Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai mạc

Tiểu thuyết gốc · 1648 chữ

(Cảm ơn "Jineek2005", "vô thượng kỷ nguyên", "zXgKL92518" đã đề cử truyện nha hehe)

"Vãi chưởng, thứ này thật dùng tốt như vậy?"

Thường Nguyệt cầm súng phán xét trên tay, sắc mặt tựa như cảm thấy bất khả tư nghị nên nhịn không được mà nói.

"Ngươi có thể thử một chút cho dễ hiểu."

"Oke."

"Ta nói thử một chút không có nghĩa là muốn ngươi thử thứ đó lên ta."

"Xì, keo kiệt thế, ngươi với ta còn có bí mật gì không thể kể cho nhau sao?"

"Cũng không tính là bí mật gì, nhưng tốt nhất là ngươi không nên biết, mà nếu ngươi có thử dùng lên người mình thì cũng không nên cho người khác biết."

Nghe vậy, Thường Nguyệt liền bĩu môi xì một tiếng, nàng mới không cần phải lén lén lút lút sợ này sợ kia như thế, nàng tự tin chính mình vô cùng chân tâm thật lòng, không cần phải giấu diếm gì cả.

Nghĩ vậy Thường Nguyệt liền đem nòng súng nhắm ngay bản thân, sau đó bóp cò.

Lập tức, nàng cảm thấy sự sỉ nhục vô biên toát ra từ ánh mắt kia, may mắn sớm được nhắc nhở, Thường Nguyệt có thể miễn cưỡng kìm nén lại nỗi kích động muốn đập nát thử này.

"Phốc!"

Khẩu súng phát ra một tiếng động liền có một mảnh giấy phun ra từ nòng súng.

"Đây, để ta đọc to cho ngươi nghe, hừ, đừng tưởng trong lòng ngươi có quỷ thì người khác cũng như thế."

Nói xong, Thường Nguyệt liền bắt đầu đọc:

"Tô Thường Nguyệt, một kiểu nữ nhân tệ hại nhất, ai xui xẻo lắm mới đụng phải... roẹt"

Không đọc được hết câu, mảnh giấy trên tay Thường Nguyệt liền tao ngộ độc thủ, một ngọn linh hỏa đột nhiên liền xuất hiện đem nó đốt thành tro.

"..."

Bầu không khí thoáng chốc liền lâm vào tĩnh mịch.

Cuồi cùng vẫn là Trần Lâm mở miệng trước, hắn cười trêu chọc nói:

"Sao, thấy thế nào, ta nói không sai chứ?"

"Ừm, ngươi nói đúng, ta nghĩ thứ này cần nên bị chôn gấp."

"Đến mức ấy thì không cần thiết đâu, dù sao thứ này vẫn tương đối hữu dụng, ngươi thử dùng lên vật vô tri thử xem sao."

Nghe vậy Thường Nguyệt hít một hơi trấn tĩnh lại cảm xúc trong lòng, nàng dùng súng phán xét ngắm vào tảng đá khổng lồ nàng thường dùng khi luyện thương.

Lập tức, khẩu súng liền cho ra đánh giá.

Lần này Thường Nguyệt và Trần Lâm cùng nhìn.

"Một tảng đá thường thường không có gì lạ, thậm chí còn hơi vô dụng, tựa như người nào đó từng tự sử dụng bản súng lên người hắn vậy."

"..."

"Ngươi nói đúng, ta nghĩ thứ này cần phải nên được chôn gấp."

Lần này tới lượt Trần Lâm nổi gân xanh.

Ngược lại thì Thường Nguyệt thấy Trần Lâm gặp xui xẻo, nàng liền cười hắc hắc nói:

"Nào đến mức ấy thì không cần thiết đâu, dù sao thứ này vẫn tương đối hữu dụng mà."

"..."

Sau khi thử nghiệm xong cơ chế của súng phán xét, Trần Lâm và Thường Nguyệt đều thống nhất là không nên thường dùng thứ này, nếu không rất dễ bị khinh bỉ.

Mà sự khinh bỉ của thứ này rất thật, tựa như ma lực có thể thôi động cảm xúc của ngươi vậy.

Bọn hắn sợ là dùng nhiều thì sẽ có ngày nhịn không được mà hạ thủ với khẩu súng súc sinh chết tiệt này mất.

Quả nhiên có thể khiến hệ thống phải gắn thêm chú thích, thứ này cũng không đơn giản.

Có lẽ lý do phẩm chất nó màu trắng là vì sự hạn chế oái âm kia đi.

Quả thật là một khẩu súng âm binh có thể khiến người ta vừa thương vừa ghét.

...

Sáng hôm sau, Thường Nguyệt cùng Trần Lâm sớm chia ra để đi đến địa điểm tổ chức Ngoại Môn Thi Đấu năm nay.

Là sự kiện lớn nhất của ngoại môn trong bốn năm gần đây, người tới nơi này vô cùng đông đúc, không giới hạn bởi ngoại môn đệ tử, ngay cả người ngoài tông chỉ cần thỏa mãn chút điều kiện về kiểm tra thân phận thì cũng có thể đến xem.

Thường Nguyệt và Trần Lâm là người tham gia nên không cần đi cổng chính, bọn hắn có lối đi riêng dẫn thẳng đến quảng trường tụ tập.

Năm nay có chừng hơn trăm người tham gia thi đấu, số lương tương đối đông, mà thật ra thì kỳ Ngoại Môn Thi Đấu nào cũng không bắt buộc nhưng số lượng vẫn luôn đông đúc, này là bởi vì đây là cơ hội trở thành đệ tử nội môn mà không cần phải đột phá Trúc Cơ, là cơ hội cho nhiều đệ tử ngoại môn có linh căn kém biết rằng tự mình đột phá Trúc Cơ vô vọng chỉ có thể trông cậy vào con đường đi vào nội môn trước rồi sau đó lại tìm cơ duyên đột phá sau.

Trần Lâm thì không quan trọng lắm, mặc dù thiên phú hắn kém nhưng được cái thiên phú vợ hắn cao, hắn không cần lo về chuyện đột phá vô vọng hay không vô vọng, một vị Trúc Cơ nếu bỏ được để đầu tư thì một con lợn cũng thể tu thành Luyện Khí viên mãn, huống chi là Thường Nguyệt còn có thể tu luyện dùm hắn, Trần Lâm đoán đợi nàng Trúc Cơ không lâu, hắn cũng sẽ tự nhiên mà thành Trúc Cơ thôi.

T

Tham gia kỳ Ngoại Môn Thi Đấu này hoàn toàn không có chút chổ tốt nào với hắn nếu xét về phương diện phần thưởng vật chất, tuy nhiên, Trần Lâm vẫn cần phải tham gia, để giải quyết vấn đề vướng bận hắn bấy lâu nay, hắn cần phải hành động gấp.

Thời gian cứ thế dần trôi, lượng người tới nơi đây càng ngày càng ít, này đại biểu cho thời gian bắt đầu đang đến gần rồi.

Cho tới lúc này, cánh cổng ngoài đại điện giờ đây đã đống lại, những người có mắt sẽ tham gia Ngoại Môn Thi Đấu, người tới muộn thì chỉ có thể đáng tiếc cho hắn, kỳ sau lại tới đăng ký lại.

"Yên tĩnh!"

Lúc này, trên đài cao một bóng người xuất hiện, đó là một gương mặt rất quen, Thường Nguyệt vừa nhìn liền nhận ra,

Không ai khác chính là vị Vương sư huynh đã bắt chẹt linh thạch của nàng lúc đến Thiên Nguyên Thành.

"Tự giới thiệu một chút, ta là Vương Kỳ, là trọng tài của kỳ Ngoại Môn Thi Đấu lần này, ngoài ta ra thì còn hai vị khác sẽ có mặt khi trận đấu đầu tiên chuẩn bị bắt đầu, hiện tại ta phổ biến một chút quy tắc, nghe cho kỹ nếu không lúc thi đấu lỡ phạm sai lầm bị tước quyền thi đấu thì đừng có than hay cầu xin."

Nghe vậy, đám đông dưới quảng trường đều nghiêm túc lắng tai mà nghe.

Mặc dù đa phần bọn hắn đều thuộc quy tắc rồi, nhưng ai biết năm nay lại có thểm quy tắc mới không.

"Đầu tiên, trước khi tham gia thi đấu, các ngươi cần phải đăng ký những gì mà các ngươi mang theo, ban trọng tài sẽ xem xét xem đồ vật ngươi mang vào trận đấu có phù hợp hay không, này là để đảm bảo sự công bằng, tránh trường hợp có người dùng ngoại vật để thủ thắng."

"Thứ hai, cấm tuyệt sử dụng đan dược có thể ảnh hưởng đến kết quả trận đấu, trước khi lên trận các ngươi sẽ phải trải qua một đợt kiểm tra, nếu bị phát hiện thì hậu quả rất nghiêm trọng, đừng có làm liều."

"Thứ ba, có thể sử dụng thủ đoạn đặc thù để chiến thắng, nhưng không được sử dụng thủ đoạn để lại hậu quả quá nghiêm trọng, dù là hậu quả đấy do ngươi gánh hay do đối thủ gánh cũng vậy, các ngươi hôm nay tới đây là để so tài, không phải để đánh khôn sống mống chết, mặc dù hôm nay kết quả có ra sao, sau đó các ngươi vẫn là đồng môn vẫn là đồng đội đáng tin cậy có thể dựa lưng vào nhau, hi vọng mọi người không vì chút kết quả so tài mà mất hòa khí."

"Thứ tư, có thể ngự thú, nhưng yêu thú không được..."

Vương Kỳ bắt đầu liệt kê mười mấy hai mươi đầu quy định, tất cả đều rất hợp lý, rất là công bằng, không có nhiều chổ trống để chui lắm.

Trần Lâm đoán này hẵn là kinh nghiệm tông môn đã từng phải trả giá đắt rồi nên mới có thể tổng kết ra được.

Mặc dù mọi người đều trong chính đạo, nhưng đứng trước con đường trường sinh, mọi thứ đều bớt quan trọng, huynh đệ thậm chí còn có thể quay sang đâm lưng lẫn nhau, đồng môn tính là gì?

"Và quy định cuối, cũng là một loại đảm bảo cho mạng sống của các ngươi, đó là trọng tài có quyền can thiệp vào trận đấu nếu thấy trận chiến đã ngã ngũ và không có ý nghĩa để đánh tiếp nữa, mỗi trận đấu đều sẽ có ba trọng tài có tu vi Trúc Cơ viên mãn trông coi, nên vì vậy, các vị, cứ thỏa sức mà thể hiện bản lĩnh ngươi có đi, tất cả đều được tông môn nhìn ở trong mắt và âm thầm ghi nhận."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.