Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời gian ngưng đọng

Tiểu thuyết gốc · 2010 chữ

.Tết âm lịch vuii vẻ nha mọi người 🫣

Nữ hài cầm đoá Cửu Vận Đạo Liên Hoa bón cho Vân Nhu. Trên không trung, theo động tác của nữ hài, từng đạo tia chớp rạch ngang trời, loé sáng một phương Vu Lam Sâm Lâm.

Ầm ầm!

Tiếng sấm rền vang trời, những tia chớp không ngừng tìm kiếm mục tiêu. Nhưng giống như bị thứ gì che chắn, chỉ có thể đánh loạn trên không trung. Tựa như vừa tức giận lại vừa bất lực.

Nhìn đoá Cửu Vận Đạo Liên Hoa loé sáng tiến vào trong thân thể Vân Nhu, nữ hài nở nụ cười hài lòng. Sau đó nàng ta ngước mắt lên nhìn không trung, bầu trời Vu Lam Sâm Lâm và toàn Vấn Thiên Đại Lục lúc này vẫn bị che khuất bởi mây đen. Chỉ có những đạo sấm chớp không ngừng loé sáng trên không trung.

Nàng giống như suy tư điều gì đó, miệng lẩm bẩm lời nói chỉ mình bản thân có thể nghe, sau đó cúi đầu xuống, khoé miệng nở nụ cười.

Khắp nơi trên Vấn Thiên Đại Lục, ai nấy đều hoang mang nhìn không trung. Dân chúng thi nhau xì xào bàn tán, càng nói càng kích động.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này?". Người qua đường Ất nhìn lên không trung, không khỏi thốt lên một câu.

"Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?". Người qua đường Giáp bên cạnh đáp lời.

"Chả nhẽ Đại Lục Vấn Thiên này sắp diệt vong rồi!". Người qua đường Bính nói chắc nịch một câu.

"Phi phi phi! Diệt vong cái đầu ngươi, bớt nói xúi quẩy". Người qua đường Ất ban đầu nghe vậy, vội vàng phản bác.

"Chuyện này thật kỳ dị".

"Đúng vậy, ta sống từng này tuổi chưa bao giờ gặp cảnh này".

"À, ta nhớ ra rồi. Khoảng thời gian trước thiên địa cũng từng xảy ra dị biến".

"Đúng đúng, ta cũng nhớ. Khi đó là lúc sau khi có người ngộ đạo xong, thiên địa dị biến. Nghe nói khi đó người dẫn dị tượng tới là Mặc Uyên - Mặc Gia. Kết quả Mặc gia bị diệt tộc, không biết lần này liệu có chuyện gì xảy ra nữa không".

......

......

Tiếng bàn tán vẫn không ngừng, nhưng mà không ai rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể đoán mò.

Những nơi khác, các thế lực lớn thi nhau nhìn thiên địa dị biến. Ánh mắt người nào người đấy đều mang phức tạp cùng khó hiểu. Rút kinh nghiệm lần trước, không ai dám thôi diễn thiên cơ.

Các thế lực cũng vì vậy mà lo lắng không thôi, rốt cuộc thì gần đây không ngừng xảy ra những chuyện lạ. Bọn họ không thể không lo lắng, biết đâu một ngày nào đó, thật sự có tai hoạ giáng xuống Vấn Thiên Đại Lục.

Bên ngoài đang hoang mang bao nhiêu, thì lúc này bên Vân Nhu yên tĩnh bấy nhiêu. Nữ hài sau khi bón Cửu Vận Đạo Liên Hoa cho Vân Nhu, nàng ta liền ngồi sang một bên nhóm lửa, chờ đám người Vân Nhu tỉnh lại.

Vân Nhu sau khi sử dụng Cửu Vận Đạo Liên Hoa liền nhập mộng. Nàng bỗng dưng suốt hiện ở một tinh không bao la không điểm có kết thúc, nơi đây thời gian giống như ngưng đọng lại.

Vân Nhu ngơ ngác nhìn nơi này, sau đó tấm tắc rằng mình vậy mà vẫn chưa chết, hơn nữa còn tới nơi này. Đúng vậy, đây chính là nơi nàng đã nhập đạo. Nàng từng muốn quay lại nơi này, nhưng nàng không thể nào kết nối được. Không ngờ thời khắc sinh tử, nàng vậy mà vào được nơi này.

Nhìn không gian vô tận trống rỗng, lòng Vân Nhu bồi hồi, nàng nhanh chóng bay đi tìm kiếm. Những ký tự cổ xưa đó, nàng rất muốn gặp a!

Giữa không gian vô tận này, xung quanh đều là một màu đen, nàng là thứ duy nhất tồn tại. Cảm giác này không dễ chịu tí nào, nàng cảm thấy như mình không thở được.

Vô tận trống rỗng! Vô tận mờ mịt!

Đó là những gì nàng nghĩ, tất cả thật trống trải, im lặng tới phát điên. Không thấy gì cả, trừ bản thân ra, nàng thực sự không thấy gì hết.

Nàng như một u linh, phiêu bạt trong hư không vô tận. Bay mãi, bay mãi, cảm giác trống rỗng ngày một lớn lên theo thời gian. Nàng không biết bản thân đã bay bao lâu, nơi đây thời gian ngưng đọng khiến nàng không xác định được.

Có thể là một tháng, cũng có thể mười tháng...

Quá lâu khiến nàng dâng lên nỗi tuyệt vọng. Chẳng nhẽ...nàng sẽ mãi bị nhốt ở nơi tối tăm vô tận này sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng dâng lên một cỗ cuồng loạn. Nàng hét lên...

A!

Âm thanh vang xa nhưng không hề có tiếng vọng lại. Ánh mắt nàng trở nên thẫn thờ, nàng tiếp tục thả mình bay trong hư không vô định này.

Từ háo hức chuyển sang bồn chồn bất an, cuối cùng là tuyệt vọng. Nhưng hơn cả tuyệt vọng chính là chẳng có gì để tuyệt vọng. Trống rỗng, vô tận trống rỗng, nàng hiện tại như cái xác không hồn, chỉ còn duy nhất ý niệm "tiếp tục".

Nàng dần quên đi lý do tại sao mình phải tiếp tục, nàng chỉ nhớ bản thân mình phải tiếp tục, không ngừng tiến lên phía trước. Không vì cái gì cả, chỉ là nhất định phải tiếp tục tiến lên.

Rất lâu trôi qua...

Rất rất lâu trôi qua...

Vân Nhu cuối cùng cũng bình thản, nàng tiếp tục di chuyển vô định. Ánh mắt kia không buồn cũng chẳng vui, không một biểu cảm thừa thãi nào cả. Giống như chẳng còn gì có thể khiến nàng bận tâm, trong lòng kiên định, ý chí kiên định.

Bỗng phía trước, trong hư không vô tận, những ký tự cổ xưa màu vàng kim phát sáng xuất hiện. Không phải là nàng tìm thấy, mà nó cứ như vậy từ giữa hư không xuất hiện. Ký tự này bao la bạt ngàn, trải dài không thấy điểm cuối.

Nhìn những ký tự này, Vân Nhu sững người lại, ánh mắt không tiêu cự dần tập trung lại một điểm. Nàng cuối cùng cũng đã thấy rồi! Cuối cùng nàng cũng biết mình tìm gì!

Khoảnh khắc này, nàng như sống lại. Nàng chạy vội tới, lao vào những ký tự cổ xưa bạt ngàn kia.

Nhưng mà...khi nàng lao tới, không gian nơi đó vặn vẹo, nàng cũng theo đó biến mất trong hư không.

Vân Nhu chỉ thấy chóng mặt, đến khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã xuất hiện ở một nơi xa lạ. Nơi đây là một mảnh bình địa, mặt đất nơi đây toàn cát với đá, không có một sự sống nào hiện diện trừ nàng.

Chợt cơn khó thở truyền đến, nàng dùng hai tay ôm lấy cổ, cố gắng hít lấy hít để không khí. Nhưng cái gì cũng không có, nơi đây vậy mà không tồn tại không khí.

Vân Nhu quỳ sụp xuống, hai tay chống lên mặt đấy, giữ cơ thể không đổ. Nàng không ngừng thở gấp, dường như chỉ còn một xíu nữa là nàng sẽ chết ở đây.

Cơ thể nàng đổ ra đất, hơi thở yếu dần rồi dừng lại.

Thời gian trôi qua...

Vân Nhu bừng tỉnh, nàng ngồi bật dậy, ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh. Nàng không ngừng hít thở, từng luồng không khí xa lạ truyền vào người. Nàng vậy mà có thể thở được rồi? Nàng không có chết? Nghĩ vậy, Vân Nhu thở phào một hơi. Doạ chết nàng rồi!

Sau khi lấy lại được bình tĩnh, nàng đánh giá lại nơi này. Nàng ngước mắt nhìn lên không trung, nơi đây không trung vô vàn ngôi sao sáng. Nhưng không có mặt trăng tồn tại, ánh sáng chỉ vừa đủ để nhìn thấy xung quanh.

Nơi đây không khí để phát triển sự sống không có, vậy nên quanh đây chỉ toàn đá và cát màu xám đen. Khắp nơi được bao trùm bởi những luồng không khí hỗn tạp xa lạ.

Nhưng sao nàng lại có mặt ở đây?

Nàng nhớ nàng chạy tới chỗ những ký tự cổ xưa. Chả nhẽ, những ký tự đó đưa nàng tới đây sao? Nhưng nếu vậy, những ký tự đó đưa nàng tới đây rốt cuộc để làm gì?

Thứ nàng thấy hiện tại chính là không trung đầy sao cùng mặt đất không có sự sống. Nơi đây là điển hình của hành tinh chết, mọi thứ tĩnh lặng đến lạ thường.

Nàng đứng dậy, bắt đầu đi xung quanh xem xét. Đi mãi, đi mãi, mọi thứ xung quanh nàng vẫn yên tĩnh như vậy. Nàng bỗng dưng nhớ lại thời gian nàng mắc kẹt ở không gian kia. Cảm giác bất an ùa về, trái tim vốn bình ổn cũng đập liên hồi.

Vân Nhu nhắm mắt lại, hít vào một hơi dài rồi thở ra. Khi mắt nàng lần nữa mở ra, ánh mắt kia đã kiên định, trái tim trong lồng ngực cũng đã bình ổn lại.

Nàng tìm một mỏm đá cao hơn những nơi khác để ngồi. Dù gì nơi này cũng chỉ có nàng là sự tồn tại duy nhất, vậy nàng ở đâu trên hành tinh này cũng như vậy.

Nếu những ký tự kia đưa nàng đến đây, chắc hẳn có ẩn ý gì đó. Đúng rồi! Là tâm cảnh. Vậy nàng sẽ ở nơi này rèn luyện tâm cảnh. Nghĩ vậy, Vân Nhu nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.

Thời gian ở đây cũng không có dừng lại, không  biết đã qua bao lâu. Khi Vân Nhu lần nữa mở mắt ra, nơi này đã bắt đầu có ngày và đêm. Nhưng ban ngày ánh mặt trời chói gắt, nhiệt độ cao tới mức bề mặt hành tinh đỏ cả lên. Còn ban đêm, nhiệt độ lại giảm xuống cực thấp khiến mọi thứ đóng băng, một màu trắng bao trùm hành tinh.

Nhưng Vân Nhu lại không bị ảnh hưởng chút nào, nàng giống như một lữ khách tách biệt với nơi này. Nàng cũng như một thể với nơi này, mọi thứ ở đây đều không tổn hại tới nàng.

"Ngày đêm luôn chuyển...".

Thật lâu rồi Vân Nhu chưa mở miệng nói chuyện, bỗng dưng nàng lên tiếng, giọng khàn khàn vang lên, nổi bật giữa màn đêm tĩnh mịch buốt giá này.

Vân Nhu sau đó lại nhắm mắt vào, tiếp tục tu luyện.

Thời gian tiếp tục trôi...

Hành tinh bắt đầu tiến hoá, từ ngày đêm luôn phiên, nhiệt độ khắc nhiệt sang đêm đen kéo dài dài và ban ngày kéo dài.

Thời gian này cứ kéo dài như vậy trong khoảng vài nghìn năm. Vân Nhu trong khoảng thời gian này cũng từ trong tu luyện tỉnh lại. Nàng cũng ước chừng được đêm đen kéo dài khoảng 300 ngày rồi sẽ tới ban ngày 300 ngày.

Nhiệt độ cũng không còn khắc nghiệt như cũ, mặt đất cũng bắt đầu có những loại rêu màu hồng, đỏ, cam. Chúng ban ngày sẽ rực rỡ như vậy, nhưng khi tiến vào đêm đen thì đều chuyển sang màu trắng.

"Sự sống sơ khai..."

Vân Nhu lần nữa nói một câu, lần này đã không phải nàng với cái hành tinh chết này nữa, mà đã có thêm những thực vật vô tri tồn tại. Thật tuyệt vời làm sao, cuối cùng hành tinh này cũng bắt đầu có sự sống tồn tại.

Khoé miệng nàng nhếch lên một nụ cười nhẹ, sau đó tiếp tục nhắm mắt tu luyện.

Bạn đang đọc Một Vạn Năm sáng tác bởi HoaNhi00

Truyện Một Vạn Năm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaNhi00
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.