Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy không khỏi nắng

Tiểu thuyết gốc · 813 chữ

"Chức vụ đã xong phần còn lại là sơ đồ lớp. Cô cho chúng ta rút thăm để công bằng cho tất cả."

"Thôi xong Nghi ơi hai mình mỗi đứa một chỗ rất khó có thể ngồi chung cố gắng học tốt đừng ngủ gục nữa lúc nào cũng phải hết sức tập trung đấy."

Triệu Ý nói một mạch thành bản tấu sớ rồi ôm Nghi một cái an ủi. Cả lớp lần lượt mỗi người bốc một thăm, phía Triệu Ý cô bốc

thăm ngồi bàn cuối dãy 3. Đến lượt Lâm Nghi cô thầm cầu trời khẩn phật phù hộ để được toại nguyện ngồi chung với "người thương". Nhắm chặt từ từ mở thâm trong lòng không ngừng niệm phật, mắt nhắm mắt mở nhìn chữ trên lá thâm là bàn cuối, Lâm Nghi có chút vui mừng nhưng vừa liếc đến hai chữ bên cạnh lại là dãy 1, cô không khỏi thất vọng, đảo mắt tìm chỗ mới thì đập vào mắt là một bóng dáng quen thuộc không ai khác chính là tên La Cẩn Dư đáng ghét, đây đúng là có khổ nhưng không thể nói mà. Lâm Nghi quay sang giã từ Triệu Ý nhưng lòng lại không nỡ.

" Ý, vậy là lời cầu nguyện của mình trời không nghe đất không thấu rồi, hai ta từ nay là anh ở đầu sông còn em ở cuối sông rồi."

"Cậu ngồi bàn nào ?"

"Dãy 3 bàn 4. Kệ đi, chỉ là không được ngồi với cậu thôi mà chứ có phải là cả đời không gặp đâu chứ có gì phải buồn"

Lâm Nghi buồn rầu, lúi cúi đi xuống chỗ. Hai người bốn mắt nhìn nhau sát lạnh. Cô ném chiếc cặp xuống bàn vén váy ngồi vào ghế nhưng hai mắt không rời kẻ thù.

"Đúng là oan gia."

"Nếu là oan gia thì tôi cũng muốn mãi."

"Cậu muốn thế làm gì?"

"Để biết cậu còn sống."

"Bà đây sẽ sống lâu lắm không phiền cậu lo."

Cả buổi học hôm đó hai anh chị không ai nói với ai câu nào.

"Reng….."

Kết thúc buổi học cả hai dọn dẹp tập vở Dư định quay sang gọi đã thấy con Nghi ba chân bốn cẳng chạy về phía Ý tay khoác tay ôm lôi Ý đi thật nhanh. Quân Nghị đã đứng đợi ở nhà xe cậu vẫy tay chào đồng bọn :

"Bê trễ mua cho ca chai nước, tao đi lấy xe."

"Ừm."

Ý quay sang nói với Dư: "Hình như Nghi giận cái gì thì phải !"

"Mình đi lấy xe cậu đợi con dở hơi đó nhé."

Buổi về hôm đó có ba đứa hàn thuyên ríu rít có một đứa im lặng đến kì lạ.

" Giờ bốn đứa mình đi ăn kem đi trời nóng ăn kem còn gì bằng."

Cơn thèm ăn của Quân Nghị lại ập tới.

" Mọi người đi đi em không đi."

" Thôi Nghi không đi mình cũng không đi."

Lâm Nghi và Triệu Ý nếu cuộc vui nào vắng bóng một trong hai thì người còn lại nhất định không đi.

"Tớ cũng có việc bận."

"Ơ, các cậu không đi, thế tui đi còn nghĩa lí gì nữa."

"Vậy tạm biệt hai cậu tôi đưa Ý về trước."

Điều ước ăn kem của thằng anh bị con em dập tắt trong phút chốc cậu giận tím người quay sang nói :

"Mày mắc cái chứng gì mà không đi, làm tao đếch được ăn kem"

Con bé tức đỏ mặt quát lớn thằng anh:

"Muốn ăn thì tự mình đi đi, làm gì mà cứ sồn sồn lên thế"

Lời nói của con em làm thằng anh tức điên người, hận là không thể ngay lập tức nhai đầu nó. Chính vì giận quá hóa khùng nên thằng anh thèm kem phóng một mạch về tới nhà với tóc độ bàn thờ khiến cho con em chưa kịp hoàn hồn.

19h30' tối

Cô đang học bài điện thoại reo, nhìn một cái đã thấy ngay dòng tin nhắn của kẻ thù. Cô làm như không thấy tiếp tục làm bài.

19h42' lại có tin nhắn vẫn là cậu ta nhắn gì nhắn miết cô vẫn mặc kệ.

8h10' cậu vẫn kiên nhẫn, cô tức bấm nút tắt máy ngay.

20h53' trời đất vẫn nhắn. Lần này cô cầm điện thoại lên trả lời cậu :

" Làm đếch gì nhắn nhiều thế?"

Đầu dây bên kia ghi xong lại xóa, xóa rồi lại ghi cuối cùng nhắn lại :

" Xin lỗi vì làm phiền cậu."

Câu xin lỗi này khiến mặt cô đã giãn ra đôi chút nhưng lời xin lỗi này đã quá muộn màng. Cô rời bàn học tắt đèn đắp chiếc chăn thật ấm chìm sâu vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Năm Đó chúng Ta Từng Ước Hẹn sáng tác bởi PhíCảnhNhượcThanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhíCảnhNhượcThanh
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.