Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu phản

Phiên bản Dịch · 1141 chữ

Chương 199: Mưu phản

Hoàng hậu cũng không đứng dậy, chỉ thở dài: "Bệ hạ, lưu lại cho phụ tử hắn một mạng đi.”

“Nàng muốn cầu tình thay cho nhi tử của nàng sao?” Long đế cười nhạo.

“Ta chết đổi cho hắn được chứ? Nửa đời sau của hắn cũng không được tự do, ta đổi cho hắn cũng được. Không vì gì khác, lúc còn trẻ ta cũng từng mặn nồng với bệ hạ. Mang thai bốn lần, sinh hai đứa, chỉ sống được có một đứa. Hắn vô năng là ta không tốt. Thế nhưng bệ hạ à, hai người chúng ta hơn nửa đời làm phu thê. Thần thiếp không có điểm tốt đẹp nào để bệ hạ nhớ tới sao?”

“Lần này, nhà ngoại của ta cũng sẽ bị hoạch tội, ta không quản được. Cũng chỉ mong bệ hạ từ bi, cho đồ không có chí tiến thủ kia được sống.”

Long đế trầm mặc sau đó thở dài một tiếng: "Là trẫm không niệm tình xưa sao? Hắn là Thái tử, thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của hắn, làm gì phải vội vã như vậy?”

Hoàng hậu không nói lời này, chuyện cho tới bây giờ, bà đã không còn gì để nói.

“Thôi trẫm đáp ứng với ngươi, không giết bọn họ, nàng cũng miễn tử, quay về đi.” Long đế đứng dậy: "Ngày sau không có việc gì thì nàng niệm kinh nhiều hơn đi.”

Lý Hoàng hậu vốn nên quỳ xuống tạ ơn, nhưng chính bà cũng chẳng nghĩ đến điều đó, chỉ đáp vâng một tiếng.

Cứ ngồi như vậy, ngồi rất lâu. Đợi đến khi Hoàng đế đi một lúc lâu, cung nữ của bà mới đến vịn bà: "Nương nương, phải quay về thôi.”

Ngoài cung, Vũ Lâm Vệ và Thành Phòng Doanh ai nấy đều cầm đuốc, nhưng kẻ tham dự mưu phản bị dây thừng kéo, từng chuỗi dài.

Ngoài những kẻ đã chết, thống kê còn tận ba trăm sáu mươi mốt người.

Ba trăm sáu mươi mốt người này cũng không sống được, còn liên lụy đến cả người nhà.

“Đại nhân, người đi theo Tề Uyên có hơn bốn trăm, xem ra ngay từ đầu chúng ta tính toán vẫn ít. Trong Vũ Lâm Vệ phản không ít người.” Ngô Tam Đăng nhỏ giọng nói.

Tô Nam Thừa gật đầu: "Đúng vậy.”

“Trông chừng ngoài cung cho kỹ.” Vốn cho rằng đêm nay làm nhiệm vụ này.

Không nghĩ tới chỉ sau nửa canh giờ đã có người tới truyền lời.

“Tô đại nhân, cấp trên có lệnh, bảo ngài đưa người phối hợp với phủ Kinh Triệu Doãn và Đại Lý Tự bắt người.” Người đến là người Đại Lý Tự.

Lấy ra lệnh bài của hắn ta.

“Có danh sách không?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Có, chỉ có điều không ở chỗ hạ quan, ở bên Đại Lý Tự, ngài cứ đi trước. Chỉ có điều phải nhanh, nếu để đám tặc tử kia chạy mất sẽ không hay.”

Tô Nam Thừa gật đầu.

Người kia cười đáp trả.

Tô Nam Thừa lưu lại một đội canh giữ cửa cung, lúc này ở đó vô cùng nghiêm mật, ít đi vài người không có gì đáng ngại.

“Đi ngoài thành triệu người của chúng ta đến, trực tiếp đến Đại Lý Tự.”

Có người đáp ứng rồi đi.

Không bao lâu sau, đám người tập hợp bên ngoài Đại Lý Tự.

Trong cung có đại sự xảy ra, trong thành đã sớm xua đuổi dân chúng đi, bắt đầu giới nghiêm.

Rất nhanh, mấy người Tô Nam Thừa liền chia ra xuất phát, một đêm nay bắt người nhanh muốn bốc khói. Lạnh cũng mặc kệ.

Phủ đệ khắp nơi đều đóng cửa, nghe tiếng quan binh chạy trên đường, tất cả đều y phục chỉnh tề, không dám ngủ.

Nhất là những quan viên có liên quan đến Thái tử.

Mấy người Tô Nam Thừa đến phủ An quốc công đầu tiên.

An quốc công vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không ngủ, lúc này thấy người của Đại Lý Tự tới, còn dẫn theo cả Thành Phòng Doanh.

Trong lòng lộp bộp một cái.

“Quốc công gia, mời đi, Thái tử mưu phản, quý phủ không thoát không liên quan. Dẫn quốc công gia đi, đưa tất cả nam đinh tròn mười lăm trở lên cùng đi. Những người còn lại không cho phép ra vào, nếu làm trái lệnh, liền giết chết.” Đại Lý Tự Thiếu khanh Vệ đại nhân bình thản nói.

“Ngươi... các ngươi...” An quốc công vốn là người xuất thân ở tầng chót, mấy chục năm làm quốc công cũng không thay đổi bao nhiêu.

Bình thường mọi người tâng bốc, ông ta còn tốt một chút, bây giờ việc này vỡ lở nói cũng chẳng ai nói giúp.

Vẫn may mấy nhi tử của ông ta biết nói chuyện chút, liền muốn đưa tiền đút lót trước mặt mọi người.

“Đây là hoàng mệnh, chư vị đừng tốn sức nữa.” Tô Nam Thừa nhíu mày: "Phía sau vẫn còn nhiều nhà nữa.”

“Còn chưa động thủ?” Vệ đại nhân khoát tay.

Phía sau mặc kệ bọn họ có kêu gào thế nào cũng bị lôi đi.

Một đêm nay, cửa lớn nhà ai bị gõ đều sợ hãi. Quan binh cầm đuốc sẽ không nói chuyện tình cảm với ngươi.

Bao gồm cả đội Tô Nam Thừa, đêm nay bắt hơn bốn mươi quan viên công hầu.

Về phần những người dưới còn chẳng biết là bao nhiêu, một đêm không đủ thời gian.

Lúc tảo triều trực tiếp thiếu đi một phần ba quan viên.

Đương nhiên trong đó sẽ không phải quan viên nào cũng xui xẻo, có chút quan viên ngày xưa có lai vãng với Thái tử. Nếu như tra rõ không tham dự vào việc này, có lẽ sẽ không sao.

Chỉ có điều cái này cũng đủ khiến người ta thấy mà giật mình.

Bệ hạ thịnh nộ, đương triều giận mắng Thái tử hoàng tôn bất trung bất hiếu, không xứng làm người.

Lúc này nói rõ sẽ phế Thái tử, không ai dám ngăn cản.

Chỉ nói là nếu muốn giết Thái tử thì tất cả mọi người vẫn muốn khuyên can.

Cũng không phải mọi người có lòng hảo tâm, chỉ là bây giờ việc này ngươi không khuyên giải, sau này Hoàng đế lại hận ngươi.

Phép tắc đương thời vẫn là lấy nhân thiện làm gốc.

Mặc dù mọi người chỉ nói một chút, nói một chút thì nhất định chỉ nói một chút.

Trời sáng choang, Tô Nam Thừa không có hình tượng gì mà ăn điểm tâm ở một hàng ăn ven đường.

Bạn đang đọc Mưu Thiên Hạ của Tuyết Trung Hồi Mâu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.