Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Coi trọng

Tiểu thuyết gốc · 1608 chữ

Nghe tiểu nha đầu nói, Tư Cát Hàn Minh vốn đang cười cợt uống rượu thì đột nhiên sắc mặt hắn lại cứng lại.

Còn cần phải có kết quả tốt trước thì mới có được lòng tin có thể làm được, hay là có lòng tin có thể làm được thì mới có kết quả tốt?

Đối với vấn đề ấy, đa phần mọi người sẽ chọn vế sau.

Nhưng Tư Cát Hàn Minh hắn lại nghĩ về một chút chuyện của mình.

Vào lúc ấy, hắn chọn vế trước, nên hắn hiện tại còn đứng đây.

Những người chọn vế sau đều sớm hóa thành bụi bậm thổi về phương nào chẳng biết được nữa rồi.

Uống một hớp rượu xua tan đi chút hoài ức trong đầu, Tư Cát Hàn Minh trở lại bộ dáng bỡn cợt như mọi khi, hắn phá lên cười:

"Haha, nha đầu, ngươi rất thú vị, quả nhiên là lão Hà vẫn tinh mắt như mọi khi, ngay cả ta cũng nhịn không được mà bắt đầu hứng thú với ngươi rồi đấy hahaha."

Đây vốn là lời khen, nhưng chẳng hiểu sao Thường Nguyệt nghe liền thấy kỳ kỳ.

Lại đánh giá sơ qua người này, nàng cảm giác đối phương vẫn là đừng có hứng thú thì hơn.

Cũng là người tùy tiện tùy hứng, Thường Nguyệt biết hứng thú của người như nàng hay Tư Cát Hàn Minh thường sẽ hay đi đôi với phiền phức, không chỉ là phiền phức cho bản thân mà còn là phiền phức cho mọi người xung quanh.

Nàng thích mang phiền phức về cho người nào đó không có nghĩa là nàng cũng thích bị mang phiền phức tới, nhất là Tư Cát gia cũng không phải dòng họ thân thiện, hiếu khách gì.

"À đúng, tiểu nha đầu, về vấn đề tu luyện ngươi có nghi vấn gì không, sao không thấy ngươi đi tham gia hỏi đáp như đám tiểu gia hỏa bên kia?"

Nghe vậy Thường Nguyệt liền nghi hoặc hỏi lại:

"Tu luyện chẳng phải cứ thế mà làm thôi sao, còn cần hỏi gì nữa?"

Tư Cát Hàn Minh kém chút sặc rượu vì câu trả lời của Thường Nguyệt.

Ngay lúc hắn muốn nói đạo lý một chút, đại loại như phải biết khiêm tốn, ham học hỏi mới đi được xa vân vân...

Thì đột nhiên lúc này ngoài ý muốn phát sinh.

Hắn cảm giác được có một người hắn không ngờ sẽ tới lại vừa tới đây.

Chư vị Kim Đan trưởng lão lúc này cũng có cảm ứng đều đồng loạt hướng về một phương hướng hành lễ:

"Bái kiến Tông chủ!"

Nghe vậy, đám đệ tử nội môn mặc dù không thấy người đâu nhưng cũng vội học theo cũng cúi người bái kiến.

Thường Nguyệt thấy vậy cũng không biết phải làm sao, nàng quay sang nhìn Tư Cát Hàn Minh tựa như đang cần xác nhận.

"Là thật, tông chủ tới rồi."

Thấy Tư Cát Hàn Minh cũng không giống nói đùa, Thường Nguyệt cũng định cúi người hành lễ thì Tư Cát Hàn Minh lại nói tiếp:

"Không cần như thế đâu, lão nhân gia cũng không để ý chút lễ tiết ấy của ngươi."

"Nhưng mà..."

Vốn định nói gì đó, thì đột nhiên bên cạnh Thường Nguyệt chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng đó khiến Thường Nguyệt chợt giật mình lùi lại ánh mắt đề phòng xem người này.

Chỉ thấy đối phương tương đối trẻ, giống như chỉ mới 30-35 gì đấy, nhưng khí tức lại sâu thẫm như nước khó mà nhìn rõ ràng được khiến Thường Nguyệt không dám có chút coi nhẹ nào.

"Vậy ra đây là tiểu gia hỏa hợp lực với Hà Thiên Đồ giải trừ nguy cơ lần này sao?"

Người thần bí vừa mỉm cười nhìn xem Thường Nguyệt vừa nói.

Bên cạnh hắn, Tư Cát Hàn Minh vẫn ung dung uống một ngụm rượu sau đó mới trả lời:

"Đúng rồi đấy sư tôn, ngài thấy thế nào, rất tài năng phải không."

Sư tôn?

Ngay lúc Thường Nguyệt nghi hoặc, thì các Kim Đan trưởng lão cũng đi tới vội vàng hành lễ.

Người nam nhân thần bí cũng quay sang nhìn, chú ý rơi vào người Hà Thiên Đồ, hắn đánh giá vài giây liền mỉm cười nói:

"Không tệ, rất không tệ, ai có thể ngờ được tuyệt thế thiên kiêu đời trước giờ đây lại có thể một lần nữa đứng dậy đâu chứ."

"Tông chủ quá khen, Thiên Đồ chỉ là lão già may mắn có được cơ duyên cải mệnh mà thôi, không dám nhận danh hiệu tuyệt thế thiên kiêu."

Hà Thiên Đồ vội vàng cúi người nói.

Hắn bình thường có thể ung dung thẳng lưng đối thoại với bất kỳ ai, trong tông môn dù tu vi cao hơn hay thấp hơn đều như nhau, chỉ riêng tông chủ là không được.

Dù sao đối phương...

"Haha, ngươi khiêm tốn rồi, như ngươi lúc này đây cũng đã đủ tư cách ngồi lên vị trí chân truyền thứ năm, còn không gánh nổi danh hiệu tuyệt thế thiên kiêu thì còn ai gánh nổi đây."

Đối với lời Tông chủ vừa nói, Hà Thiên Đồ chỉ có thể cười khổ, hắn đáp:

"Ví trí chân truyền Thiên Đồ còn xin được không ngồi để tránh làm trò đùa cho thiên hạ, còn danh tuyệt thế thiên kiêu mặc dù Thiên Đồ không gánh nổi nhưng Thiên Đồ biết ai có thể gánh được."

"Ồ, ý ngươi chẳng lẽ muốn nói là tiểu nha đầu này sao."

Vừa nói, Tông chủ vừa xoay sang mỉm cười hiền lành nhìn Thường Nguyệt khiến nàng trừng to mắt hoàn toàn không hiểu ra sao.

Ta chỉ ăn hơi nhiều một chút mà thôi, có cần kéo nhiều người như thế tới đây gây áp lực được không, tiểu bảo bảo nuốt không trôi.

Thấy Tông chủ thế mà đoán được, Hà Thiên Đồ cũng giấu diếm mà trực tiếp thừa nhận.

"Đúng vậy tông chủ, nàng xứng đáng với vị trí chân truyền thứ năm hơn ta, mặc dù danh tiếng hiện tại chưa thịnh nhưng tiềm năng của nàng vô cùng lớn, Thiên Đồ dám lấy danh dự của mình ra để đảm bảo."

Nghe vậy, Tông chủ từ chối cho ý kiến, hắn trầm ngâm nhìn Thường Nguyệt, Thường Nguyệt cũng trầm ngâm nhìn hắn.

Con mẹ nó, thằng cha này có bệnh à, hay là tu lâu quá nên chưa từng gặp qua tuyệt thế mỹ nhân như ta, nên hiện tại nhìn nhiều liền bị choáng váng mất rồi?

"Tiểu nha đầu."

"À vâng, mỹ nhân ặc... Thường Nguyệt nghe."

Đối với Thường Nguyệt vừa lỡ lời, Tông chủ làm như nghe không thấy, hắn cười cười nói:

"Không thể không nói, dù là lần đầu gặp nhưng ta rất vừa mắt ngươi, lại kết hợp với công lao giải cứu các "mầm tiên" và hổ trợ Hà Thiên Đồ giải quyết nguy cơ, ta có thể đảm bảo cho ngươi không chỉ trở thành chân truyền mà còn có thể được nhận đãi ngộ của chân truyền từ sớm, chỉ cần đáp ứng được hai điều kiện, thế nào?"

Xì còn nói vòng vo lung tung, cuối cùng còn không phải là bị choáng ngợp bởi tài năng và nhan sắc của ta đấy sao.

Ài, thứ mị lực chết tiệt.

"Không biết điều kiện của tông chủ là?"

"Rất đơn giản, trở thành quán quân của Ngoại môn thi đấu lần này, và thành tựu cực phẩm kim đan, hoàn thành điều kiện đầu tiên ngươi liền có thể sớm nhận các đãi ngộ của chân truyền theo quy định của tông môn, hoàn thành điều kiện thứ hai ngươi liền là chân truyền thứ năm và là đệ tử thứ tám của ta."

Nghe vậy, không chỉ mọi người ở đây đều bị ngạc nhiên mà ngay cả Thường Nguyệt cũng ngạc nhiên.

Chỉ khác một chút là người khác ngạc nhiên vì điều kiện này sao mà khắc nghiệt, cực phẩm kim đan thật có dễ thành tựu như thế ư?

Nhưng Thường Nguyệt lại cảm thấy thật dễ, không có nguyên nhân cụ thể, chỉ là nàng cảm thấy dường như rất dễ, bản thân có thể ung dung làm được.

Hừ, quả nhiên là lăm le tuyệt thế mỹ nhân như ta, nếu không nào có chuyện đưa ra điều kiện dễ như vậy được.

"Thường Nguyệt đáp ứng, còn xin Tông chủ có thể nhớ rõ."

"Haha, khẳng khái lắm, hi vọng ngươi có tiềm năng lớn như sự tự tin lúc này."

Mặc dù đối với việc làm đồ đệ của tông chủ cũng không hứng thú lắm, nhưng đãi ngộ của chân truyền nàng vẫn rất là thèm.

Cho dù không cần học những thứ pháp thuật, chiến kỹ linh ta linh tinh nhưng Trần Lâm lại cần nha, các loại kỹ nghệ truyền thừa, nhất là truyền thừa cấp cao bị giấu rất kỹ, không có địa vị nhất định thì thật rất khó để lấy được.

"À và còn một chuyện khác, Thiên Đồ ngươi hôm nay thành tựu cực phẩm kim đan, mặc dù không có ý nguyện ngồi vào vị trí chân truyền nhưng có dự định gì khác không?"

"Bẩm tông chủ, tạm thời chưa có."

"Vậy tốt, tới Tông Chủ Phong làm trưởng lão thì thế nào?"

"Này... Thiên Đồ đa tạ Tông chủ coi trọng."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.