Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh Lão hiện thân

Tiểu thuyết gốc · 1517 chữ

"Bẩm Minh ão, đội thám thính số bốn đã gửi tín hiệu phản hồi, mục tiêu đã xuất hiện trở lại ạ!"

Trong đại điện âm trầm, một tên bang chúng vội vàng chạy tới, thần sắc mặc dù vô cùng nghiêm chỉnh nhưng cũng không dấu được sự khẩn trương, cũng không có gì lạ bởi người hắn chuẩn bị thấy chính là tồn tại kinh khủng nhất Phi Long Bang, không, thậm chí có thể nói là sự tồn tại kinh khủng nhất trong thập quốc, Minh Lão.

"Ồ, đối phương đã xuất đầu lộ diện rồi sao? Nhanh hơn ta nghĩ đấy, xem ra hậu quả mà hai tên ngu dốt này để lại cũng không lớn lắm, tạm tha các ngươi một mạng vậy."

Nghe những lời này, tên bang chúng báo tin giờ đây mới chú ý tới hai Trúc Cơ dưới quyền Minh lão là Minh Cẩu và Minh Báo, chỉ là tình trạng của cả hai bọn hắn lúc này dường như không tốt lắm khi mà thân hình cao lớn ngày nào giờ đây lại khô queo, sắc mặt thì tiền tụy tới cực điểm, không cần nghĩ cũng biết bọn hắn vừa phải trải qua trừng phạt tàn khốc tới cỡ nào vì thất bại và tổn thất của lần hành động vừa rồi khi mà không chỉ để mất một Trúc Cơ và mấy chục bang chúng mà còn đánh rắn động cỏ khiến mục tiêu cảnh giác.

Minh lão lúc này cũng quay người lại để lộ gương mặt nhăn nheo cùng đôi mắt hơi híp lại, hắn nhìn lấy bang chúng đang quỳ dưới đất rồi bình tĩnh nói:

"Mục tiêu đang ở đâu?"

"Bẩm, mục tiêu hiện tại đang ở hướng Tây Nam đội thám thính đã tiến hành truy kích để cản trở đối phương, còn các huynh đệ trong bang cũng đã chuẩn bị xong phi chu và sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào!"

"Phi chu? Xuất kích? Hừ, hiện tại mới tính tới chuyện dùng phi chu bay tới thì quá trễ rồi, đối phương có thể xử lý một Trúc Cơ trong nháy mắt thì bốn chiếc phi chu sẽ không câu kéo được bao nhiêu thời gian đâu."

Minh lão nheo mắt vừa nhìn về phương xa vừa bình tĩnh nói tựa như lúc này hắn có thể nhìn xa vạn dặm và thấy được thảm cảnh của bốn chiếc phi chu của Phi Long Bang vậy.

"Nếu vậy thì bọn tiểu nhân nên làm gì bây giờ?"

"Làm gì á? Hừm, thật ra thì ta cũng có cách để kịp thời đuổi tới, chỉ là..."

Không hiểu sao nghe tới đây, bang chúng chợt cảm thấy rợn tóc gáy, nhưng hắn vẫn cố nén sợ hãi quỳ ở đấy không dám lên tiếng.

"À đúng rồi, bên ngoài có đủ một trăm người chứ?"

Minh lão lúc này chợt hỏi một câu không rõ đầu đuôi như thế, nhưng bang chúng không dám thắc mắc nhiều mà chỉ có thể nhanh chóng đáp:

"Bẩm Minh lão, bên ngoài đã tập hợp một trăm hai mươi hai huynh đệ đang đợi lệnh ạ!"

"Chậc, vậy thì tốt, xem ra ta có thể nhanh chóng đuổi kịp đối phương rồi."

Minh lão chợt cười, sắc mặt giãn ra không còn âm u như trước nữa, nhưng chẳng hiểu sao bang chúng lúc này lại cảm giác ớn lạnh từ tận đáy lòng tựa như một giây sau liền có chuyện kinh khủng chuẩn bị xảy ra vậy.

Và quả thật đúng như hắn cảm giác, Minh lão nhấc chân bước ra khỏi đại điện không lâu, bang chúng quỳ trong đại điện liền chợt nghe thấy vô số tiếng kêu thảm khiến sắc mặt hắn chợt tràn ngập tái nhợt và khủng hoảng.

Vài giây sau, tiếng kêu thảm thiết dừng lại, nhưng ác mộng của hắn giờ đây mới chân chính xuất hiện khi mà ở phía xa, một cột máu từ ngoài quảng trường chợt phóng lên tận trời, tên bang chúng báo tin ngơ ngác mà quỳ ở đấy dõi theo cột máu đang phóng lên cao, hắn dường như có thể thấy được, trong cột máu kia dường như có các gương mặt thân quen đang hò hét vô cùng thống khổ.

"Địa ngục... đây là địa ngục sao?!"

...

Lúc này đây, người dân trong vương quốc Thái Tuế chợt thấy một hiện tượng lạ khi mà trên bầu trời, một vệt đỏ vắt ngang từ Đông Bắc tới Tây Nam, phản ứng của phàm nhân muôn màu muôn vẻ, có người mừng rỡ và cho đó là thần tiên hiển thánh, nhưng cũng có người sợ hãi và coi đó là điềm gỡ.

Chỉ là mặc kệ phàm nhân có phản ứng như thế nào, Minh Lão lúc này đây hoàn toàn không có tâm tư để ý, điều duy nhất hắn chú tâm lúc này là mau chóng bắt kịp kẻ nắm giữ đầu mối của bí cảnh cổ xưa kia sau đó nhanh chóng tra dò ra tọa lạc cụ thể của bí cảnh.

"Kiệt kiệt kiệt, chỉ thiếu một chút nữa thôi, chỉ cần lấy được tư nguyên của bí cảnh mới này đạo ta liền thành rồi."

Nghĩ tới bản thân chỉ thiếu một chút nữa liền có thể hoàn thành mưu đồ bấy lâu nay, Minh Lão liền nhịn không được mà chợt cười ra tiếng, dù sao theo hắn thấy kẻ kia mặc dù có thể miểu sát Trúc Cơ nhưng nhiều lắm cũng chỉ là Trúc Cơ của đại tông môn mà thôi, mà chênh lệch giữa Trúc Cơ và Kim Đan là cực kỳ kinh khủng, trừ khi có tư chất và truyền thừa đặc biệt nếu không thì chuyến này hắn nắm chắc chín thành chín thành công trong tay rồi.

Mà còn về tỉ lệ nhỏ đá trúng thiết bản, Minh Lão hoàn toàn không lo lắng chút nào dù sao tỉ lệ kia cũng quá thấp đi, dù loại thiên kiêu có thể tại lúc Trúc Cơ liền có thể địch lại Kim Đan kia không hảo hảo ở tông môn tu luyện hay xông xáo các bí cảnh đỉnh cấp mà lại chạy tới nơi khỉ ho cò gáy, linh khí nghèo nàn này làm gì chứ?

Mang theo ý nghĩ mỹ hảo như thế, Minh Lão càng thêm yên tâm mà tiếp tục dùng độn pháp bay tớim, chỉ là lúc này đột nhiên, thần thức của hắn liền bắt được một vật thể đang lấy tốc độ cực nhanh lao về phía hắn.

"Vút... phanh!!!"

Theo bản năng khởi động linh quang hộ thể của Kim Đan, ngay lập tức âm thanh chấn động vang lên, Minh Lão giờ khắc này mới để ý tới chẳng biết từ khi nào trước mắt đã lơ lửng một mũi thương chỉa thẳng vào mi tâm của hắn, nếu không phải hắn bật kịp linh quang hộ thể để ngăn lại thì e là giờ đây hộp sọ hắn đã thủng một lỗ rồi.

"Thương?"

Nhìn thấy mũi thương đã xuyên vào phần nửa của linh quang hộ thể, Minh Lão chợt lâm vào nghi hoặc trong chốc lát vì không biết thứ này từ đâu ra.

Chỉ là không để hắn kịp định hình, một thân ảnh đã lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua tầng mây mà lao thẳng về phía hắn.

Ngay khoảnh khắc người kia bắt lấy cán thương, Minh Lão liền cảm thấy một luồng cự lực vô cùng kinh khủng ngay lập tức áp lên bản thân khiến hắn như bị một cú tát đánh rơi thẳng xuống đất.

"Ầm!!"

Khói bụi mịt mù nhấc lên, trên mặt đất giờ đây xuất hiện một cái hố to, ở trong đống đất cát, Minh Lão không kịp hảo hảo cảm giác cơn ê ẩm trên toàn thân liền đã phải dồn toàn bộ tinh lực để thôi động linh quang hộ thể vì mũi thương kia đã đâm vào sâu thêm ba phân, cứ tiếp tục như vậy không sớm thì muộn hắn liền sẽ bị đâm lủng đầu mất.

Chỉ là ý nghĩ thì tốt nhưng hiện thực lại cực kỳ éo le khi mà Minh Lão chợt phát hiện hắn càng dồn nhiều pháp lực để thôi động linh quang hộ thể thì lượng tiêu hao càng nhiều trong khi hiệu quả linh quang thì lại không tăng cường được bao nhiêu.

"Đây là thứ quỷ gì?"

Bằng kinh nghiệm của kẻ già đời Minh Lão ngay lập tức phát hiện vấn đề đến từ ngọn thương trước mắt, thứ dường như có hiệu quả chuyên để khắc chế linh quang hộ thể, cứ tiếp tục hao tổn thế này, thiệt thòi của hắn sẽ ngày càng lớn.

Nhận rõ tình huống, Minh Lão ngay lập tức thay đổi kế sách, hắn thôi động pháp lực toàn thân sau đấy liền khiến pháp lực toàn thân bộc phát hoàn toàn.

"Cút ngay cho ta!!!"

"Ầm!!"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.