Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng tử lười biếng

Phiên bản Dịch · 2283 chữ

Tiết học đầu toán đầu tiên bắt đầu bằng một công thức toán nhỏ trên bảng, một công thức tưởng chừng như đơn giản nhưng thật ra khá rắc rối. Thầy giáo già gõ gõ vào mic rồi nói vọng lên:

-Ai cho tôi đáp án?

Cả lớp ngồi im lặng, một bầu không khí đậm chất mít đặc. Một đám nhà giàu đầu rỗng tuếch, ai cũng ngó lơ đi chuyện khác, phần lớn thì tỏ vẻ không để ý đến câu hỏi, còn số khác thì già vờ ngủ. Có lẽ đây là cái bình thường của đám con nhà giàu, khác biệt hẳn với cái bình thường của những người bình thường như Min Jae. Nhìn xung quanh một hồi lâu và phát hiện ra….có 2 người không ngủ cũng không đánh trống lảng….một là Tae Sun, cậu chủ ngang tàng , vẻ mặt lúc nào cúng như muốn sa thải hết giáo viên thế kia thì còn ai dám gọi cậu ta lên bảng nữa….Người còn lại thì đang chăm chú nhìn lên bảng, trong cậu ta toát ra một vẻ thông minh ưu tú hiếm có. Dường như công thức toán đó quá dễ khiến cậu ta nhàm chán,nhìn chong chong lên bảng nhưng không có vẻ gì muốn giơ tay lên làm, cũng hết cách, nhà giàu thì luôn có thái độ như vậy với thầy cô giáo…..Min Jae rút ra được một kết luận như vậy.

-Không ai có câu trả lời….vậy thì hãy chép 200 lần bài này và câu trả lời…-Thầy giáo già tức giận.

-Thưa thầy, lớp ta có thiên tài mà.-Một cậu bạn nói đế theo.

-Ai?

Mọi người đều chỉ tay vào cậu bạn đang chăm chú nhìn lên bảng. Đó chính là cậu bạn với vẻ thông minh lười biếng.

-Joo Won, em làm được chứ?- Thầy giáo nhìn cậu ấy với tia hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại.

-Không, em không có ý định làm nó,

-Sao vậy?

-Em không muốn động tay vào phấn, cúng không muốn đứng lên trả lời.

-Thế thì em ngồi cũng được.

-Em không thích.

Nét mặt thầy giáo biến sắc, thầy lặng lẽ cầm phấn lên và đặt phấn lên bảng.

-Đáp án đây, nhớ chép cho đầy đủ, ai mà không đủ sẽ bị hạ hạnh kiểm, rõ chưa.

-Thầy.

Tiếng gọi vọng ra từ phía bàn của Min Jae, nhanh như chớp, Tae Sun tiến lại gần cầm lấy tay Min Jae và….giơ lên….

-Cậu ấy giơ tay, học sinh mới chúng ta nên để cậu ấy thể hiện.

Ai cũng biết đó là một kiểu “giơ tay bắt buộc” nhưng hắn là Han Tae Sun, thầy giáo còn không giám nói to với hắn thì nào ai giám phản kháng. Giật tay ra khỏi tay hắn Min Jae ngồi xuống và không quên lễ phép với thầy giáo.

-Em xin lỗi, em không giơ tay ạ.

Thầy giáo gật đầu:

-Ừ, em ngồi xuống đi.

-Thầy.

-Em nói là cô ta giơ tay, thầy…có mắt không vậy?

Mặt thầy lại chuyển sắc một lần nữa, cứ ngày nào cũng phải giảng dạy trong bầu không khí căng thẳng như vậy thì chả mấy mà đau tim.

-Min Jae à, em lên bảng được chứ, yên tâm, làm sai thầy không mắng em đâu.

Tae Sun nhìn Min Jae bằng ánh mắt không thể đáng ghét hơn.

-Nào bạn mới, lên bảng đi chứ.

Min Jae đứng dậy và tiến thẳng về phía bảng, sự hống hách của tên đáng ghét đó khiến cô tức giận,câu ta thật sự muốn xem người bình thường như cô có thể giải được bài toán đó hay không? . Vốn chỉ định ngồi yên lặng lẽ trong buổi học đầu tiên như một người bình thương hay làm. Nhưng nhìn nét mặt và những giọt mồ hôi của thầy giáo Min Jae mình cần có trách nhiêm hơn.Giải bài toán đó chỉ trong vòng 3 phút, Min Jae đi xuống chỗ ngồi trước sự ngạc nhiên cảu mọi người và cả tên Tae Sun đáng ghét kia.

-Bây giờ cậu hài lòng chưa?

Hắn không nói câu gì, mặt ngắn tũn lại thẳng bước quay trở về chỗ ngồi.

Yêu một cuộc sống bình thường không có nghĩa là lúc nào cũng mặc kệ mọi thứ chỉ quan tâm đến cái bình thường của mình. Sống có trách nhiêm và giúp những người xung quanh có một cuộc sống bình thường cũng là điều bình thường mà một người bình thường sống có trách nhiệm phải làm.

Ngày nào cũng phải đi đưa hàng, ngày nào cũng phải giúp mẹ làm việc , trước kia hai mẹ con đã chật vật lắm, giờ đây chỉ với cái mác trường Quốc gia Seoul thôi hai mẹ con phải vất vả gấp bội lần....Chiếc xe đạp em yêu quý cũng bắt đầu lọc cọc, qua năm tháng nó cũng đã chịu quá nhiều mưa nắng, các khớp nối bắt đầu hoen rỉ, những tiếng động phát ra kẽo kẹt như kểu muốn kêu rằng “ này tôi già lắm rồi, đừng hành hạ tôi như vậy”....Thôi, cứ phi thật nhanh rồi về, cứ đi thật nhanh rồi về.

Tiết học vào buổi sáng luôn làm người ta đau đầu, hít hà cái không khí buốt giá vào buổi sáng cũng khiến con người ta chỉ muốn phi ngay về nhà và vùi cái thân thể buốt giá này vào trong chăn.Cứ nghĩ vẩn vơ như vậy cuối cùng thì cũng muộn học. Nhà để xe trường này sao lại đông vậy, toàn là xe đẹp, toàn là xe đắt tiền, ở tuổi học sinh như Min Jae mà đã được đi ô tô đến trường rồi sao? Min Jae tự hỏi rồi cũng rút ra một kết luận khá chính xác “ nhà giàu thì cái già mà chẳng làm được…chẹp chẹp…”. Nhưng càng để ý càng thấy lạ, nguyên một khoảng trống rộng rãi và thoáng mát ở phía cuối gara không hề có một ai để xe, nguyên chỗ đó phải để được tàm chục chiếc là ít, tất cả các xe đều để ở phía trên, nhiều cái còn để ngang, để dọc không thể lấy được ra. Nghĩ một hồi rồi cũng chẳng thể hiểu nổi, có lẽ trước kia chỗ đó có án mạng hay có ma quỷ gì đó nên mọi người sợ không giám để, rất may Min Jae không phải là người sợ ma nên nguyên một chỗ rộng như vậy sẽ là địa bàn để chiếc xe đạp yêu dấu của cô.Cứ nghĩ như vậy rồi Jae ngang nhiên để chiếc xe đạp của mình vào giữa chỗ đó.

Giờ ngôn ngữ học chán ngắt, những kí tự lặp đi lặp lại của tộc người Maya giống như những hình ảnh dài vô tận, buồn ngủ và không thể nào vào đầu được.Quay đầu sang phía bên cạnh, cũng có người đang ngủ “thiên tài lười biếng”- Joo Won. Gương mặt sáng tựa tiên thần, đôi môi đỏ hồng và đuôi mắt dài, một sự bình yên như mây đang trôi trên bầu trời, như tuyết đang rơi giữa đêm đông giá rét và giống như cái bình yên của người nhà giàu không phải lo lắng gì về cuộc sống. Từ trước đến giờ, Jae không hề để ý đến bất kỳ một cậu bạn nào, đơn giản vì tất cả chỉ là một cuộc sống bình thường của Min Jae sẽ yêu và kết hôn ở tuổi 25. Tặc lưỡi một cái rồi cô cũng gục đi trong tiếng tụng kinh của giáo viên.

…………..

Trong giấc mơ xa xăm, môt đám mây đang trôi nhẹ, Min Jae đang nhìn đám mây đó như hàng ngày cô vẫn làm, đám mây dừng lại phía cô và nở một nụ cười thân thiện….

-Min Jae tỉnh dậy đi nào.

Giọng nói ngọt ngào và ấm áp vô cùng….

-Tỉnh dậy ngay đi Min Jae….

Lần này có vẻ hơi khác….đánh hơn và to hơn nữa…..

-Dậy đi Min Jae, đi ăn cơm nào.

Giật mình tỉnh dậy, thì ra là Yunhee đang lay cô dậy….

-Mơ gì mà ngủ kỹ vậy, bộ không tính ăn cơm sao?

-Có chứ.Phải ăn chứ.-Một giấc mơ đẹp cũng không thể đánh lại cái bụng đang đói của Min Jae, nghĩ thầm trong bụng và cô bật dậy cùng Yunhee xuống phòng ăn.

Âm nhạc du dương giống trong một quán ăn hạng sang chỉ suất hiện trong phim, đồ săn tuyệt hảo, ăn bao nhiêu cũng được….Phần thức ăn của Min Jae nhìn ngoài phải gấp mấy lần cảu Yunhee, môt đĩa đầy ự và cộng thêm cả đồ ăn tráng miệng cũng long trọng không kém.

-Gì chứ, con người gì mà ăn như con mèo thế?- Min Jae nhìn đĩa đồ ăn của Yunhee mà ca cẩm.

-Mình sẽ bị béo lên nếu ăn quá nhiều.

-Đã thế lại toàn là rau.

-Rau tốt cho cơ thể mà, đặc biệt là làn da, cậu cũng nên quan tâm đến bản thân đi là vừa, hãy kếm một anh chàng nhà giàu, đưa họ vào tròng và cuối cùng là làm dâu nhà họ.

Phẩy tay ra hiệu ‘cho tôi xin’ trong khi trong miệng đầy thức ăn khiến cô bạn Yunhee ngán ngẩm. Điều mà cô bạn nhà giàu nói cũng không sai, nhưng liệu gia đình một kẻ giàu có xấu số nào đó có thể chấp nhận một cô con dâu không hề môn đăng hộ đối, ngày ngày phải phơi mặt trên đường đi đưa hàng hay không ? Không ai cho không ai cái gì bao giờ, đừng nên phá vớ quy luật về giai cấp, nó chỉ khiến tất cả mọi người bị tổn thương mà thôi.Trên đời này là gì có chuyện kỳ tích nhiều như vậy.

Nhìn ngó lơ xung quanh và dừng mắt lại phía cửa sổ ở cuối dãy phòng.Nơi có ánh sáng chiếu vào như một điều thần kì, đó có lẽ là nơi có ánh sáng mặt trời thuần khiết nhất nơi đây chứ không phải là ánh đèn phát ra từ những bóng đèn đắt tiền. Nơi yên lặng đẹp mê hồn đó đang có một thiên thần đang ngồi- ‘thiên thần lười biếng’.Trên bàn là một cốc nước lọc, không hề có thức ăn.....

-Nhìn gì vậy ? có anh chàng nào đó đã lọt vào mắt ‘đen’ của bạn sao ?

-Không...anh chàng ngồi đằng kia...

-Ah...Kim Joo Won....hoàng tử lười biếng.

-Sao anh ta không ăn trưa ? không đói sao ?

Cô bạn quay lại nhìn hắn...

-Chưa ai nhìn thấy Joo Won ăn trưa ở cantin cả, lúc nào cũng chỉ một tách cafe, một cốc hoa quả hoặc một cốc nước , và lúc nào cũng ngồi ở đúng vị trí đó.

-Thảo nào mà gầy như vậy.Trông chẳng có chút sức sống nào cả...

Cô bạn xua tay ra hiệu không đồng tình, cộng thêm điệu bộ ngúng nguẩy điển hình...

-Cậu mới đến trường nên không biết, Joo Won là mơ ước của biết bao nữ sinh đó. Vừa học giỏi, vừa đẹp trai, hát hay lại còn sáng tác nhạc cực đỉnh nữa, tính cách thì dịu dàng....thật đúng là một thiên thần mà...

Min Jae nhìn chong chong về phía Joo Won, có cái gì đó trong mắt người con trai mảnh mai kia khiến cô cảm thấy buồn, phải chăng là sự chờ đợi, sự thất vọng hay sự oán hận, mí mắt khẽ động, nhìn xuống rồi lại nhìn lên, cậu ta đang hồi tưởng về ai đó, đôi môi khẽ mím lại rồi thi thoảng lại cười khảy một cách chua chát. Con người đó có một vẻ đẹp đượm buồn, vẻ đẹp của một thiên thần bị bỏ rơi....

Gạt câu chuyện về ‘thiên thần lười biếng’ lại, đến lúc lọ lem trở về với góc bếp, chạy vụt ra nhà gara vì phải đi giao hàng gấp, Min Jae sững người...chiếc xe đạp yêu dấu đã không cánh mà bay....mà....thay vào đó là chiếc xe đua đắt tiền,.... ‘không lẽ bà tiên đã giúp ta ? Ta đổi đời rồi sao ? Bà tiên đã lấy đi chiếc xe đạp và thay vào đó là chiếc xe này sao ?’...suy nghĩ một hồi rồi rùng mình một cái thật mạnh để đưa tâm hồn về với thực tại...Ba chân bốn cẳng Min Jae chạy đi tìm chiếc xe em yêu của mình....

-Chú bảo vệ ơi, cho con hỏi....chú có thấy chiếc xe đạp con để ở cuối nhà xe không ạ ? con không thấy nó đâu cả.

-Chiếc xe đó là của cô hả ?

-Dạ, sáng nay vẫn còn mà ? giờ không thấy nữa.

-Chỗ để xe đó là của cậu Sun đấy, sáng nay cậu ấy đã rất bực mình, tưởng là xe của bác lao công nên cậu ta đã cho người đem nó đi rồi. Nguyên chỗ đó là của cậu Sun, cô để vào đó là khổ rồi...

-Gì ạ ? Ý bác là tên Han Tae Sun ấy ạ ?

-ẤY chết, cậu ấy mà nghe thấy cô gọi cậu ấy tà tên nọ tên kia là cô bị đuổi học như chơi đấy.

-Sao chỗ để xe của cậu ta lại rộng như vậy ?

-Cậu Sun không muốn phải chen lấn tìm chỗ để xe, cũng không muốn vất vả quay xe nên cả chỗ đó là của cậu ấy.

-Thật ngang tàng, chiếc xe đạp của tôi...

Bạn đang đọc Một Cho Tất Cả của Thằng Nhóc Hư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.