Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến cục xoay chuyển

Tiểu thuyết gốc · 1640 chữ

(Cảm ơn "Thiên Lục", "Quỷ Tiên", "zXgKL92518", "Lười viết" đã đề cử nha hehehe)

Rút ra "Thương Phục Hận", Thường Nguyệt chống thương đứng lên, vẻ mặt tươi cười đầy chiến ý nhìn lấy Vu Thiên Sơn ở đối diện.

Mặc dù chỉ mới thở dốc được có hai phút, nhưng nàng đã cảm thấy thể lực khôi phục lại được tầm ba thành, thương thế cũng được chữa trị không ít bởi Trần Lâm nuốt đan dược và dược lực được chia sẻ qua nhờ [Đồng Khí Liên Chi].

Vì vậy không còn lý do gì để chân chờ nữa, Thường Nguyệt nhấc thương lao lên, khí thế như hồng.

Ở phía đối diện, luôn chia một phần tinh thần ra để giám sát đối thủ, ngay lúc Thường Nguyệt phát động công kích, Vu Thiên Sơn liền lập tức phản ứng.

Hắn mở mắt, chiến ý sục sôi, cả người cũng bật dậy vung kiếm ânchém tới.

"Đến tốt lắm!"

Vu Thiên Sơn đầy hưng phấn mà hét lớn, lập tức, trong khoảnh khắc binh khí giao thoa, mãnh liệt kiếm khí liền xâm nhập thân thể của Thường Nguyệt, vẫn là chiêu cũ, Vu Thiên Sơn dự định sẽ dựa vào tuyệt chiêu có thể tổn thương trực tiếp thể nội của đối phương để thủ thắng.

Chỉ là lúc trước khác lúc này khác, Trần Lâm lúc này nếu như biết ý nghĩ của Vu Thiên Sơn, hắn sẽ cười mỉa mai rồi nói "Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Lập tức liền phát hiện kiếm khí của đối phương, Trần Lâm liền lập tức thôi động thần thức cường đại của mình đem toàn bộ những kiếm khí sắc bén đó đều nghiền nát, dù có để lọt vài tia thì cũng đã hoàn toàn không đáng kể.

Cứ như thế, thời gian dần trôi, liên tục miễn cưỡng giao thủ với Thường Nguyệt, Vu Thiên Sơn đột nhiên cảm giác thấy có gì đó không đúng.

Cảm giác lúc này thật sự không đúng lắm, nhưng hắn cũng không biết là không đúng chổ nào.

Cho đến khi một phút trôi qua, Vu Thiên Sơn mới trừng mắt không thể tin được.

Hắn giờ đây mới biết là chổ nào không đúng.

Kiếm khí không đạt đủ lượng để phát động kiếm khí thăng hoa.

Này sao có thể, hắn đã luyện tập biết bao nhiêu lần, cũng căn rất chuẩn, làm sao có thể không tích đủ được.

Sai lầm, có gì đó sai lầm ở đây.

Biết là có biến, Vu Thiên Sơn không kịp suy nghĩ nữa mà chợt bật nhảy lên đồng thời vung kiếm chém vào đầu thương đang đâm tới.

Ăn hai lần ăn thua thiệt vì bị Thường Nguyệt đá gãy chân, Vu Thiên Sơn cũng học khôn mà đề phòng hai chân của đối thủ nãy giờ, chỉ cần phát hiện có biến liền lập tức ứng đối tránh cho tại một hố mà bị lọt ba lần.

Nhưng tránh né được một lần cũng không thể tránh né cả đời, cứ tiếp tục thế này hắn sẽ phải thua mất.

Liên tục đón đỡ từng cú vung thương như núi lở của Thường Nguyệt, Vu Thiên Sơn giờ đây đã cảm giác hai cánh tay tê dại, gan bàn tay cũng nứt vỡ và rướm máu.

Mặc dù hắn vẫn có thể cầm kiếm nhưng Vu Thiên Sơn có thể cảm giác được các ngón tay của hắn giờ đây đã hoàn toàn mất cảm giác mà ghìm chặt lấychuôi kiếm không cách nào chủ động khống chế để buông ra được.

"Chết tiệt thật, phải mạo hiểm!"

Biết bản thân đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cảm giác nguy cơ hoàn toàn bao phủ lấy hắn khiến cho ánh mắt Vu Thiên Sơn chợt trở nên quyết đoán.

Trong giây phút này, Vu Thiên Sơn cưỡng ép thanh trừ tất cả tạp niệm, để lại một tâm trí thông suốt và trong sạch như chỉ thủy.

Hắn dự định sẽ xung kích bức tường mỏng manh kia.

Vu Thiên Sơn trải qua nghiên cứu Kiếm đạo từ nhỏ, hắn từng nghe được tất cả Kiếm tu trên đời đều có chung một mục tiêu, đó là tìm ra "Kiếm Tâm" của mình, một khi có "Kiếm Tâm", con đường Kiếm đạo liền sẽ hoàn toàn thông suốt, từ này không còn lo lắng sẽ lạc lối hay sa đọa khỏi con đường ban đầu nữa.

Nhưng mà hồng trần như mê vụ che khuất tầm mắt ngươi, nhân gian thì muôn màu muôn vẻ tràn ngập cám dỗ đang không ngừng trực chờ để lôi kéo ngươi sa đọa.

Vậy làm sao để đôi mắt này không thể bị hồng trần che mắt, làm sao bản tâm này không thể bị nhân gian muôn màu cảm dỗ cho mê muội đây.

Chắc hẵn là có rất nhiều cách, nhưng Vu Thiên Sơn chỉ biết được một cách đó là không ngừng tôi luyện kiếm đạo, biến kiếm trên tay thành đôi mắt của mình, biến kiếm trên tay thành bản tâm của mình, hắn là kiếm, mà kiếm cũng là hắn.

Kể từ ấy, hồng trần như mộng, nhân gian muôn màu, tất cả đều sẽ dưới một kiếm của hắn mà diệt.

Và "Kiếm Tâm", chính là bằng chứng cho thành tựu nhân kiếm hợp nhất ấy.

Vì vậy nên việc tìm ra "Kiếm Tâm" cũng không phải dễ dàng gì, bao nhiêu kiếm tu truy cầu cuối cùng phần lớn đều hóa thành bụi bậm nhưng vẫn không hiểu được lý do mình vung kiếm là gì, chỉ có một số ít người có thiên phú, lại có cơ duyên mới có thể tìm ra "Kiếm Tâm" từ nay tiêu diệu tự tại, thế khó mà ngăn cản.

Vu Thiên Sơn hắn có thiên phú, cũng có cơ duyên, cần làm gì để tìm thấy "Kiếm Tâm" hắn cũng đã biết.

Hôm nay được gặp đối thủ như này, kiếm đạo của hắn cũng đã được rèn luyện trở nên vô cùng thành thục rồi.

Tất cả đều đã hoàn tất, chỉ còn một bước cuối cùng.

"Lắng nghe kiếm âm, định ra chân ngã, nguyện đi tới cùng."

Tại trong thế giới tinh thần, dưới áp lực lớn lao của ngoại giới, Vu Thiên Sơn vẫn hoàn toàn tập trung để lắng nghe, lắng nghe tiếng vọng của thanh kiếm trên tay mình.

"Thắng, phải thắng, chiến thắng bằng mọi giá!!"

Một tiếng vọng mơ hồ và tối nghĩa vang lên lúc này, nhưng Vu Thiên Sơn vẫn có thể nghe rõ ràng từng chữ một.

Tâm linh chợt rung động, Vu Thiên Sơn chợt trừng lớn mắt.

Trong khoảnh khắc này, từ trên xuống dưới, từ trong tinh thần đến ngoài thân thể, Vu Thiên Sơn đều chợt cảm thấy thông suốt.

Hắn biết, hắn biết được rồi, lý do mà hắn vung kiếm.

"Là để chiến thắng trước những kẻ mạnh như ngươi!"

Một kiếm vung tới, lưỡi kiếm cùng ngọn thương giao thủ.

Đến lượt Thường Nguyệt cảm thấy có gì đó không đúng.

"Làm sao lại đột nhiên nhiều đến vậy!?"

Tồn tại dưới dạng ý chí, Trần Lâm lập tức liền phát hiện bất thường.

Lượng kiếm khí đột ngột liên gia tăng gấp mười lần không ngừng, tất cả đều ồ ạt tràn vào thể nội Thường Nguyệt khiến cho Trần Lâm trong giây lát cũng khó mà tiêu trừ toàn bộ được.

Hắn có thể ngay lập tức tiêu trừ khoảng trừng tám thành, nhưng hai thành kiếm khí còn sót lại cũng đủ để xảy ra vấn đề lớn.

Liên tục chém ra thêm ba kiếm nữa, Vu Thiên Sơn liền lập tức kích phát kiếm ý.

"Phá!"

Ngay lập tức, tất cả kiếm khí trong thể nội Thường Nguyệt lập tức bộc phát.

Trần Lâm cố gắng sử dụng thần thức để trấn áp một phần uy lực, nhưng cũng không thể hoàn toàn tiêu trừ, Thường Nguyệt lập tức liền nhận lấy thương thế kinh khủng, thân thể vừa mới lành lại được một chút cũng nhanh chóng rách toạc ra, máu tươi đổ không ngừng.

"Con mẹ nó, tên này vừa cắn thuốc đấy à?"

Biến cố bất ngờ ập đến khiến cho người ôn hòa như Trần Lâm cũng nhịn không được mà chửi thề, sau đó hắn cấp tốc quay trở lại thân thể, hốc một ngụm đan dược trị thương, Trần Lâm lại giáng lâm vào thân thể của Thường Nguyệt bắt đầu dùng thần thức để tiêu trừ bớt những kiếm khí còn sót lại kia tránh để đối phương có thể kích phát liên tục.

Nhưng làm thế này lâu dài cũng không phải kế sách hay.

Nhất là khi tình thế chiến cục lại căng thẳng lên một tầng cao mới, cường độ giao thủ của Thường Nguyệt và Vu Thiên Sơn lập tức gia tăng lên không chỉ một lần.

Mặc dù cô vợ trẻ đã biết tình huống, nên cũng cố mà tránh dùng binh khí va chạm với kiếm của đối phương, nhưng dù vậy cũng không thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề, kiếm khí tích lũy cũng ngày một nhanh chóng thêm khiến Trần Lâm khổ không thể tả nhưng chỉ mới tiêu trừ được một phần.

"Không ổn không ổn, quá nhiều, và quá rộng nữa, cơ bản là dựa vào sức người thì xử lý không hết được cùng lúc."

Trần Lâm nhíu mày, biết được tình huống trở nên hỏng bét, ánh mắt hắn chợt trở nên quyết đoán.

Nếu sức người giải quyết không hết thì dựa vào thứ khác vậy.

Trong giây lát, Trần Lâm liền mường tượng ra hướng giải quyết.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.