Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tội.

Tiểu thuyết gốc · 4033 chữ

5000 năm sau, trên đỉnh núi Eurydice, bầu trời xám xịt, đục ngầu nổi vân khói mờ ảo. Từng đợt sét nằm chễm chệ, ngang nhiên giữa trời như trêu ngươi, như đe dọa. Cuồng phong nổi lên tứ phía, cuốn tung những hạt cát cuộn tròn giữ không trung, tạo thành một lớp bụi mù mịt. Trên đỉnh núi, nơi tại vị của các vị thần, xác người la liệt, pháp sư có, phù thủy có, chiến binh có, yêu tinh, tinh linh và muôn vàn thân phận khác đã bỏ mạng tại chốn linh thiêng này. Họ chết theo nhiều cách khác nhau, bị cắn chết, đâm chết, bị nuốt linh hồn mà chết,.... Tất cả đã lột bỏ hoàn toàn sự yên bình thường thấy tại đỉnh núi rồi bao phủ lên màu tang thương, âm u, ủ dột. Mùi máu tanh xộc lên khắp nơi, tiếng quạ gọi bầy kéo dài như tiếng kêu từ địa ngục, những con dơi mắt đỏ nhe nanh, giương vuốt hung dữ đứng nhìn. Trên mỏm đá lởm chởm, một đám người đứng đông đúc. Ai cũng nhếch nhác, trang phục dính bụi bẩn và máu tanh, gương mặt phờ phạc, bất lực và đau thương, mồ hôi lẫn cát mịn kéo dài trên thái dương, lấm tấm trên trán, ướt sũng trên trang phục. Nổi bật giữa đám người là lớp chắn bảo vệ màu vàng với pháp chú đang xoay tròn. Bên trong là gần 20 vị thần tại đỉnh Eurydice, ai cũng thương tích đầy người, có vị đã bỏ mạng, tan thành cát bụi. Chắn phía trước vòng bảo vệ ấy là 9 bóng hình - 9 vị sứ giả, họ đứng so le nhau, tầm mắt hướng về một người thiếu nữ đang thoi thóp, nàng vô cùng xinh đẹp với mái tóc xanh nhẹ màu biển, điểm xuyết trên đó là những hạt ngọc trai lấp lánh, giữa trán nàng có một điểm sáng nho nhỏ (♓︎) đang yếu dần, sắc mặt nàng tái nhợt, môi bạc màu, hơi thở khe khẽ đến mức dù có ghé tai sát ngực cũng khó mà nghe rõ. Toàn thân nàng là váy trắng tinh khôi bị nhuốm bẩn, trên nền đất xung quanh chỗ nàng nằm vương vãi các hạt ngọc trai đơn côi, tĩnh lặng. Nàng đang được đỡ bởi một thiếu niên, thiếu niên mặc áo giáp bạc sáng lòa, mái tóc nâu dài phủ qua gáy bị che phân nửa bởi mũ giáp, toàn thân cao lớn của chàng đang run lên, khuôn mặt cúi gằm không rõ biểu cảm nhưng vẫn thấy rõ những hạt nước mắt trong suốt đang rơi xuống má người thiếu nữ, một tay chàng đỡ người con gái mình yêu, tay kia để giữa trán nàng rồi truyền pháp lực, tiếng nấc nghẹn ngào được chàng cố kìm nén nơi cuống họng vẫn khiến người ta dễ dàng nghe thấy. Sau lớp vòng bảo vệ là những người còn sống khác, họ đang căm phẫn hướng tầm nhìn của mình lên bầu trời, bạn bè của họ, gia đình của họ, người tình của họ đã bỏ mạng tại đây. Một giọng nói trong trẻo, nhẹ tâng, du dương như tiếng hạc cầm nhưng mang ngữ khí châm chọc và trêu ngươi vang lên tựa như âm thanh một viên ngọc trai rơi xuống biển sâu, phá vỡ sự tĩnh lặng của đại dương:

- "Hừm, không biết tự lượng sức mình."

Sau vòng phong ấn, từ trong đám người có tiếng nói đàn ông vang lên, thấy rõ hận ý và cay nghiệt:

- "Một con chó săn như nàng thì lấy tư cách gì lên tiếng phán xét, rắn rết, yêu ma cũng không tàn ác bằng nàng. Song Ngư là người thương của sư ca nàng mà nàng cũng nhẫn tâm ra tay, địa ngục cũng không chất chứa nổi loại người như nàng."

Một giọng nữ khác không kém phần sắc bén lên tiếng mỉa mai:

- "Sư ca đã là gì, anh trai nàng ta mà nàng ta còn muốn giết thì sư ca cũng chỉ là người dưng thôi. Hừ, đúng là hổ thẹn thay đứa trẻ không được yêu thương, quỷ cuối cùng cũng là quỷ, cha mẹ nàng ta vứt bỏ vì hiểm họa sát thân, ai ngờ vẫn không tránh đượ....c."

- "Im mồm." Tiếng một người thiếu niên vang lên phía trước vòng bảo vệ, thân chàng mặc áo giáp vàng, đầu đội nón sư tử, những sợi lông sư mềm mại phủ lấy mái tóc đỏ rực dài chấm vai. Trên má chàng quệt ba vệt đen trắng xen kẽ. Đôi mắt sáng khẽ liếc xéo về phía sau rồi trở lại, hướng về không trung, làn da màu đồng điểm xuyết những vết thương đang rỉ máu, chàng đẹp như một vị thần. Tay chàng cầm thanh kiếm sắc bén tỏa ánh sáng vàng dịu dàng. Một tay còn lại đang nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt. Trước thái độ có phần tức giận ấy, đoàn người phía cuối kia im lặng.

- "Ngươi đang tội nghiệp ta đấy à? Anh trai yêu dấu....." Tiếng người thiếu nữ kia lại vang lên, ngữ khí châm chọc, khinh thường đến tột độ, nàng còn cố ý đay nghiến hai chữ "anh trai" rồi cất tiếng cười có phần khổ sở.

Tại khoảng không trung mà nãy giờ mọi người chưa từng rời mắt, có một lỗ đen lớn sâu hun hút không thấy đáy, đang xoay tròn, mỗi lần xoay lại giống như sâu thêm một bậc, tựa như muốn nuốt trọn mọi thứ. Nhưng sự chú ý của tất thảy lại đang dồn vào người thiếu nữ lơ lửng trước hố đen ấy, nàng một thân váy liền huyền bí phấp phới bay trong gió, suối tóc dài phủ kín lưng, gài trên đầu là vài chiếc lông phượng hoàng đen nhánh, khẽ lay động. Giữa trán nàng nổi bật lên dấu ấn mặt trăng khuyết xinh đẹp - điểm sáng duy nhất trên người và xung quanh phạm vi của nàng. Thế nhưng cái mà khiến người ta phải chú ý chính là tấm lụa trắng phủ trên mắt người con gái ấy. Nàng bị mù..... hay nói đúng hơn.... nàng không có mắt. Làn da trắng tô điểm cho đôi môi đỏ và nụ cười quái dị. Nàng đi chân trần, những ngón chân xinh xắn lơ lửng giữa không trung. Trên vai nàng có một con bọ cạp đang giương cái đuôi đầy nọc độc múa qua múa lại xem chừng đắc ý. Nàng chẳng hề bận tâm tới mấy lời châm chọc của những kẻ xa lạ kia, hàng nghìn năm nay nàng nghe đã quen rồi.... Không được yêu thương thì đã sao? Bị bỏ rơi thì đã sao? Các ngươi hận ta, chẳng phải ta cũng hận các ngươi hay sao! Các người khinh miệt ta nhưng mấy kẻ dám mạnh mồm nói rằng không sợ ta? Ngay bây giờ các người cũng đang khốn khổ vì ta đấy thôi, các người vẫn phải cúi đầu trước ta, bất lực trước ta. Mắng chửi tiếp đi, tiếng của các người nguyền rủa chỉ như tiếng kêu bất lực và tuyệt vọng, các người cũng chỉ có thể dùng cách này mong làm tổn thương ta. Nhưng.... ta lại chẳng hề đau lòng, bán linh hồn cho địa ngục thì làm gì còn trái tim mà đau lòng nữa. Nên cuối cùng vẫn chỉ có các người đau khổ, Thiên Yết ta không hề bi thương, là các người.... là các người đau khổ.....ta không hề......không hề bi thương.

Người mà nàng gọi là anh trai dùng đôi mắt vừa áy náy, vừa tự trách lại chan chứa yêu thương nhìn em gái mình, giọng nói cất lên cũng có phần run run:

- "Thiên Yết, hà cớ gì em phải cố chấp, các Thượng Thần Khai Trừ đã bị phong ấn lần nữa dưới con đường dẫn tới địa ngục, đã không còn ai đứng sau ra lệnh, cớ sao em vẫn muốn phá hủy thế giới này? Trở lại với chúng ta đi, Thiên Yết. Em cũng là một trong những sứ giả được chọn.... Các vị thần và mọi người luôn sẵn sàng bao dung cho em...."

-"Ahahahahahaha.....hahahaha....Anh trai yêu dấu, anh coi thường ta quá rồi. Ta đâu còn là đứa trẻ vô tri để bị ngươi lừa gạt. Ta.......là tay sai của quỷ, sau những việc ta đã làm, ta hoàn toàn biết mình phải trả giá những gì. Cái gọi là bao dung kia ắt có tàn nhẫn, nhưng cho dù ta có bị đày xuống giam cầm sâu trong lòng đất thì ta cũng muốn các người hóa thành cát bụi, phủ đường cho ta đi." Nét mặt Thiên Yết trở nên điên loạn, quái dị, nàng nghiến răng nói như muốn cắn xé, muốn nuốt chửng tất cả.

- "Thiên Yết, về với ta.....ta sẽ chịu tội cùng con. Con thành ra như này cũng có lỗi của ta, thân làm thầy nhưng ta đã quá tuyệt tình. Là ta có lỗi với con." Ma Kết một thân áo giáp bạc, mái tóc đen ngắn gọn gàng, trên người chàng chằng chịt vết thương lớn nhỏ nhưng đôi mắt lại thâm tình, nóng bỏng đến vô hạn. Giọng nói chàng ấm áp, nhẹ nhàng, ngập tràn yêu thương nhưng lại có phần gấp gáp tựa muốn lao lên ôm lấy người con gái bé nhỏ, đang tự dìm mình đau khổ nhưng vẫn cố tỏ ra ngông cuồng kia.

Khuôn mặt Thiên Yết bỗng chốc ngây dại, nếu còn đôi mắt thì chắc lúc này đồng tử nàng đã vì ngơ ngác mà mở to. Một cỗ cảm xúc mãnh liệt từ nơi trái tim khô cằn, đen tối, phủ toàn đất đá, thây ma bỗng vùng dậy, phá tan giam cầm bấy lâu mà chạy khắp người nàng. Xông lên não làm nàng không chút phòng bị toàn thân tê cứng như trúng phải loại kịch độc ái tình. Đã mấy nghìn năm trôi qua, nàng mới nghe thấy giọng điệu thâm tình, ấm áp mà hắn dành cho nàng, giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau tại thành Daphne, năm nàng 7 tuổi. Ngày đó nàng đã nghĩ rằng mình sẽ là người sẽ đẩy hắn vào bi kịch và đau thương, nên nàng cứ mãi dồn ép, bức bách hắn tới bờ vực thẳm, muốn xô hắn xuống, nhưng khi giật mình nhìn lại thì người rơi vào tình yêu mê loạn ấy, hóa ra lại là nàng. Bỗng chốc nàng trở nên vụng về không biết đáp lời hắn sao cho phải, người mà hằng đêm nàng mơ thấy. Để rồi khi tỉnh dậy lại đau khổ, bàng hoàng. Gồng mình xua đi sự non nớt chợt hiện trên nét mặt, nàng khôi phục dáng vẻ ngang ngược, ác độc và ngả ngớn của mình:

,

- "Sao chàng lại ủy mị như vậy chứ Ma Kết, dáng vẻ kiêu ngạo, trời không sợ, đất không sợ của chàng đâu rồi? Chẳng phải ta đã sớm cắt đứt quan hệ thầy trò với chàng hay sao, nếu chàng cứ muốn dây dưa không dứt với ta.....Vậy ta sẽ không hẹp hòi mà suy nghĩ cho chàng một vị trí trên giường của mình......Sao? Chàng muốn chứ?"

- "Hồ đồ, thầy là người mà nàng có thể tùy ý bỡn cợt như vậy hay sao?" Nhân Mã một thân áo giáp ánh kim, vai khoác áo choàng đỏ rực như máu, mái tóc nâu ngắn, ánh mắt nghiêm nghị kèm với đanh thép, hai tay tức giận nắm lại thành quyền, môi vì khống chế cảm xúc mà khẽ run lên.

Thiên Yết không đáp, nhẹ nhàng cong môi vẽ nên một nụ cười đắc ý. Bỗng Song Ngư - người con gái còn chút hơi tàn nằm trong vòng tay tình nhân, chợt ho dữ dội rồi hộc máu. Khuôn mặt Kim Ngưu đã tái nhợt nay lại càng hốt hoảng, trắng bệt hơn bao giờ hết, chàng ôm lấy người thương, gấp gáp kêu lên:

-"Song Ngư, Song Ngư, kiên trì, nàng phải kiên trì........" Đoạn, chàng ngẩng đầu, ánh mắt dữ dội nhìn về người con gái đang lơ lửng giữa không trung. "Thiên Yết......ta cầu xin nàng, nể tình ngày nàng còn nhỏ ta đối xử với nàng không tệ, cứu Song Ngư..... cứu Song Ngư....."

Thiên Yết chầm chậm đặt tay phải lướt nhẹ qua môi, khẽ cười:

"Hừm, do nàng ta quá ngu ngốc muốn làm anh hùng. Ta giết lũ vô dụng đã phế vật còn nhiều lời kia, ai mượn nàng ta xen vào. Nếu đã không có khả năng thì đừng lo chuyện bao đồng như thế, bỏ mạng mình để cứu lũ đê tiện....Đáng sao?"

-"Nàng....." Sự tức giận ép khuôn mặt Kim Ngưu đỏ bừng, giọng nói gằn xuống, nhưng nghĩ tới người thương đang đứng giữa sống chết, hắn phải nhẫn nhịn "Chỉ cần nàng cứu Song Ngư, ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của nàng."

Thiên Yết nhếch môi, khinh bỉ:

- "Ngươi có gì mà dám ra điều kiện với ta....." Ngừng một lát, như nhớ ra điều gì nàng cười tà ác, kéo dài giọng. "À.....ngươi có....ngươi yêu nàng ta đúng không?" Đối diện với đôi mắt ngơ ngác ngập nước của Kim Ngưu, nàng tiếp tục. "Moi tim ngươi ra cho ta đi, moi tim ngươi ra để ta xem cái thứ tình cảm sinh tử không rời của các người có hình dạng như thế nào."

Sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi. Một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc đen, dài phủ kín gót chân. Đôi mắt nàng long lanh xinh đẹp, dung mạo nàng mĩ miều khiến lòng người ngứa ngáy. Một thân váy hồng nhạt bay trong gió, trên eo đeo dây chuông đan từ sợi vàng kêu đinh đinh đang đang. Giữa trán nàng mang một vòng vàng nam đá hồng ngọc, nàng tiến lên vài bước, giọng lạnh lùng nhưng chứa vài tia hận ý và khinh thường:

- "Lời nói mà chỉ có loài ác thú mới nói ra lại được phát ngôn từ miệng của một sứ giả hay sao? Điều kiện nàng đưa ra là không thể. Nàng thèm khát tình yêu tới điên loạn mất trí rồi, Thiên Yết. Kẻ không có tình yêu muốn chiếm tình yêu của người khác. Nàng tính tạo nghiệt đến bao giờ."

Thiên Yết nhíu mày, đôi môi khẽ dẩu lên đầy chán ghét:

- "Lại cái giọng điệu nghe đã thấy buồn nôn, hừm, nãy giờ ta đứng lảm nhảm với mấy người vài câu thì mấy người đã nghĩ ta ngu ngốc thật đấy à? Các người cho rằng ta không biết đây là kế kéo dài thời gian để thầy của các người chữa thương hay sao? Thấy ta đáp lời là các ngươi cứ kiếm chuyện mắng chửi ta. Loại tình cảm gây đau khổ, bi ai như thế, ta không thèm..... Xử Nữ, ta nói cho ngươi rõ. Ta chẳng là sứ giả gì hết. À, đúng.....ta sinh ra với sứ mệnh giống các ngươi. Nhưng tại sao lại là ta? tại sao chỉ có mình ta lại dính thêm lời nguyền bóng tối ấy? Với chẳng phải ngay từ đầu là người khác chọn cuộc đời cho ta hay sao? Bây giờ các người mới lên tiếng giao giảng đạo lý với ta. Hừm, muộn rồi.....quá muộn rồi..... vậy những lúc ta đau đớn tột cùng, lúc ta bị hành hạ sắp chết sao không thấy bóng dáng các người xuất hiện mang trái tim muốn cứu vớt ta như bây giờ. Hay các người chỉ muốn che chở lũ vô dụng, yếu đuối kia, còn ta không xứng được bảo vệ hay sao?"

Không ai đáp lại lời nàng, Thiên Yết dường như nhìn thấu suốt cuộc đời của mình, đau đớn, cay nghiệt, giằng xé, nàng bỗng mất kiểm soát nổi cơn thịnh nộ, gào lên:

-"Trả lời ta đi, tại sao? tại sao? Tại sao là anh em nhưng Sư Tử lại được yêu thương nuôi dưỡng như một chiến binh, còn ta phải sống trong bóng tối, chịu dày vò của lời nguyền ác độc. Tại sao cùng mang sứ mệnh sứ giả nhưng các người được chọn con đường trải đầy hoa lá, còn ta phải dẫm lên gai nhọn, đá cứng để đi. Ngươi....." Nàng chỉ vào Ma Kết, nghiến răng nói: "Ngươi.....tại sao ngươi gieo hi vọng cho ta, rồi lại đạp ta xuống vực thẳm. Ta chưa một lần làm tổn hại đến ngươi, ta thành thành thật thật đối xử với ngươi, cớ sao ngươi lại đem tình cảm ấy vất xuống đất mà chà đạp. Khi ta muốn cùng ngươi từ bỏ mọi thứ, biến mất khỏi mắt bọn họ, ngươi đã tàn nhẫn xua đuổi ta như nào...... Ta thành ra như ngày hôm nay, tất cả là lỗi của các ngươi, tất cả các ngươi đã dồn ép ta....Ánh sáng của thần thật sáng, thật đẹp nhưng có sáng, có đẹp cũng được ích gì, nó vĩnh viễn không soi chiếu đến ta, ta cũng vĩnh viễn không bao giờ được nhìn thấy nó." Nụ cười Thiên Yết chua xót nhuốm giễu cợt, nàng khinh bỉ chính mình, ác độc giết người rồi lại khao khát tình yêu của người, không tin vào thần nhưng lại hèn mọn mong chờ ánh sáng dịu dàng ấy sưởi ấm bản thân. Để rồi khi số mệnh đánh thẳng vào tâm can nàng, đem chút hi vọng cuối cùng của nàng dìm sâu xuống đáy biển, vĩnh viễn giấu đi, nàng mới nhận ra tất cả chỉ là ảo tưởng, không ai cần nàng cả, nàng cũng nghĩ mình không cần ai cả, cớ sao bây giờ lại khao khát, lại van nài. Nếu bây giờ có nước mắt thì nàng cũng đã khóc lớn cho số phận mình, nhưng mấy ngàn năm nay nàng đâu còn mắt nữa, giờ khóc có chăng chỉ là máu tươi chảy xuống mà thôi.

- "Thiên Yết.....mọi tội lỗi là từ anh, cho dù anh tạ tội một ngàn lần cũng không đủ với đau đớn, khổ sở em đã chịu. Thân làm anh trai lại không bảo vệ được em gái mình, anh đúng là vô dụng. Thiên Yết, em hận anh là đúng, nhưng hãy cho anh cơ hội bù đắp tình cảm gia đình mà em thiếu hụt, em vẫn là em gái anh, muôn đời không thay đổi. Dù tội nghiệt của em có nặng nề cỡ nào, anh cũng nguyện đứng ra bảo vệ, gánh chịu thay em. Tin anh một lần có được không? Cho anh cơ hội đối xử với em như cách mà một người anh đối với em gái mình có được không? Xin em....." - Sư Tử không kìm nén được nước mắt, hắn tiến lên, dùng giọng điệu van nài tràn ngập yêu thương và thống khổ hướng tới Thiên Yết. Từ sau khi biết chủ nhân đảo Ciara là em gái mình, hắn đã ngày đêm đau khổ, dằn vặt. Hắn cảm thấy tại hắn mà Thiên Yết mới chịu cuộc đời cay nghiệt đến vậy. Hắn đã thầm trách cứ mình rằng: tại sao lời nguyền ấy không rơi lên thân hắn, hắn chấp nhận gánh vác thay em gái mình. Bao lần chiến đấu trực diện, dù Thiên Yết ra tay tàn độc cỡ nào hắn cũng chỉ phòng thủ không đánh trả lấy một đòn, thật tâm hắn không nỡ làm tổn thương nàng. Giờ đây hắn muốn bù đắp cho người thân duy nhất còn lại của mình, đứa em gái đáng thương của hắn. Cho dù có phải xé nửa linh hồn hay tàn phế cả đời, hắn cũng nguyện chịu mọi trừng phạt thay Thiên Yết, quyết đưa em gái hắn về nhà.

Tấm lụa trắng phủ trên mắt Thiên Yết đã thấm nặng máu từ bao giờ, mọi người có mặt đều lặng lẽ, kẻ thương xót nhìn nàng, người cắn môi cúi đầu chăm chăm dán mắt vào bàn chân mình. Trong lòng Thiên Yết giờ là sóng xô, biển thét, tâm can nàng đã sớm lung lay. Bao năm nay, nàng khao khát được gọi cha, gọi mẹ, gọi anh trai nhưng vì chấp niệm hận thù sâu sắc, cùng với việc nghĩ rằng không ai cần mình đã khiến nàng tàn độc với cảm xúc của bản thân. Nhưng giờ đây, Sư Tử nói rằng hắn muốn đối xử với nàng như cách mà gia đình đối xử với nhau, nàng thèm khát cỡ nào tình cảm ấy. Còn nhớ khi nàng 10 tuổi, nàng từng trốn về quê hương, đứng từ xa hướng mắt nhìn cha mẹ và anh trai mình vui vẻ bên nhau, nàng khắc ghi mãi hình ảnh ấy, để rồi từ yêu thương thành khao khát, từ khao khát hóa thù hận. Cả cái cảm giác ấm áp khi năm nàng 25 tuổi, lúc ấy mắt nàng đã không còn, nàng hèn mọn biến thành thiếu nữ mù lang thang ngất trước cửa nhà, được cha mẹ mình cứu giúp và chăm sóc, lần đầu tiên nàng đường đường chính chính ở trong nhà của mình, được ăn cơm với cha mẹ mình, được họ yêu thương, nâng niu. Nhưng mấy tháng sau đó, vì Thượng Thần Khai Trừ phát giác sự khác thường của nàng, để đảm bảo an toàn cho cha mẹ, nàng phải âm thầm rời đi. Suy cho cùng, khi ấy nghĩ lại thì tình cảm đó đến phút cuối vẫn không dành cho Thiên Yết nàng mà là dành cho cô gái mù lang thang kia.

Không gian trùng xuống lúc này bỗng bị phá tan bởi một thiếu nữ với mái tóc vàng óng ả, xoăn nhẹ nhàng như sóng biển. Nàng có đôi mắt sáng, tràn ngập ánh bình minh. Một thân váy lụa trắng dập dìu, vòng tay bằng vàng đính chuông kêu, nghe rất vui tai. Giữa trán nàng là một điểm sáng đẹp mắt, khiến nàng đã lung linh lại càng thêm nổi bật. Trên đỉnh đầu nàng đội mũ miện đính gai, túa ra như tia nắng mặt trời. Nàng cất giọng nói ngọt ngào, ấm áp của mình, hướng về phía Thiên Yết:

- "Tất cả chúng ta đều thấu hiểu cho nàng, không ai ghét bỏ nàng cả. Bây giờ là lúc để nàng lựa chọn con đường của chính mình."

-"Bạch Dương....." Một giọng nữ khác mềm mại, nhẹ nhàng cất lên khiến sứ giả Ánh Sáng phải khẽ quay đầu. Thiên Bình - người con gái đại diện cho rừng xanh và sức sống sinh sôi nảy nở đang lách mình bước qua những người bạn, tiến lên chạm nhẹ vào vai Bạch Dương, như hiểu ý, Bạch Dương lùi lại mấy bước nhỏ nhường chỗ cho người thiếu nữ có mái tóc xanh lá nổi bật, nàng là sứ giả của thần Thiên Nhiên, là người con của vùng đất Velez xinh đẹp, nhìn đôi tai nàng là có thể nhận ra, nàng mang nửa dòng máu yêu tinh. Đôi mắt xanh phỉ thúy trong như ngọc của nàng hướng lên không trung, tay nàng chạm lên vòng cổ bằng gỗ màu đen, được đính từ đá của vùng Ciara. Tiếng nàng rất khẽ vang lên, như có chút rụt rè, có chút ngượng ngùng và cảm kích:

- "Thiên Yết, nàng nhớ ta không?" Trước câu hỏi đột ngột của người thiếu nữ lạ mặt, người con gái khuôn mặt đầy máu, diễm lệ xinh đẹp kia nhất thời ngơ ngác. Thiên Bình tiếp tục: "Ta là người con gái mang mùi hương hoa cỏ mà nàng từng cứu cách đây 2000 năm."

Thời gian dường như trở ngược, kéo Thiên Bình và Thiên Yết quay về cuộc gặp mặt vô tình năm ấy.

Bạn đang đọc Một Đời Bù Đắp, Một Kiếp Đau Thương. sáng tác bởi VanDamPhuHoaDao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VanDamPhuHoaDao
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.