Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14 - 15

Phiên bản Dịch · 3109 chữ

Chương 14

Dự đoán của Robert về thành công của Victoria hoá ra lại đúng. Một ngày sau vũ hội, mười hai quí ông và 7 cô nương trẻ đến thăm Tiểu thư Victoria, chất lên nàng những lời mời và cầu mong được nhìn Sói gần hơn. Northrup vẻ vang xướng tên những người đến thăm đi vào và đi ra khỏi các căn phòng khách và quát lên những lời chỉ dẫn với đám gia nhân đang mang trà vào những căn phòng khác nhau.

Cho đến lúc bữa tối được mang lên vào lúc 9 giờ, Victoria quá kiệt sức để có thể xét đến việc đến bất kỳ một vũ hội hay dạ tiệc nào mà nàng đã được các vị khách qua thăm mời đến. Tối qua nàng đã không đi ngủ cho đến tận gần sáng và nàng không thể mở mắt được nữa khi nàng vu vơ chọc vào món tráng miệng trên đĩa của nàng. Jason, ngược lại, trông vẫn tươi mát và tràn sức sống như bao giờ, bất chấp chuyện hắn đã làm việc suốt buổi chiều trong phòng.

“Victoria, nàng đã thành công rực rỡ tối qua,” hắn nói, hướng sự chú ý của hắn từ Charles sang nàng. “Rõ ràng là Crowley và Wiltshire đã mê mẩn nàng rồi. Cả Công tử Makepeace cũng thế, và anh ta được cho là mục tiêu săn đuổi tốt nhất của mùa này đấy.”

Đôi mắt buồn ngủ của nàng tràn ngập vẻ cười đùa. “Cái câu đặc biệt đó gợi nhớ đến một con cá bơn!”

Sau đó nàng xin phép lên phòng đi ngủ. Jason chúc nàng ngủ ngon, một nụ cười lấp lửng trên môi hắn vì câu châm biếm của nàng. Nàng có thể làm cả một căn phòng sáng rực lên bằng nụ cười của nàng, cho dù đó là một nụ cười ngái ngủ. Đằng sau vẻ hiểu đời chất phác của nàng là sự ngọt ngào và thông minh nữa. Hắn nhấp một ngụm rượu brandy, nhớ lại nàng đã quyến rũ cả thiên hạ như thế nào tối qua bằng sắc đẹp và tiếng cười của nàng. Nàng đã được lòng Northrup hoàn toàn, bằng cách chơi nhạc Mozart đặc biệt dành riêng cho ông ta tối nay. Khi nàng kết thúc, người quản gia già đã rơm rớm nước mắt. Nàng đã tiếp tục như thế bằng cách cho gọi O’Malley lên và chơi cho anh ta nghe một vũ điệu Ailen sôi nổi. Cho đến cuối bản nhạc ấy, một tá gia nhân đã tụ tập ngoài phòng khách, lảng vảng quanh đó để nghe lén buổi hoà nhạc ngẫu hứng của nàng. Thay vì ra lệnh cho họ giải tán và quay trở lại với nhiệm vụ của họ - như Jason đã chuẩn bị làm - Victoria quay ra phía họ và hỏi xem họ có bản nhạc yêu thích nào mà nàng có thể chơi cho họ nghe không. Nàng biết hết tên của họ; nàng hỏi họ về sức khoẻ và gia đình. Và mặc dù nàng rõ ràng là mệt mỏi đến thế, nàng đã tiếp tục cuộc trình diễn dương cầm của nàng thêm hơn một giờ nữa.

Tất cả gia nhân đều tận tuỵ với nàng, Jason nhận ra. Các anh hầu mỉm cười và cúi mình xuống để làm hài lòng nàng. Các cô hầu gái chạy ù đến để làm cho nàng những việc nhỏ nhặt nhất. Và Victoria cảm ơn mỗi người trong bọn họ thật dễ thương ỗi việc họ làm. Nàng có cách xoay xở với người ta; nàng có thể làm hài lòng một người quí tộc và cả một ông quản gia dễ dàng như nhau – có lẽ bởi vì nàng đối xử với họ với cùng một mối quan tâm chân thành, vui vẻ.

Jason vẩn vơ xoay cái chân đế của ly rượu brandy trong những đầu ngón tay. Không có nàng, phòng ăn bỗng trở nên trống trải và ảm đạm. Không nhận ra là Charles đang quan sát hắn với đôi mắt nheo lại hài lòng, Jason tiếp tục ngồi đó, ủ dột nhìn chiếc ghế trống của nàng.

“Cô ấy là một cô gái phi thường, phải không? ” cuối cùng Charles gợi chuyện.

“Vâng.”

“Đẹp mê hồn, và dí dỏm nữa. Tại sao ư, kể từ khi Victoria đến nước Anh con đã cười nhiều hơn so với ta nhìn thấy con cười trong suốt cả một năm! Đừng chối – cô gái này thật độc nhất vô nhị.”

“Tôi không chối,” Jason trả lời, nhớ cái khả năng lạ thường của nàng trông giống một nữ bá tước, một cô vắt sữa, một đứa trẻ đáng thương, hay một người phụ nữ từng trải, tuỳ vào tâm trạng và hoàn cảnh xung quanh.

“Nàng lôi cuốn và ngây thơ, nhưng nàng có tâm hồn và có cả lửa. Một người đàn ông đích thực sẽ có thể làm nàng trở thành một người phụ nữ đam mê, đáng yêu, - một người phụ nữ sẽ sưởi ấm chiếc giường và cuộc đời anh ta.” Charles ngừng lại, nhưng Jason không nói gì. “Anh chàng Andrew của nàng không có ý định cưới nàng,” Charles tiếp tục một cách đầy ý nghĩa. “Ta chẳng nghi ngờ gì điều đó. Nếu anh ta có, bây giờ anh ta đã đến gặp nàng rồi.” Ông lại dừng lại, và Jason lại chẳng nói gì.

“Ta cảm thấy tiếc cho anh chàng Andrew đó hơn là cho Victoria,” Charles nói thêm với lòng quyết tâm khôn khéo. “Ta thương cho bất kỳ gã nào ngốc nghếch đủ để mà bỏ qua một cô gái nổi trội trong cả ngàn cô, cô gái có thể làm anh ta thực lòng hạnh phúc. Jason,” Charles hỏi, “con có để tâm chút nào không đấy?”

Jason nhìn ông một cách thiếu kiên nhẫn và bối rối. “Tôi nghe từng lời một. Tất cả những điều này thì liên quan gì đến tôi?”

“Liên quan gì—?” Charles líu cả lưỡi vì thất vọng. Tự trấn an lại, ông tiếp tục thận trọng hơn. “Nó liên quan toàn bộ đến con, và cả ta nữa. Victoria là một cô gái trẻ chưa chồng. Ngay cả có Cô Flossie ở đây làm người kèm cặp, Victoria không thể cứ tiếp tục sống mãi cùng một nhà với một ông già không vợ, và thêm một anh chàng không vợ nữa suốt ngày đến đây. Nếu chúng ta cứ tiếp tục thế này thêm vài tuần nữa, người ta sẽ cho rằng hôn ước của các con là vớ vẩn và cô ấy thật sự chỉ là một cuộc chinh phục khác của con. Khi điều đó xảy ra, người ta sẽ tống khứ cô ấy. Con không muốn hạ nhục một cô gái chứ, phải không?”

“Không, dĩ nhiên là không,” Jason hững hờ nói, chú mục vào rượu brandy trong ly hắn.

“Vậy thì chỉ có một giải pháp – cô ấy phải lấy chồng, và thật nhanh.” Ông chờ, nhưng Jason im lặng. “Có phải thế không, Jason?” ông thúc giục.

“Tôi cho là thế.”

“Vậy thì cô ấy nên lấy ai, Jason?” Charles đắc thắng hỏi. “Ai có thể làm cô ấy trở thành một phụ nữ đam mê, đáng yêu? Ai cần một người vợ để sưởi ấm chiếc giường mình và ình một người thừa kế?”

Jason cáu kỉnh nhún vai. “Làm thế quái nào mà tôi biết được chứ? Tôi không phải là ông mối trong nhà này, là ông chứ.”

Charles há hốc mồm nhìn hắn. “Con định nói là con không thể nghĩ ra cái người cô ấy nên lấy sao?”

Jason chạm ly rượu vào môi hắn và nhanh chóng uống cạn nó, rồi đặt ly lên bàn đánh uỵch một cách quyết đoán và đột ngột đứng dậy. “Victoria có thể hát, chơi dương cầm, nhún mình chào, và may vá,” hắn tóm tắt lại một cách dứt khoát. “hãy tìm một người có tai nghe nhạc, có mắt nhận biết cái đẹp, và có tình yêu cho chó. Nhưng mà phải bảo đảm là anh ta có tính khí thật điềm đạm - nếu không nàng sẽ làm anh ta mất trí. Đơn giản thế thôi.”

Khi Charles chằm chằm nhìn hắn đến há hốc cả miệng ra, Jason sốt ruột nói, “Tôi có sáu trang viên phải điều hành, một đội tàu phải theo dõi, cả trăm chi tiết khác phải tập trung vào. Tôi lo những việc đó. Ông lo vụ tìm chồng cho Victoria. Tôi sẽ hợp tác bằng cách đưa nàng đến một vài buổi vũ hội hay dạ tiệc trong một hoặc hai tuần sau. Nàng đã gây ra một vụ náo động cho thiên hạ. Với thêm chút ít phô diễn trong một vài sự kiện trong thành phố nữa, nàng sẽ có nhiều người cầu hôn hơn là ông có thể biết phải làm gì với họ. Nhìn qua họ khi họ đến thăm nàng và lập một danh sách những ứng cử viên thích hợp nhất. Tôi sẽ xem qua danh sách và chọn một người.”

Đôi vai của Charles trễ cả xuống thảm não vì thua cuộc. “Sẽ làm như con muốn.” Chương 15

“Tôi chưa thấy một cô gái nào gây ra sự náo động như thế này kể từ khi Caroline ra mắt,” Robert Collingwood nói, cười toe toét với Jason khi họ đứng ngắm Victoria trong một buổi khiêu vũ một tuần sau đó. “Cô ấy làm cho cả thành phố bàn tán xôn xao. Có thật cô ấy đã bảo Roddy Carstairs là cô ấy có thể hạ gục anh ta bằng chính khẩu súng lục của anh ta không?”

“Không,” Jason điềm nhiên nói. “Nàng bảo hắn rằng nếu hắn làm tới một lần không đúng đắn với nàng nữa, nàng sẽ bắn hắn- và rằng nếu nàng bắn trượt, nàng sẽ thả Sói ra vồ hắn. Và rằng nếu Sói làm không xong, nàng tin chắc là tôi sẽ làm.” Jason cười khùng khục và lắc đầu. “Đây là lần đầu tiên tôi được xướng danh anh hùng đấy. Tuy vậy tôi cũng hơi phiền lòng một tí vì là lựa chọn thứ hai sau con chó của nàng.”

Robert Collingwood ném sang hắn một cái nhìn kỳ dị, nhưng Jason không để ý. Hắn đang mải ngắm Victoria. Hầu như bị vây kín bởi đám công tử hâm mộ đang ganh đua nhau để dành được sự chú ý của nàng, nàng đứng một cách thanh thản giữa họ - một nữ hoàng với mái tóc hung đỏ đang ngự triều với những thần dân sùng kính của nàng. Phủ lên mình tấm áo xa tanh màu trắng xanh hợp với đôi găng tay dài đến khuỷu, mái tóc nàng xoã tràn xuống hai vai phóng túng, nàng ngự trị cả phòng khiêu vũ bằng sự hiện diện mê hoặc của nàng.

Khi hắn đang nhìn, hắn để ý thấy công tử Warren lảng vảng bên cạnh nàng, đôi mắt chàng ta sục xuống cổ áo tròn cắt thấp của chiếc áo Victoria mặc. Mặt Jason trắng bệch ra vì giận dữ. “Xin lỗi,” hắn nghiến răng nói với Robert. “Warren và tôi sẽ nói chuyện một chút.”

Đó là lần đầu trong nhiều lần sau đó trong suốt hai tuần lễ kế tiếp thiên hạ chứng kiến cảnh giật gân khi Hầu tước xứ Wakefield như một con diều hâu giận dữ lao tới một anh chàng bạo gan nào đó mà sự chú ý của anh ta tới Tiểu thư Victoria trở nên quá lộ liễu.

Ba tuần sau buổi ra mắt của Victoria, Charles bước vào phòng làm việc của Jason. “Ta đã lập một danh sách các ứng viên làm chồng Victoria mà con muốn xem qua,” ông tuyên bố bằng cái giọng của một người bị buộc phải làm một nhiệm vụ đáng ghét mà anh ta muốn làm cho xong chuyện. “Ta muốn xem lại nó với con.”

Jason ngẩng lên từ bản báo cáo hắn đang đọc, và mắt hắn nheo lại nhìn tờ giấy trong tay Charles. “Tôi đang bận.”

“Tuy nhiên ta muốn xong chuyện này đi. Ta thấy việc chuẩn bị nó thật quá chán. Ta đã chọn vài ứng cử viên tạm được, nhưng mà nhiệm vụ này chả dễ dàng gì.”

“Tôi chắc là không dễ,” Jason mỉa mai đồng ý. “Mỗi một cậu ấm thộn ở London đã ở đây khụt khịt đánh hơi sau nàng.” Nói điều đó xong, Jason quay trở lại chú ý vào bản báo cáo. “Cứ đọc ra mấy cái tên đi, nếu ông phải làm thế.”

Nhăn nhó vì ngạc nhiên trước thái độ tuỳ tiện của Jason, Charles ngồi xuống đối diện với hắn qua chiếc bàn và đeo kính lên. “Trước hết, có công tử trẻ tuổi Crowley, người đã xin phép ta theo đuổi tán tỉnh cô ấy.”

“Không. Quá bốc đồng,” Jason thẳng thừng tuyên bố.

“Sao con nói thế?” Charles nói với vẻ hoảng hốt.

“Crowley không biết Victoria đủ rõ để mà muốn ‘tán tỉnh’ nàng, như ông đã diễn đạt kỳ cục như thế.”

“Đừng có lố bịch thế chứ. Bốn người đầu tiên trong danh sách này đều đã xin phép ta làm cùng một việc đó - miễn là, dĩ nhiên, tuyên bố của con về nàng là không phải không phá vỡ được.”

“Không, với cả bốn người bọn họ - vì cùng một lý do,” Jason cộc cằn nói, tựa ngả người ra ghế, vùi đầu vào bản báo cáo hắn đang đọc. “Tiếp theo là ai?”

“Bạn của Crowley, Công tử Wiltshire.”

“Quá trẻ. Ai tiếp theo?”

“Arthur Landcaster.”

“Quá lùn,” Jason nói một cách khó hiểu. “Tiếp theo?”

“William Rogers,” Charles vặc lại bằng cái giọng thách đố, “và anh ta cao, ôn hoà, chín chắn, thông minh, và đẹp trai. Ta nghĩ anh ta sẽ tốt cho Victoria.”

“Không.”

“Không?” Charles kêu lên. “Tại sao không?”

“Tôi không thích cái kiểu anh ta cưỡi ngựa.”

“Con không thích—” Charles la lên trong nỗi nghi hoặc bực bội; Rồi ông liếc nhìn gương mặt trơ trơ của Jason và thở dài. “Tốt thôi. Cái tên cuối cùng trong danh sách của ta là Công tử Terrance. Anh ta cưỡi ngựa cực giỏi, hơn nữa lại là một anh chàng cực kỳ. Anh ta cũng cao, đẹp trai, thông minh, và giàu có. Giờ thì,” ông đắc thắng nói, “con có thể tìm ra lỗi gì ở anh ta nào?”

Hàm Jason nghiến chặt một cách đáng ngại. “Tôi không thích- anh ta.”

“Con có cưới anh ta đâu! ” Charles vặc lại, giọng ông cất cao lên.

Jason lắc lư người lên phía trước và đập tay lên mặt bàn. “Tôi nói tôi không thích anh ta,” hắn nói qua hai hàm răng nghiến chặt. “Và đây là kết thúc của chuyện này.”

Nỗi giận dữ trên gương mặt Charles từ từ nhường chỗ cho sự ngạc nhiên, và sau đó là một nụ cười rầu rĩ. “Con không muốn cô ấy, mà con cũng không muốn ai khác có cô ấy - thế phải không?”

“Phải,” Jason cay đắng đáp. “Tôi không muốn cô ấy.”

Giọng nói giận dữ, trầm đục của Victoria vang lên từ ngưỡng cửa sau lưng hắn. “Tôi cũng không muốn anh!”

Đầu cả hai người đàn ông quay ngoắt lại, nhưng khi nàng đi lên trước, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của nàng chỉ dán vào gương mặt không nao núng của Jason. Nàng đặt bàn tay lên bàn hắn, ngực nàng phập phồng vì giận dữ. “Vì anh quá lo lắng rũ tôi ra khỏi tay anh nếu Andrew không đến đón tôi, tôi đã hết sức cố gắng để tìm vài người thay thế anh ấy, nhưng anh sẽ chẳng bao giờ là một người trong số họ! Anh không bằng một phần mười anh ấy. Anh ấy dịu dàng và tử tế và tốt đẹp, trong khi anh lạnh lùng và cay độc và kiêu ngạo và – và … đồ con hoang!”

Từ “con hoang” làm bùng lên một cơn thịnh nộ trong đôi mắt của Jason. “Nếu ta là cô,” hắn trả miếng bằng cái giọng trầm khắc nghiệt, “Ta sẽ bắt đầu tìm kiếm những kẻ thay thế ấy, bởi vì anh chàng Andrew ngày xưa thân ái ấy không còn muốn cô hơn gì ta nữa cả.”

Nhục nhã quá mức chịu đựng, Victoria xoay người quay gót và lao ra khỏi phòng, chỉ còn một suy nghĩ trong đầu nàng: bằng cách nào đó, nàng sẽ cho Jason Fielding thấy là những người khác đã thực sự muốn nàng. Và nàng sẽ không bao giờ, không bao giờ đểmìnhlại tin hắn. Trongmấy tuần vừa qua, nàng đã bị ru ngủ trong cái suy nghĩ rằng họ là bạn bè. Nàng thậm chí còn nghĩ hắn thích nàng. Nàng nhớ lại cái tên nàng vừa mới gọi hắn, và nỗi nhục nhã của nàng tăng lên gấp đôi. Làm sao nàng có thể để hắn khiêu khích nàng lôi hắn ra mà mạ lỵ được chứ!

Khi nàng đã đi rồi, Charles quay sang Jason. “Chúc mừng,” ông cay đắng nói. “Anh đã muốn cô ấy khinh miệt anh từ cái ngày đầu cô ấy đến Wakefield, và bây giờ ta biết tại sao. Ta đã nhìn thấy anh ngắm cô ấy thế nào khi anh nghĩ không ai nhìn anh. Anh muốn cô ấy và anh sợ một giây phút yếu lòng anh sẽ đề nghị cô ấy lấyyy…”

“Đủ rồi!”

“Anh muốn nàng,” Charles phẫn nộ nói tiếp, “Anh muốn nàng, và anh quan tâm đến nàng, và anh căm ghét bản thân anh vì điểm yếu ấy. Tốt thôi, bây giờ thì anh không phải lo nữa – anh đã hạ nhục nàng đến độ nàng sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh. Cả hai người các anh đều đúng. Anh là một tên khốn kiếp, và Andrew sẽ không đến đây tìm nàng. Hả hê đi, Jason. Anh sẽ không phải lo mình yếu đuối đi nữa. Nàng sẽ ghét anh nhiều hơn nữa ngay khi nàng nhận ra Andrew không đến. Thưởng thức chiến thắng của anh đi.”

Jason nhặt bản báo cáo hắn đã đọc lúc nãy lên, vẻ mặt hắn băng giá. “Làm một danh sách nữa trong tuần tới và mang nó đến cho tôi.”

Bạn đang đọc Một Lần Và Mãi Mãi của Judith McNaught
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.