Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu trận chiến

Tiểu thuyết gốc · 1620 chữ

"Ta đã nói ngay từ đầu rồi đúng chứ, vấn đề chưa bao giờ nằm ở việc ta là ai, vấn đề cốt lõi của ngươi hiện tại đó là đã thông hiểu được đạo lý cốt lõi của "hơi thở" chưa? Bởi dựa vào đó mà ta sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng cho số phận của ngươi đó là có thể toàn thân trở ra hay là vĩnh viễn lưu lại nơi này."

Nói xong, người thần bí liền ngừng lại một nhịp, hắn chợt nheo mắt nhìn Thường Nguyệt rồi hỏi:

"Thế nào, cảm thấy hối hận vì đã không trân trọng khoảng thời gian ta cho ngươi để lĩnh ngộ đạo lý cốt lõi của "hơi thở" chưa?"

Nghe thấy đối phương nói thế, Thường Nguyệt mặt không đổi sắc mà nhún vai một cái sau đó liền tùy tiện đáp:

"Cần gì mà phải "hối hận" nha, ta hiện tại lại cảm thấy thế này rất tốt."

"Ồ, thế có thể cho ta biết nguyên nhân tại sao ngươi cảm thấy tốt không?"

"Đơn giản nha, vì ngươi không thắng được ta."

Thường Nguyệt vừa nói xong, bầu không khí liền chợt im lặng trong giây lát, ngay sau đó, kẻ trước mắt nàng liền chợt cười phá lên.

"Hahahaha... ngươi quả thật là thú vị lắm hahahaha."

"Có gì buồn cười sao?"

Thường Nguyệt nhíu mày hỏi, nghe vậy, người thần bí đắc chí cười thêm vài giây sau đó mới từ từ bình thản lại, hắn điềm tỉnh mà nhìn lấy Thường Nguyệt, ánh mắt như thể có thể nhìn thấu mọi bí mật của nàng, người thần bí chợt nói:

"Có thể tại tình huống này mà cho ra nhận xét đúng đắn như thế thì ngươi chỉ có thể là một trong hai trường hợp, hoặc là ngươi là kẻ ngạo mạn tới cực độ không sợ trời không sợ đất và không coi ai ra gì, hoặc là ngươi sở hữu "cảm quan thiên nhân" có thể cảm giác được những sự vật hiện tượng phi thường mà ngũ giác không cách nào nắm bắt và giải thích được, mặc dù vô cùng hiếm nhưng ta đoán ngươi hẵn là trường hợp thứ hai đúng chứ?"

"Cảm quan thiên nhân?"

Thường Nguyệt nghi hoặc mà lặp lại cái tên kỳ lạ trong lời của đối phương.

Thấy nàng mờ mịt như thế, người thần bí cũng không lấy làm lạ mà bình tĩnh giải thích:

""Cảm quan thiên nhân" là một loại thiên phú bẩm sinh vô cùng hiếm gặp, ngươi không biết cũng dễ hiểu thôi vì loại thiên phú này được ghi nhận chỉ xuất hiện trong các truyền nhân của Võ Đạo là nhiều, về độ hiếm thấy thì có thể so bì với "Thánh Thể" trong Tiên Đạo của các ngươi, vì vậy mà ta vốn nghĩ thời đại Võ Đạo đã qua bản thân liền sẽ không bao giờ gặp lại loại thiên phú này nữa, nhưng không ngờ hiện tại lại có ngươi đứng trước mặt ta, chỉ là đáng tiếc,giá mà ngươi không tu Tiên Đạo thì có lẽ... ài."

Nói đến đây, người thần bí liền chợt lắc đầu rồi thở dài.

Thường Nguyệt đối với hành động của đối phương mặc dù khó hiểu nhưng tình báo của đối phương về bản năng đặc biệt của nàng đã khiến Thường Nguyệt nổi lên hứng thú, nhất là khi nghe thấy bản năng chiến đấu của chính mình thế mà lại có thể so bì được với "Thánh Thể" điều này càng làm cho Thường Nguyệt hứng thú hơn vì vậy mà nàng vội hỏi:

"Thế ngươi còn biết gì về "cảm quan thiên nhân" không? Thứ này ngoại trừ cảnh báo nguy hiểm ra thì còn tác dụng nào khác nữa không?"

"Tác dụng khác à, này tất nhiên là có, ví dụ như là... tại sao ta phải nói cho ngươi biết nha?"

"Ặc, không phải ngươi vừa mới nói đây là loại thiên phú hiếm gặp trong giới Võ Đạo của các ngươi sao? Dành chút ưu ái không được à."

"Quả thật nếu là bình thường có thể ta sẽ dành cho một chút ưu ái đặc biệt, nhưng đáng tiếc ngươi lại là người của Tiên Đạo, tiên võ trước giờ thế bất lưỡng tập, trừ khi ngươi nguyện ý từ bỏ mọi thứ thuộc Tiên Đạo trên người để tiến hành trùng tu lại từ đầu, nếu không thì ta chỉ có thể theo luật mà làm."

Nghe vậy, Thường Nguyệt mặc dù cảm thấy đáng tiếc, chỉ là cũng không quá lâu nàng liền bình thản trở lại sau đó liền hỏi:

"Thế hiện tại ta cần làm gì tiếp theo đây, đánh ngươi một trận sao?"

"Hừ cũng mạnh miệng phết đấy, nha đầu."

Hừ lạnh một câu, người thần bí liền dường như chợt trở nên nghiêm túc, khí tức quanh thân chợt ngưng tụ lại một thể, giọng nói của hắn tiếp tục vang lên:

"Sau khi xuống địa ngục thì hãy nhớ lấy, người đưa tiễn ngươi chính là tồn tại đại diện cho võ đạo ý chí của toàn bộ Cổ Võ Đạo, danh hiệu... Thiên Võ Tôn Giả!"

Nói xong, khi chất xung quanh Thiên Võ Tôn Giả chợt biến.

Thường Nguyệt không khỏi chợt nhíu chặt hai mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng bởi nàng cảm giác kẻ trước mắt tựa như vừa đổi sang một tồn tại hoàn toàn khác vậy, khí tức của đối phương trước và sau hoàn toàn khác biệt bởi nếu trước đó nàng không cảm giác được bất kỳ nguy hiểm nào thì hiện tại Thường Nguyệt có thể cảm giác được làn da toàn thân chợt tê rần bởi mỗi tấc không gian xung quanh nàng đâu đâu cũng là nguy cơ chí mạng cả.

"Sao vậy, cảm thấy sợ hãi trước thực lực thực tế của ta sao? Cũng phải thôi, mặc dù "cảm quan thiên nhân" có thể phát giác được mọi nguy hiểm dù được che dấu kỹ tới mức nào, nhưng cũng không phải là không có cách để tránh thoát cảm ứng của loại thiên phú kia, giống như ta vừa rồi sử dụng một cái vỏ rỗng để đối thoại với ngươi thì ngươi liền không thể cảm ứng được bất kỳ thứ gì vậy."

Thiên Võ Tôn Giả bình tĩnh nói ra nhược điểm trong thiên phú của Thường Nguyệt, chỉ là cô vợ trẻ sau khi nghe xong lại không có chút hoảng loạn hay e dè nào mà nàng ngược lại còn nhe rằng cười cợt:

"Cảm ơn ngươi đã báo cho ta biết, nhưng ngươi có để ý là nãy giờ ngươi nói hơi nhiều rồi không, bộ ngươi mắc nói lắm à?"

"..."

Trầm mặc trong chốc lát, Thiên Võ Tôn Giả liền lạnh lùng để lại một câu:

"Hi vọng tiếp đó ngươi không hối hận."

Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn liền biến mất trong giây lát.

Thường Nguyệt ngay lập tức liền cảm ứng được công kích đánh tới, không chút do dự nàng liền vung kiếm chém về hướng mà bản năng phát ra cảnh báo.

"Rất nhạy bén, đáng tiếc, trình độ này còn hơi non."

Thiên Võ Tôn Giả dễ dàng dùng ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm khiến cho Thường Nguyệt không thể vung kiếm thêm một li nào.

Thấy vẻ mặt cợt nhả của đối phương, Thường Nguyệt hừ lạnh một tiếng sau đấy liền nhấc chân nhắm vào hạ bộ của đối phương mà đá tới.

Đối mặt với tuyệt chiêu "đoạn tử tuyệt tôn cước" của Thường Nguyệt, Thiên Võ Tôn Giả chỉ hừ một tiếng sau đấy thân ảnh của hắn liền chợt biến mất khiến cho Thường Nguyệt chỉ có thể đá vào khoảng không.

"Vút!!"

Ngay lập tức liền cảm giác được đầu nguồn nguy hiểm, Thường Nguyệt cũng phản ứng cực nhanh mà chợt xoay người vung kiếm chém tới, lần này không chỉ đơn thuần là một cú chém bình thường mà nàng còn đính kèm theo vô số đạo phong nhận.

Đối diện một đòn phủ đầu của Thường Nguyệt, Thiên Võ Tôn Giả chỉ đơn giản đó là liên tiếp lách người tránh né mọi đòn phong nhận, thân hình của hắn như là hình chiếu của một chiếc máy chiếu bị rè chiếu ra, thoắt ảnh thoắt hiện, tất cả công kích của Thường Nguyệt đều như chém vào ảo ảnh mà trực tiếp xuyên qua và không để lại bất kỳ tổn thương nào.

Nhưng dù chứng kiến thấy thân pháp tinh diệu của đối phương, Thường Nguyệt lại không có chút mảy may muốn từ bỏ công kích, nàng càng lúc càng vung kiếm nhanh và nhiều hơn, thế công vô cùng dồn dập.

Đứng trước thế công dai dẵng như vậy, cho dù có thể tránh né được hết nhưng hắn cũng thể cứ thế né mãi được vì vậy mà Thiên Võ Tôn Giả chỉ có thể khống chế nhanh chóng lui lại, thân ảnh của hắn thoáng cái liền xuất hiện ở phía xa cách vị trí của Thường Nguyệt hơn năm trượng có hơn.

Thiên Võ Tôn Giả nhíu mày nhìn lấy tư thái hiên ngang của Thường Nguyệt lúc này, hắn không khỏi cảm khái một tiếng:

""Cảm quan thiên nhân" quả nhiên là danh bất hư truyền, không hổ danh là khắc tinh của vạn loại thân pháp trên đời, chỉ là đáng tiếc, đứng trước thực lực tuyệt đối, những thứ này cũng chỉ là thứ phù phiếm mà thôi."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.