Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giằng co ở ngự tiền

Phiên bản Dịch · 1108 chữ

Long đế vừa rồi chỉ là có chút tức giận, lúc này đã thực chăm chú nghĩ đến chuyện này.

Tam Hoàng tử cũng chỉ nhíu mày: "Phụ hoàng minh giám, mẫu tộc của vi thần là Tô gia, đây là điều không thể tự nhiên mà thay đổi. Chỉ có điều từ lúc Tô Nam Thừa làm tiểu quan, nhi thần không có chút quan hệ cá nhân nào với hắn. Điểm này phụ hoàng có thể tra. Chúng thần tiểu tác chênh lệch nhiều, quá khứ cũng không thể nào tiếp xúc.”

Tam Hoàng tử nhìn Thái tử có chút áy náy, lại cũng vẫn nói: "Nhi thần không dám nói Thái tử điện hạ không đúng, chỉ là động cơ của thị vệ này, quả thực vô cùng khả nghi. Một Tưởng Nam đã liên lụy đến Thái tử điện hạ, bây giờ lại liên lụy đến Tô gia, chẳng lẽ không phải chỉ một mật thám của Cẩm Châu mà rối loạn triều đình sao?”

“Phụ hoàng, nhi thần sao dám!” Thái tử cũng đứng dậy quỳ xuống.

“Bệ hạ, vi thần nguyện ý cùng người này đi vào Hình bộ Đại Lý tự.” Tô Nam Thừa bỗng nhiên lại nói.

Ánh mắt của hắn kiên định, không thấy chút vẻ khẩn trương nào. Ngược lại là một tấm lòng sắt son.

Thái tử thật sự vô cùng bất đắc dĩ.

Hắn ta cho rằng, Tô Nam Thừa tuổi tác còn nhỏ, hôm nay giằng co ở ngự tiền, hắn không có khả năng chút kẽ hở cũng không có.

Kiều Lâm tử trung, dù chết cũng sẽ không phản bội. Mạng toàn gia của hắn ta vẫn đang ở trong tay mình.

Thế nhưng bây giờ Tô Nam Thừa lại khó chơi. Ngày đó vì đảm bảo an toàn, người biết nội tình chỉ có Tưởng Nam.

Tưởng Nam lại không thể đến làm chứng.

Những người đào tẩu trong khách điếm ngày đó càng sẽ không hồi kinh.

Hắn ta căm tức ngày đó, nhưng bây giờ không thể không thừa nhận, chuyện này Tô Nam Thừa thực sự có thể rũ sạch.

“Thái tử, người của ngươi, ngươi chắc chắn hắn không nói dối lời nào sao?” Long đế đột nhiên hỏi.

Lời này Thái tử sao dám nói?

Cũng không nói lại được: "Phụ hoàng, nhi thần tín nhiệm hắn.”

Đây là hắn ta giải thích, ta tin y, nhưng cũng không dám hứa chắc.

“Hai người các ngươi đứng lên đi.” Long đế nhìn chằm chằm Thái tử sau một lúc nói.

Thái tử và Tam Hoàng tử đứng dậy.

Long đế lại nhìn Tô Nam Thừa: "Tô khanh cũng đứng lên đi.”

Thái tử lộp bộp một cái.

Bây giờ chỉ có Kiều Lâm quỳ, xem ta tâm của bệ hạ, đã lệch.

Tô Nam Thừa cũng chậm rãi thở phào.

Nửa năm này tồn tại cảm giác không phí công, hảo cảm của Hoàng đế đối với mình là thực có.

Không thể xem thường chút hảo cảm không quan trọng này, thời điểm then chốt có thể làm cho đại sự cải biến.

“Thái tử, người trong Đông cung, trẫm đã đổi một nhóm rồi. Thị vệ này, xem ra cũng không phải là rất đáng tin.”

Người của Đông cung đương nhiên là không có khả năng đổi hết. Nhưng lời này của Hoàng đế, khiến cho Thái tử cả người khẩn trương.

Nghe ý tứ này, thị vệ cũng phải đổi một lượt sao?

“Bệ hạ, vi thần không dám nói bậy, chỉ là có lẽ nhìn lầm thôi...” Kiều Lâm vội vàng nói.

Lời này vừa nói, Tô Nam Thừa đã hoàn toàn yên tâm.

“Thái tử điện hạ ngài nghe đi, như thế càng không thể giữ hắn lại. Nhìn lầm là có thể nói xấu quan viên triều đình sao? Tội danh này nếu như định rồi, chính là tội diệt môn của Tô gia. Ngay cả đệ đệ ta, bị mẫu tộc liên lụy nói không chừng cũng phải xong đời rồi.”

Tam Hoàng tử lắc đầu thở dài: "Bây giờ phụ hoàng lo lắng chiến sự Tây Bắc, bên ngoài bao nhiêu đại sự? Bây giờ ngươi một thị vệ ăn nói lung tung, thiếu chút nữa đã gây ra thảm kịch.”

“Ngươi còn nhớ đến lời ngươi vừa nói không? Ngươi nói tuyệt đối không nhìn lầm, ngươi nguyện dùng tính mạng đảm bảo?” Tô Nam Thừa nhìn chằm chằm Kiều Lâm.

Kiều Lâm nhất thời không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn Tô Nam Thừa chằm chằm.

Trên thực tế, hắn ta cũng không biết Diêu Thực Tân đến cùng là chết như thế nào. Cho nên với dặn dò của Thái tử hôm nay, hắn ta cũng mờ mịt.

Nhưng hắn ta biết, chuyện cho tới bây giờ, sợ là mình không sống nổi.

Thái tử đá hắn một phát: "Chó chết, mắt mù sao?”

Kiều Lâm thuận thế liền quỳ gục ở đó.

Long đế nói: "Thái tử đi về trước đi. Người đâu, đưa người này đi đi...” Hoàng đế do dự một chút rồi nói: "Đưa đến Tuyên Trấn Phủ Ti, bảo Hiền nhi thẩm vấn cho tốt.”

“Vâng.” Tào Đắc Lộc nói.

Thái tử liếc mắt nhìn chằm chằm Kiều Lâm, sau đó hành lễ đi ra.

Lúc này Tam Hoàng tử nói: "Phụ hoàng bớt giận, chuyện này tất nhiên là do thị vệ kia. Thái tử điện hạ nhất định không biết rõ tình hình.”

Long đế nhìn Tô Nam Thừa: "Tô khanh cảm thấy thế nào?”

Tô Nam Thừa thở dài lắc đầu: "Vi thần không biết, chỉ là... lúc trước tỳ nữ của nhị ca vi thần chết cũng rất kỳ quặc. Lẽ ra nha đầu kia không biết chữ, nhưng sau khi chết lại có thể viết một phông thư rất dài tố cáo nhị ca của vi thần.”

“Lẽ ra chỉ là tranh đấu ở hậu trạch, lại là nàng ta cố ý gây chuyện bị đuổi ra. Chỗ nào cũng kỳ quặc. Chuyện hôm nay cũng giống vậy, nhìn thấy vi thần và Tưởng Nam ở chung cũng không thể chứng minh là vi thần có thể giết chết Diêu đại nhân được?”

“Dù vi thần nhận được long ân của bệ hạ, có thể vào cung kiến giá. Nhưng nói cho cùng cũng chỉ là Cấp Sự trung của Công bộ, chỉ là Tòng Thất phẩm, thực sự không đáng bị mưu hại. Luôn cảm thấy đây không phải hướng tới vi thần. Cũng không phải hướng tới nhị ca của vi thần.”

Bạn đang đọc Mưu Thiên Hạ của Tuyết Trung Hồi Mâu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.