Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiến công lập nghiệp(2)

Phiên bản Dịch · 1148 chữ

Chương 197: Kiến công lập nghiệp(2)

Lúc này Tô Nam Thừa đến, Tề Uyên cảm thấy bất ngờ: "Ngươi tới làm gì, đây là cửa cung, hôm nay ta đang trực. Ngươi dẫn người đến là muốn làm gì?”

“Người đâu, bắt Tề Uyên lại, người này ý muốn mưu phản, hành thích bệ hạ.” Tô Nam Thừa không để ý tới hắn ta mà nói.

Trương Hổ không do dự, chỉ huy người của mình nhào tới, ngược lại mấy người không rõ nội tình lại sững sờ không dám động.

“Còn không tranh thủ thời gian? Lúc này các ngươi không xuất lực, một lát nữa bệ hạ phái người đến, các ngươi với hắn là chung một phe.” Tô Nam Thừa nói.

Tề Uyên mặt mũi tối sầm: "Họ Tô kia, ngươi muốn chết!” Dứt lời hắn ta liền rút đao muốn giết Tô Nam Thừa.

Bên phía Tô Nam Thừa nhiều người như vậy, sao có thể cho hắn ta đạt được mục đích.

Trong lúc tranh chấp, người của Binh Bộ Doanh cũng tới.

Cũng chỉ có ba bốn trăm người.

Tất cả đội quân cộng lại chưa đến một ngàn, những người này nếu như chọn đúng thời cơ nhất kích tất thắng, ngược lại không phải là một chút khả năng thành công cũng không có. Nhưng hiển nhiên bọn họ không thể thắng vì tấn công bất ngờ được.

Bởi vì ngay lúc người Binh Bộ Doanh tới, theo sát phía sau Uông Thao Lược cũng dẫn theo đại đội binh mã đuổi theo.

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, con đường ngoài cung này không cho phép bách tính đi lại, bây giờ lại đứng đầy người.

Trương Hổ và mấy thủ hạ hợp lực tước vũ khí của Tề Uyên, đè trên mặt đât.

Nhóm thân tín của hắn ta cũng đã bị đàn áp ở kia.

Về sau hơn ba trăm người của Binh Bộ Doanh đến còn chưa kịp động thủ đã bị người của Uông Thao Lược ngăn chặn.

Tô Nam Thừa là truyền lời, nếu không sau này sẽ bị chất vấn. Uông Thao Lược đến nhanh như vậy hiển nhiên chính ông ta cũng có con đường tin tức của riêng mình. Không có khả năng bởi vì một lời đó của Tô Nam Thừa và qua đây chào hỏi.

Rất rõ ràng, hành động này của Thái tử, những người có kinh nghiệm cũng sẽ không thiếu người nghĩ như Tô Nam Thừa. Uông Thao Lược cũng là đã sớm biết, đại khái là đợi đến hôm nay. Không quan tâm nhiều công lao hay không, ngăn cản tạo phản chính là có công.

Náo loạn đến mức này, khó trách hắn ta bại.

“Thống lĩnh, Tề Uyên có ý đồ tạo phản, muốn trà trộn vào trong cung. Hạ quan nghe nói có một đội Vũ Lâm Vệ vốn không làm nhiệm vụ đã tiến vào trong cung.” Tô Nam Thừa tiến đến.

“Bản quan chính là vì thế mà tới, nhanh đi mời thống lĩnh Vũ Lâm Vệ Dương đại nhân tới.”

“Đại nhân, ngài chờ chút, đã có người đi mời, lát nữa sẽ đến.”

“Vu oan, thống lĩnh, họ Tô vu oan cho ta.” Tề Uyên giãy dụa nói: "Không thể nào, đại tội mưu phản cũng dám vu oan cho ta, ngươi ỷ vào xuất thân Hầu phủ mà ngậm máu phun người.”

Tô Nam Thừa không để ý tới hắn, chuyện đã đến nước này, hắn ta không thể giải thích rõ ràng được.

“Nam Thừa hôm nay đúng là tới kịp thời, nếu không để bọn họ vào được, hậu quả khó lường.” Uông Thao Lược xuống ngựa nói.

Nếu như đi vào thật thì cũng không làm nên chuyện, nhưng Thành Phòng Doanh ép ở bên ngoài đương nhiên là chuyện tốt.

Mặc kệ trong cung ai tổn thương, tối thiểu nhất không phải là người Thành Phòng Doanh tổn thương.

Uông Thao Lược nhìn Tô Nam Thừa vài lần, cười gật gật đầu. Trong lòng ông ta cũng có suy tính.

Khi hai người đang nói chuyện, Dương thống lĩnh đã tới.

Ông ta không cưỡi ngựa bởi trên đường toàn là người, cũng không cách nào chạy cho nên dứt khoát đi bộ tới.

Thoáng cái đã đến chỗ Uông Thao Lược vừa chắp tay: "Nhanh, tiến cung.”

Tô Nam Thừa không đi cùng vào, hắn chỉ chờ ở bên ngoài.

Uông Thao Lược theo chân cùng nhau tiến vào trong cung.

Quay ngược thời gian về trước đó một lúc, lúc ngoài Đại Khánh Điện truyền đến tiếng la giết thì Long đế quả thực giật nảy mình.

Lạc Xuyên Hiền phản ứng nhanh nhất, dù sao cũng đã có chuẩn bị.

Lúc đám người nhao nhao đứng dậy che chở cho bệ hạ, Lạc Xuyên Hiền đã đứng trước người bệ hạ: "Bệ hạ chớ hoảng sợ.”

“Bệ hạ, là... là Vũ Lâm Vệ bất ngờ tạo phản.” Tào Đắc Lộc ở cửa ra vào nhìn thấy khẩn trương nói.

“Đừng hoảng hốt, bên ngoài Đại Khánh Điện có người.” Long đế nhíu mày đứng dậy.

Trên thực tế, trong Đại Khánh Điện cũng có người bất ngờ tạo phản, thừa dịp người đi cùng không chú ý mà giết không ít Vũ Lâm Vệ.

Còn có mấy thái giám bên ngoài.

Hoàng hậu vịn thành ghế đứng dậy không nổi, tâm đã run rẩy, bà có dự cảm, việc này không tránh khỏi có liên quan đến Thái tử.

Quý phi cũng đi xem Hoàng hậu trước tiên: "Tỷ tỷ làm sao vậy? Có bệ hạ ở đây, không sao đâu.”

Bà ta không nói thì thôi, vừa nói thì tất cả mọi người nhìn sang.

Long đế thấy Hoàng hậu mặt mũi tái nhợt, không nói gì.

Cái nhìn này đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề. Hoàng hậu như rơi vào hầm băng, rõ ràng trong điện có ánh lửa nhưng dường như tất cả gió lạnh phương bắc đã thổi đến trước ngực.

Lúc thân ảnh của Thái tử xuất hiện, tất cả người trong điện đứng lên.

Chỉ có Hoàng hậu còn ngồi, bà không dậy nổi.

“Nghịch tử, ngươi dám mưu phản!” Long đế giận dữ.

“Phụ hoàng cẩn thận, các ngươi còn không mau hộ giá? Phụ hoàng vẫn còn tốt, các ngươi muốn mưu phản? Đã suy nghĩ kỹ chưa? Đây là tội tru di cửu tộc.” Tam Hoàng tử tiến lên một bước.

Các Hoàng tử khác cũng nói như nhau.

Thái tử đứng ở đầu bên ngoài cũng không nói gì.

Trương Chiêu trái lại tiến lên một bước: "Các huynh đệ, phong hầu bái tướng là ở ngay chỗ này, đến bước này rồi đã không có đường quay về. Bỏ vũ khí xuống chính là cái chết.”

Bạn đang đọc Mưu Thiên Hạ của Tuyết Trung Hồi Mâu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.