Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tác phẩm nghệ thuật

Phiên bản Dịch · 1710 chữ

Toàn bộ cơ thể Tiêu Nhược Thần đứng ở nơi đó bê bết máu, phía sau anh là một người đàn ông bị cắt chia làm đôi, nhưng không chết.

'Ong ~~'

Tiếng cưa điện chói tai vang lên trong không gian trống trải này, đặc biệt là vết máu bắn tung tóe không ngừng phía trên, trên mặt đất vương một vệt máu.

Người phụ nữ kinh ngạc thất sắc nhìn anh, không nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

"Mày, mày rốt cuộc là ai?"

Người đàn ông hỏi một cách yếu ớt.

Anh không thể tin rằng bản mình lại có thể bị một con ruồi bọ giết trong nháy mắt!

Điều này sao có thể?

“Ồ ~?” Tiêu Nhược Thần chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn cười, trong mắt mang theo ý cười sâu xa: “Tôi à~

Tôi là bệnh nhân thứ hai mươi ba của bệnh viện tâm thần...

Bọn họ đều gọi tôi là ... Người điên ... "

'Ong ~~~! '

'Phù phù phù! '

"A---!!"

...

Nhìn hai tác phẩm nghệ thuật mới treo trên tường, vẻ mặt kinh hãi trên đó khiến cho Tiêu Nhược Thần gật đầu hài lòng

"Ukm, không tồi, mình quả nhiên là một nghệ thuật gia ..."

Là một người có tế bào nghệ thuật, những tác phẩm nghệ thuật của anh không được người bình thường đánh giá cao.

Nhưng không sao, trong thế giới kinh dị này làm sao có người bình thường được chứ? Tôi nói đúng không ……

Ngay khi anh đang cảm khái về tác phẩm nghệ thuật của mình, một giọt chất lỏng sền sệt rơi trên chóp mũi anh, thẩm thấu qua lớp da mỏng thoảng lên một mùi máu tươi.

"Hửm?"

Tiêu Nhược Thần ngẩng đầu lên, một khuôn mặt không còn chút máu đầy oán hận bổng nhiên đi tới, trong đôi mắt đen láy trống rỗng không có gì, nhưng lại làm cho Tiêu Nhược Thần sinh ra một cảm giác rằng người bên kia đang nhìn mình.

“Anh là ai?” Tiêu Nhược Thần không lùi lại cứ như vậy nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cười mỉm hỏi:

"... Ngươi giết bọn họ?"

Đối phương hỏi.

“Không không không.” Tiêu Nhược Thần lắc đầu, sửa lại những ý sai trong lời nói của hắn: “Tôi là đem bọn họ biến thành tác phẩm nghệ thuật. Nhìn xem, thật đẹp làm sao ~”

Người đàn ông trầm mặc.

Nửa ngày qua đi, hắn để lại một câu, liền quay trở lại trần nhà, dung nhập đi vào.

"Rất vui khi làm việc cùng nhau."

"Ukm, cùng nhau làm việc vui vẻ.” Tiêu Nhược Thần cười nhẹ, biết người này chắc là đồng nghiệp của mình.

Dựa theo các quy tắc trong lời cảnh cáo, anh cần phải chung sống hòa hợp với đồng nghiệp của mình.

Mặc dù anh không nghĩ rằng mình sẽ gặp bất kỳ nguy hiểm nào trong một cuộc công kích, nhưng nếu trên các quy tắc đã nói như vậy, anh vẫn nên làm theo điều đó.

Dù sao, anh còn không đủ tự tin để vi phạm các quy tắc của thế giới kinh dị!

Trong thời gian sau đó, Tiêu Nhược Thần lại lần lượt tiếp đón vài vị khách, cũng kính trọng treo bọn họ lên tường bằng cả hai tay.

Lúc tiếng chuông gõ vang, thời điểm có thể tan ca nghỉ ngơi thì đã có nhiều hơn một chục tác phẩm nghệ thuật đủ kiểu đủ loại trong viện Bảo tàng nội tạng!

"Hẹn ngày mai gặp."

Sau khi vẫy tay với viện bảo tàng nội tạng trống rỗng và yên tĩnh, Tiêu Nhược Thần đã bị đôi tay quỷ dị vặn vẹo lạ lùng đó kéo đi.

Vẫn là cảm giác ngột ngạt quen thuộc, khiến cho người ta cảm thấy như bị ngâm ở trong dòng nước!

Sau khi đợi ánh sáng trước mắt hồi phục, Tiêu Nhược Thần đã đến ký túc xá nhân viên của ngôi nhà ma ám đang gào thét.

Một cái đầu với đôi mắt mở to treo lơ lửng trên trần nhà, phát ra ánh sáng xanh lục từ âm phủ, chiếu sáng ký túc xá nhân viên nhuốm đầy vết máu.

Tiêu Nhược Thần tập trung nhìn kỹ ...

Ngoài anh ra, còn có bốn người khác cũng ở trong ký túc xá này.

Người đan ông xăm hình, cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai, Sở Mộng Điệp và một người đàn ông cầm trong tay một cái đàu lâu.

Chỉ là, tình trạng của cậu thanh niên đội chiếc mũ lưỡi trai không được tốt lắm, toàn bộ cánh tay phải của hắn đã bị kéo đứt lìa, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu, rơi ở trên mặt đất khiến cho không khí nơi này đều ngưng trong thêm vài phần.

"... Những người khác ... đều đã chết sao?"

Sau một hồi im lặng, người đàn ông xăm hình ngữ khí trầm trọng hỏi.

“Hẳn là vậy.” Cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai gật đầu.

Trong vòng chưa đến một ngày, cũng đã có năm người chết.

Tỷ lệ tử vong của ngôi nhà ma ám đang gào thét này cũng có hơi quá cao, phải không?

Biểu cảm của một số người đều có chút ngưng trọng, ngoại trừ Sở Mộng Điệp.

Cô gái điên rồ này có hành vi cử chỉ đều rất kỳ quái đang bắt đầu đùa nghịch hai viên bi trên tay.

Nhìn kỹ, đó hóa ra không phải là vai viên bi!

Mà rõ ràng là hai con mắt xinh đẹp!

Mà theo động tác nghịch nó của cô gái thì chất lỏng dinh dính trên nhãn cầu cũng thành công kéo ra một vài sợi nhỏ từ tay cô.

Nhưng Sở Mộng Điệp cũng không quan tâm, cô cũng chỉ đùa nghịch với chúng nó đồng thời nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Thần với một nụ cười.

"Người điên......"

Người đàn ông xăm hình thấy vậy, thấp giọng tự lẩm bẩm một mình, rồi nhìn về phía Tiêu Nhược Thần và một người đàn ông khác.

Tiêu Nhược Thần, người nhút nhát như một con chuột, tạm thời không bàn đến, nhưng người đàn ông cầm theo một cái đầu làm cho anh ta cảm thấy rất hứng thú.

"Người anh em, cậu cũng không phải là người mới đúng không?"

“ukm.” Người nọ gật đầu: “Tôi đã tham gia vài lần trò chơi kinh dị.”

Người đàn ông hình xăm cũng không ngạc nhiên.

Dù sao, có thế bình tĩnh cầm theo một cái đầu lâu như thế dĩ nhiên không có khả năng sẽ là người chơi mới!

Còn về lý do tại sao ban đầu giả làm người mới?

Có lẽ là không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.

Người đàn ông xăm hình cũng có thể hiểu.

“Còn cậu thì sao?” người đàn ông xăm hình đột nhiên nhìn về phía Tiêu Nhược Thần, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái: “Cậu...”

“… Thật trùng hợp.” Tiêu Nhược Thần suy nghĩ một chút, sau đó cười nói, “Tôi cũng vậy.”

Diễn tiếp là không thể diễn được nữa, dù sao hiện tại thì trên người anh tất cả đều là máu, căn bản chẳng giống với tình huống sẽ gặp phải của người mới chút nào.

Hơn nữa vừa rồi lúc anh giả vờ như rất sợ hãi thì người đàn ông xăm hình cũng không nói gì, sau khi thản nhiên liếc nhẹ liền quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng là đang nghi ngờ anh.

Nếu đã như vậy, anh có tiếp tục diễn nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên dứt khoát trực tiếp nói thật nhìn xem sẽ phát sinh những điều thú vị sẽ xảy ra tiếp theo.

Người đàn ông xăm hình có chút mệt tâm.

Thì ra đều là diễn viên...

'Ùng ục ~'

Đột nhiên, dạ dày của ai đó vang lên.

“Nơi này chắc là có nơi ăn cơm chứ nhỉ?” Người đàn ông xăm hình có chút không xác định.

“Cho dù có, ông cũng dám đi ra ngoài sao?” Thiếu niên đội mũ lưỡi trai liếc nhìn hắn một cái rồi sau đó ngồi xuống một chiếc giường gỗ và xử lý vết thương của bản thân.

Vết thương của hắn là do một con quỷ cắn, nếu không phải tới thời gian tan làm, hắn có lẽ sẽ không chỉ mất một cánh tay đơn giản như vậy!

Nghe những lời hắn nói, người đàn ông xăm hình sững người trong giây lát.

Đừng nhìn hắn không phải lần đầu tiên bước vào Thế giới kinh dị, nhưng nỗi kinh hoàng của hắn đối với nơi này chỉ tăng chứ không suy giảm, điều khác biệt duy nhất là hắn có thể bình tĩnh và suy nghĩ kỹ càng hơn.

Cho nên hắn thật sự không dám đi ra ngoài, bởi vì như vậy tương đương với tìm đường chết!

Tiêu Nhược Thần thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả những điều này, im lặng không nói gì.

Đúng lúc này……

Cửa ký túc xá bị đẩy ra, người hình nộm xuất hiện ở cửa, kẽo kẹt kẽo kẹt bước vào.

Nhân cơ hội này, Tiêu Nhược Thần nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Tối đen đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay nên hoàn toàn không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên ngoài.

'Sầm! '

Cánh cửa tự đóng lại.

Người hình nộm nhìn những người đang lập tức căng thẳng, mở miệng nói: "Công việc của các bạn đã hoàn thành rất tốt, bao gồm cả bạn ..."

Nói xong, nó nhìn về phía Tiêu Nhược Thần.

Thực hiển nhiên, nó biết Tiêu Nhược Thần đã làm những gì trong viện bảo tàng nội tạng.

Nhưng cũng không có ý kiến, ngược lại, nó còn rất tán thành cách làm này!

Lại nói dù sao bây giờ, trong viện Bảo tàng nội tạng đã có thêm rất nhiều vật triển lãm mới!

Làm cho bầu không khí nơi đó càng trở nên kinh khủng hơn!

Bạn đang đọc Nam Diễn Viên Tới Từ Bệnh Viện Tâm Thần của Bạch Sắc Quan Mộc

Truyện Nam Diễn Viên Tới Từ Bệnh Viện Tâm Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Le_Thuy_Sol
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.