Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hối hận hay không?

Tiểu thuyết gốc · 3741 chữ

Chương 40

Rất nhanh cuộc cải vã đã không đi đến đâu, những cái đầu nóng lên bất chấp tất cả không còn tỉnh táo để nhận định vấn đề hỏa tâm mất khống chế và chuyện gì đến cũng sẽ đến, đi đầu là những kẻ nắm giữ thế cục ra tay trước tiên theo đó thuộc hạ cùng nô lệ phải tuân thủ ý nguyện chủ nhân tiến hành tấn công, ngập trời linh lực tán loạn khắp nơi.

Đủ mọi thế công vũ kĩ tán loạn xảy ra của đám tùy tùng lẫn thuộc hạ, bên này vừa bảo về tiểu thư vừa tham gia diệt sát đám người thuộc các gia thế kia tấn công, năng lực lẫn lực lượng hỗn tạp được dung nhập từ rất nhiều nơi nên trong chiến đấu khó có thể đồng lòng hay liên kết được, mỗi người tham gia đều cuồng loạn tự chém giết bất kể là phe ta hay phe địch, những người cứng cỏi hơn cũng mất dần khống chế tâm tính bản thân.

Đây là một khả năng đặc biệt khi liên kết phần căn cứ vào tinh linh cầu mà Sở Lưu đã được biết trước và lên kế hoạch, khả năng khống chế sinh vật lẫn nội lực của nó khiến hắn cũng phải bất ngờ thốt lên: “quả nhiên là vật phẩm cao cấp dù mới cấp độ thấp nhưng năng lực thao túng thật đặc biệt khiến không gian bên trong méo mó rất khó chịu”.

“Tự sinh tự diệt à, các ngươi hãy cảm nhận nỗi đau mà không thể làm gì đi, khà khà khà”- Sở Lưu cười man dợ người ngồi dậy cố gắng điều trị những thương thế nguy hiểm của mình, lúc này cũng không thể làm gì nhiều hơn là quan sát chiến trận sinh tử bên trong.

Mặc dù tu vi nhỉnh hơn nhưng so về số lượng lại chênh lệch hơn nhiều với toàn bộ thế lực gộp lại, trận chiến giằng co liên tục không ngừng, ban đầu chia phe đối lập sau thời gian chiến tử dài đã dàn trải ra từng những xích mích xung đột trước đây hiện tại đều lôi ra hết một thể.

Máu chảy nhuốm đỏ phân tán loạn lạc khắp nơi cùng linh lực, âm lực, mị lực, hấp lực và rất nhiều vũ kĩ vũ khí tấn công, dần dần mạng người ngã xuống chết đi bị thương lên đến con số lớn.

Phần thiệt hại nhiều nhất đến từ thế lực bị cô lập nhưng những kẻ chủ chốt vẫn còn không một kẻ nào mất đi chiến ý cả, cứ điên cuồng lao vào trận chiến 1 với 1 hoặc 1 với 2 thậm chí cả 3 luôn mà không hề tỏ ra sợ sệt cũng cho thấy họ đã được đào tạo bài bản như thế nào ngay từ khi tu vi còn thấp.

Đến ngày thứ 2 chiến trận gay cấn thì Sở Lưu cũng bình phục được một nửa thương thế nên tiện theo dõi và không quên thu lượm tất cả tài nguyên của đám người kia dù là vũ khí hay trang phục hạ cấp thấp nhất cũng không ngại thu lấy sạch sẽ vì với người khác như đồ phế thải còn với hắn thì trở thành tiền tài không ít.

Không những thế số lượng người ở đây lớn nên đem lại tiền tài không nhỏ mà cũng chẳng cần phải câu nệ gì, kẻ trong tay chúng là nô lệ thì trong tay Sở Lưu cũng xem như thế chỉ có khác vài điều cơ bản nhất là hắn vẫn quý trọng sinh mạng và giữ những thứ giá trị.

Cuộc chiến đã diễn ra thêm 1 ngày thương vong hết phần lớn người của các thế lực chia rẽ, thực lực bị hao hụt nhiều lần thương thế thêm một nghiêm trọng cùng với đó là đống thây khô bị hút sinh khí lẫn sinh lực để làm nội lực duy trì trận chiến của các chủ tử.

Vừa chết do chiến đấu vừa chết do bảo vệ hay hi sinh thân mình phục hồi hao hụt cho chủ nhân khiến chiến trường ngày càng lăng lệ khát máu nổi lên cao trào, mà lúc này Sở Lưu cũng không rãnh dỗi tham gia vào cướp bóc tài vật mỗi khi có kẻ định sử dụng vì nguyên do có dùng cũng phí để hắn dùng thay.

Nhìn từng kẻ thuộc hạ chết đi không mấy tiếc rẻ nhưng số lượng tăng nhiều lên cũng có những người theo hầu từ lâu cũng nảy sinh chút thương tiếc dần dần dâng đến đau lòng khôn tả, đặc biệt là vài nam thiếu gia thấy đám nử tử thân yêu chiều chuộng bị kẻ thù hạ sát vì lấy thân che chắn cho mình đã hoàn toàn mất đi kiểm soát.

Sau trấn động làm rung chuyển cả căn cứ tất cả đã kiệt sức nằm lăn lóc dưới nền, dư ba xung kích cuồng bạo còn sót lại vẫn tiếp tục ảnh hưởng đến thân thể của từng người khiến sinh mệnh của những người còn sống dần trôi đi theo thời gian cũng là lúc họ chiến tử nơi đây.

Sở Lưu chứng kiến cục diện trước mắt không rõ nên vui hay nên buồn, có hưng phấn có thỏa mãn có đắng chát có suy tư có từng tâm trạng hỗn loạn, khác hẳn với tâm tính ban đầu khi dự định hành sự rằng phải cho bọn ác nhân này cái kết thật bị thảm hơn hết nhưng: "hối hận hay không?" - một câu hỏi tự nhủ không đầu không đuôi.

Những nụ cười mãn nguyện cuối cùng rồi vụt tắt hẳn là họ đã phải chịu cảnh nô lệ ấn kí hành hạ khôn cùng giờ xem như là được giải thoát, những ánh mắt tuyệt vọng nhìn khung cảnh lần cuối rồi nhẹ nhàng nhắm lại như là chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng.

Trong đó chẳng còn những ánh mắt thù địch vừa mới sống chết với nhau giờ đã mất đi chiến ý lại thành không cam tâm bỏ mạng hay những người vẫn cố gắng gồng kéo thêm từng tia sinh mạng không hề chịu số phận chấm dứt ở đây.

“Nếu ta cũng ra tay tàn nhẫn ác độc như chúng thì mình có khác gì họ đâu, không phải ai ai cũng có cơ hội lựa chọn con đường của mình không phải người nào trong trốn đen tối đều giống như nhau và ngược lại a.”- thở dài một hơi suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Sở Lưu.

Từng hành động liên tiếp được đưa ra để sử dụng theo đó một màng sáng mỏng manh che kín thân thể của từng người đang thoi thóp, luồng sinh khí từ cơ thể Sở Lưu được tỏa ra hiện giờ có thể ví von như sinh mệnh sống len lỏi vào thân thể từng người giữ được hơi thở ổn định và lấp kín dần thương thế.

Với năng lực hiện tại việc cứu người là bất khả thi nhưng cũng còn đó giúp những ai vẫn kiên cường chống chọi trước bờ vực tử vong một tia sáng để họ từ trong thân thể tự trị thương, còn người xấu số đã bước qua cửa thì cũng đành bất lực.

Sau một hồi nhìn nhận phát hiện rằng những người cuối cùng đều là các tiểu thư gia thế là ổn định nhất, tiếp đến những người thân cận địa vị ngay dưới đều là nữ nhân và thật bất ngờ một số nữ có ấn kí nô lệ mỏng manh hẳn là mới gia nhập gia thế vẫn còn sống trong biển lửa.

Khi thu gom từ gần tới xa có tới 28 nữ còn cơ hội cứu mạng được từ đó mới thấy nghị lực và khả năng sinh tồn mạnh mẽ đến mức nào điều này ắt hẳn là thiên phú, trải nghiệm sinh tử chiến hay được đào tạo trong môi trường hà khắc mới sinh ra bản năng tuyệt vời đến vậy.

Tập trung đám người còn lại sang một bên khá xa hiện thương thế Sở Lưu đã không còn đáng ngại nên giữ lại một tia còn đâu bung toàn lực phân chia những người nặng nhất đến nhẹ nhất sinh khí của mình, lượng lớn hao hụt này hắn dùng tất cả nguồn năng lượng hiện có thể dùng được như đan dược, âm khí, bổ hoàn sinh,… mà ra.

Sau vài ngày cực nhọc chúng nữ lúc này đang ngủ ngon lành còn Sở Lưu phải dành thời gian hồi sức lại, gương mặt nhìn đến từng người miệng mỉm cười lẩm bẩm: “khi ngủ ngon lành như vậy họ có khác gì những người tu giả chân chính cũng đâu còn cảm giác tà ác xuất hiện, nếu họ có cơ hội lựa chọn thì có muốn trở thành tu giả tà dâm không? ”.

Nghĩ lại khoảnh khắc đó nếu Sở Lưu ngăn cản tạo công kích đồng quy của hơn chục nam nữ có tu vi cao thì giờ có phải đỡ mệt mỏi và cứu thêm được ít người nữa có thể giữ lại hoặc thả đi tùy tâm trạng cũng đỡ tiếc, nhưng con đường tu giả vốn là vậy ai đi đường tốt thì người đó có cơ hội hơn.

Mỗi người đã tự ngồi dậy điều dưỡng thân thể lại có người còn ngơ ngác không hiểu sao mình còn sống, chỉ liếc nhìn đề phòng người bên cạnh như một thói quen khó bỏ, dù hiểu đạo lý kẻ thù của kẻ thù là đồng minh nhưng không lâu dài và có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.

Chiến trường tàn khốc là thế nhưng những ai ở đây đều đã trải qua không ít trận chiến cũng sống trong cảnh tàn sát quen rồi không ai cảm thấy ghê tởm khung cảnh hiện tại hay định lực của kẻ yếu thể hiện ra, vì biết rằng kẻ yếu hay nhu nhược chỉ có thể là kẻ lót đường.

Sở Lưu ra ngoài tinh linh cầu vừa có thời gian trị thương vừa quan sát cảnh tượng bên trong theo dõi từng hành động của chúng nữ, hiện tại là chủ nhân của pháp bảo nên có thể sử dụng theo ý muốn của mình một cách thoải mái.

“Ta không những thu được lợi ích lớn về tài vật mà đến cả nữ nhân cũng không ít, hiện tại số lượng 28 người này còn sống là ta đã lựa chọn và thầm bảo vệ dùng để tu luyện quả thật không tệ chút nào ha.”

“Chúc mừng công tử đã thành công nhận được pháp bảo không gian, trong đó các lực lượng như quang thuộc tính, ám thuộc tính, âm lực, mị lực, hấp lực với cả công pháp, trận pháp và vũ kĩ lẫn tài nguyên, nguyên liệu, đan dược, vật phẩm, phù chú, bảo vật của đám người cũng thu được.”

“Quả thật là ở thế lực lớn nha đồ tốt không thiếu, hiện tại càng ngày ta càng cảm thấy mình rất nghèo so với những người khác, đến cả thuộc hạ của đám thiếu gia tiểu thư kia cũng giàu hơn ta nhiều lắm.”

“Công tử có những vật phẩm rất có giá trị bên người tính ra còn đỉnh hơn cả họ còn tự chê bai mình làm gì, giờ đã thu giữ được cơ hội lớn hãy tận dụng tăng thực lực lên nhanh nhất.”

“Nhiều đồ vật ta nhìn nhưng chưa hiểu cách sử dụng nhưng có Lisa thì mọi chuyện sẽ chở nên dễ dàng phải không?”

“Dĩ nhiên công tử khỏi lo vấn đề này quan trọng là sử dụng thành thạo và tạo hướng vận dụng ra sao phụ thuộc vào tài trí của công tử nha.”

“Ta biết, có điều ta cảm thấy lạ là quang và ám có linh căn từ đám người cướp đoạt được không tính hấp lực khá giống với trận đồ sinh lực là dễ hiểu nhưng âm lực và mị lực tại sao ta cũng có cảm giác được hình thành vậy.”

“Công tử đừng nghĩ rằng âm lực và mị lực chỉ dành cho nữ nhân tu luyện, nó cũng là dạng lực lượng hấp thụ và tu luyện từ bên ngoài, nhưng bên trong sẽ được trợ giúp phần lớn từ nội thể như âm khí của nữ nhân, đối với công tử mà nói sinh pháp hấp thu âm khí của nữ giới và tu luyện thành âm lực cũng như mị lực là điều dễ hiểu.”

“Còn về mị lực thì sao, nó là lực lượng thì tu luyện bằng cách nào?”

“Mị lực thường sẽ có từ thiên phú của cơ thể sinh ra sau tự phát và dùng công pháp khuếch đại nguồn năng lượng này ra thể hiện rõ ràng từ đó sẽ thành mị lực, với công tử có mị lực sẽ hấp dẫn đến cả nam và nữ tử tùy theo cách vận dụng, còn có thể tạo lực lượng mạnh hơn cả người sử dụng công pháp mị lực nhiều lần đó.”

“Quả là hay nha với luyện kĩ của đám nữ yêu này ai cũng đều tu luyện mị lực, thật tốt để ta hấp thu vào trận đồ sinh lực có thêm một nhánh nhỏ của dương lực rồi, càng tiện tay sử dụng.”

“Có hấp lực, mị lực, âm lực sẽ bổ trợ nhiều cho song tu ngoài ra đám nữ nhân này là nguồn năng lượng sử dụng để tu luyện tốt và dễ dàng nhất hiện tại.”

“Ta cũng nghĩ vậy, đám người này chắc chắn là môn phái tà môn ở phương xa len lỏi được tới nơi đây ẩn trốn thu hoạch tài nguyên và nô lệ rồi, không biết trụ sở của chúng thế nào, mong rằng sẽ không phát hiện động tĩnh nơi đây.”

“Công tử yên tâm trong tinh linh cầu này dù cường giả cấp cao cũng không thể phát hiện được huống hồ những nữ yêu kia bị nhốt trong pháp bảo luôn luôn bị áp chế theo mong muốn của công tử.”

“Tất nhiên để các ả trị thương rồi bắt đầu cùng ta tu luyện là tốt nhất, ít ra họ cũng chưa có qua đối tượng song tu gặp bổn công tử thì thoải mái hưởng thụ, hahaha.”

“Đúng vậy họ cần nhiều dương khí để bổ sung cho cơ thể và tu luyện mà dương khí của công tử luôn thịnh rất thích hợp, nhưng cần sử dụng cách hợp lý hài hòa để được lâu, ít nhất cũng phải cung cấp tài nguyên thiết yếu.”

“Ta biết điều đó trước mắt lượng tài nguyên bên trong đủ cho đám người này sử dụng một thời gian dài rồi yên tâm, ngoài ra ta cũng giám sát kĩ đề phòng bất trắc xảy ra, ta biết thương hoa tiếc ngọc lắm đó.”

“Công tử nhanh nhanh trị thương rồi vận dụng dần phần thưởng của mình đi, việc tăng tiến sau này khá phụ thuộc vào nó đấy.”

“Ta biết rồi làm ngay đây.”

Bên trong pháp bảo mỗi người sống xót đã được dịch chuyển về địa phương mình trú ngụ cùng nữ hầu bên cạnh, phát thêm đan dược và tài nguyên tu luyện nhưng tất cả đều không thèm đoái hoài đến.

Sống chết hiện tại đã nằm trong tay Sở Lưu rồi ai mà có thể thoải mái như lúc trước là chủ nhân, hiện giờ chẳng khác nào nơi này là nhà ngục không được ra ngoài không được trở về tông môn và chính thức trở thành nô lệ.

Điều đầu tiên chúng nữ làm đó là trị thương thế của mình từ từ, khi nhiều ngày không cảm thấy bị áp bức đã dần sử dụng vật phẩm để dùng, ai cũng nảy ra trong đầu suy nghĩ “sống chết không sợ thì sợ gì trở thành nô lệ phải có sức mạnh mới giết được hắn”.

Thời gian qua Sở Lưu lành thương thế liền trở về môn phái của mình, dùng tốc độ nhanh nhất hiện tại cũng cần hơn 2 tuần mới như suy tính.

“Mới đó đã mất 2 tháng từ khi bị bắt cóc ở thành Trấn An đến giờ, không biết cô nàng ương bướng có lo lắng cho ta không nhỉ”- Sở Lưu vừa đạp thân cây lướt đi vừa suy nghĩ vu vơ.

Ngày di chuyển đêm lại lén hấp thu lực lượng của đám người bên trong pháp bảo một cách âm thầm, biết rằng dù trong đó nhưng tiếng chửi bới không ngớt của họ Sở Lưu đều có thể nghe thấy cũng phiền lòng không ít.

Lúc đầu vì bị nhốt khiến căm phẫn tức giận, nhưng qua vài ngày câu chửi đã thay đổi sang hướng khác vì trong cơ thể đã thiếu thốn dương khí của nam nhân và âm khí trong người toán loạn khiến câu từ càng hạ thấp bản lĩnh nam nhân của Sở Lưu xuống, chuyện này không thể lọt tai được.

Ngày trước họ hấp thu và tu luyện công pháp đã quen nay bị mất đi đột ngột khiến cơ thể dần dần khó chịu hơn, không kiếm được chỗ phát tiết đám người thay nhau chửi bới Sở Lưu dù chưa gặp mặt hay biết tên khiến hắn phải giải tỏa bớt cho đám người mới yên được.

Bằng cách vận chuyển âm khí dương khí hòa quyện và hút dần âm khí ra và bồi tiếp dương khí lại là biện pháp tốt nhất để xoa dịu thiếu thốn hừng hực trong đám người, vì hiện tại không có thời gian cùng mấy nữ yêu này.

Vừa vào trong cửa thành Sở Lưu đã cảm thấy mẫn cảm, ở đây trở nên ngột ngạt hơn thường ngày, xung quanh có từng toán người đi đi lại lại liên tục, phóng tầm quan sát ra ngoài thì càng thấy nhiều thế lực cho người đi điều tra vụ việc gì đó.

Trong đầu Sở Lưu ngầm nhận định đây chắc là các thế lực kia bị cướp đoạt mất tài vật nên ra sức tìm kiếm không để một kẻ lạ mặt nào còn xót lại ở đây.

Thấy Sở Lưu từ ngoài vào đã có đám người chú ý đến trong đó có vài người tiến đến kiểm tra hỏi thăm thân phận.

Một loạt câu hỏi được Sở Lưu trả lời dễ dàng ít nhất với địa vị là nội môn đệ tử Hỏa Huyền tông với ấn kí và phù hiệu riêng biệt không thể sai lêch nên mấy người kia cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

Thực ra việc trả lời là vì Sở Lưu mới ở ngoài vào không rõ tình hình bên trong nên không muốn gây động tĩnh lớn nơi đây còn nhanh chóng về địa phận môn phái nữa.

Nhìn qua thêm vài người Sở Lưu cũng đã nhận ra 2 gương mặt từng gặp ngày trước khi mới vào thành Trấn An này, đó là vị thiếu gia và tiểu thư dẫn đầu của 2 gia thế trong thành hiện đi cùng nhau.

Có lẽ 2 người không nhận ra Sở Lưu được vì diện mạo ngày đó và bây giờ đã khác đi không ít thêm vào tu vi đã chêch lệch nhiều còn vượt hơn bọn họ đại cảnh giới của luyện khí và trúc sơ nên có phần nhún nhường vì câu nói tu vi hẳn là câu trả lời đầu tiên.

Thấy phù hiệu của Hỏa Huyền tông đám người này cũng lại chào hỏi một phen, Sở Lưu trong lòng cũng không còn nhớ đến thù cũ mà giờ mấy người cũng không đáng ra mặt chỉ thể hiện phong thái bản thân và địa vị của tông môn trước mặt mọi người là đủ.

Băng Huyền tông có giao lưu mật thiết với tông môn mà 2 người họ trở thành đệ tử cũng phù hợp với thiên phú vốn có là điều dễ hiểu, vừa nói chuyện Sở Lưu tranh thủ nhìn cặp mông của tiểu thư kia vẫn còn nhớ đến cảm giác mềm mại căng tròn từng bóp qua khá tuyệt của cô.

Thấy ánh mắt nhìn phần dưới mình của Sở Lưu, cô tiểu thư kia còn nhẹ lắc lắc nhúng nhảy làm rung rung thân thể khoe thêm dáng vẻ kiêu sa vốn có, gương mặt hất lên vẻ khiêu khích tự hào.

“Ài nữ nhân của thế giới này ai ai cũng muốn thể hiện bản thân thì phải, chưa từng thấy người nào hiền thục nết na mà còn nghịch ngợm, oai phong hơn cả nam nhân”- Sở Lưu vừa cười khách sao nhưng trong lòng thầm nghĩ.

Sau lần gặp mặt lại nhau thì nhanh chóng tiến về môn phái của mình, trên đường cũng gặp qua nhóm người cùng các đệ tử đi ra soát xung quanh đoán chừng là môn phái của mình ở đây cũng bị đám người kia trộm cướp.

Từ đầu đến cuối Sở Lưu vẫn chưa rõ được thế lực này là gì và ở tận đâu đến nơi đây để hành động mà qua đó còn thể hiện khả năng vượt trội của mình, mặc dù tu vi không cao nhưng khả năng ẩn thân và tiến hành kế hoạch rất trơn chu không sơ hở.

Có thể người của các thế lực từng giao chiến hoặc khi mất đồ mới ra sức tìm kiếm trong vô vọng vì còn chưa nghe thấy nơi nào phát hiện manh mối để lại cứ như tự dưng bốc hơi vậy.

Đó là những gì nghe ngóng được trong khi di chuyển của đám người xung quanh bàn tán khiến Sở Lưu cũng thầm tán thưởng thế lực này “sau này có thời gian phải tìm hiểu moi móc thông tin của đám người kia mới được, có thể sẽ là trợ lực lớn để phát triển a”- Sở Lưu thầm nghĩ trong đầu.

Bạn đang đọc Một Đường Luyện Tình sáng tác bởi mrthanh6991121
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mrthanh6991121
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.