấy bạn ra đường như vậy. Nhưng cháu chẳng giúp được gì cả.”

“Không cần đâu cháu, cháu như này là giúp được bọn trẻ rồi. Mà cháu tên là gì đấy nhỉ? Sao lại giúp bọn trẻ như vậy?”

Đưa cho Bình đống đồ mà mình đã thu nhặt được, cậu bé bây giờ đã lấm lem bùn đất và nước mưa đã thấm hết cái áo của cậu bé. Lau mồ hôi và bụi bẩn trên mặt, cậu từ từ đáp lời Bình.

“Cháu là Hoàng Minh, bạn cùng lớp của An Nhiên. Hôm nay An Nhiên không đi học nên cháu về sớm để xem cậu ấy như thế nào. Khi vừa về thì trông thấy cảnh như vậy.”

Thanh Bình gật gù, tay đưa lên vai cậu bé, nói lời cảm ơn thay cho đám nhỏ và bảo cậu quay về nhớ tắm rửa sạch sẽ để khổi bị cảm lạnh. Cậu bé gật đầu rồi nhanh chóng chạy vào nhà khi trời mỗi lúc một mưa to hơn.

“Mấy đứa vào bên trong nhà đi. Tạm thời cứ ở đây nhé.”

Bọn nhỏ ánh mắt vẫn còn hoảng sợ khi bước vào một nơi hoàn toàn xa lạ, trong sự hoảng sợ ấy còn phảng phất một chút sợ hãi vì bị đuổi ra khỏi nhà một cách thô bạo như vậy. Bình mang lên từ dưới bếp cái lò gạch đã cũ, cặm cụi nhóm một đóm lửa nhỏ để bọn nhỏ sưởi ấm.

“Mấy đứa chắc cả ngày nay chưa ăn gì đúng không? Đợi chú một lát, chú đi nấu chút gi đó rồi mọi người cùng ăn cơm.”

Cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài đã ướt đẫm vì mưa, mở tủ lạnh, Bình lấy ra một rổ rau thật to cùng với trứng và thịt rồi đi xuống dưới bếp. Tiếng nấu nướng của Bình kèm với đó là mùi thơm từ những món ăn mà anh đang nấu tỏa ra khắp ngôi nhà nhỏ này.

Nửa tiếng sau, từ dưới bếp, Bình mang lên một bàn ăn “thịnh soạn” với đầy đủ các món ăn từ xào, chiên đến canh, tất cả trông đều ngon mắt. Bọn trẻ ngồi vào bàn, có lẽ vì cả ngày nay chưa được ăn nên ăn một cách ngon lành, chẳng mấy chốc bàn ăn cũng đã “bị” dọn sạch sẽ.

“Từ giờ mấy đứa cứ ở đây với chú. Ngoài kia mấy đứa chẳng có người thân, chú nhìn thấy mấy đứa lưu lạc ngoài kia chú cũng chẳng yến tâm. Chú cũng mất người thân nên mấy đứa cứ ở đây với chú. Đừng đi đâu cả.”

“Như thế sao được ạ. Bọn cháu đâu thể làm phiền chú như vậy được ạ. Dù sao nuôi mấy đứa nhỏ bọn cháu cũng sẽ tốn của chú nhiều tiền lắm ạ.” - Đứa lớn nhất vừa húp chén canh nóng hổi vừa nói.

“Không sao, mấy đứa cứ ở đây, tiền lương chú làm đủ lo mấy đứa cơm một ngày ba bữa nên không cần phải lo đâu. Lát nữa từng đứa giới thiệu về bản thân mình cho chú nghe để còn tiện xưng hô nhé.”

Cả 4 đứa nhỏ đồng thanh dạ, rồi tập trung vào chuyên môn của mình. Bữa cơm đầu tiên của đại gia đình bắt đầu từ đấy. Từ đây, hạt mầm yêu thương đã đâm chồi.

Bạn đang đọc Năm Đứa Trẻ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.