Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự sụp đổ của nhà Triệu và sứ thần nhà Hán

Tiểu thuyết gốc · 1749 chữ

4 tháng trước.

Lúc này ở Tứ Hội trong một lều vải, một cô gái xinh đẹp tóc đen để dài người mang giáp. Khí chất nàng uy nghi. Lúc này bên ngoài lều có tiếng.

_ Báo cáo tướng quân. Bức thư chiêu hàng đã đến Phiên Ngung nhưng họ không chịu đầu hàng.

_ Rất tốt nếu đánh chiếm hai quận và đánh chiếm Tứ Hội cùng Yết Dương không làm hắn tỉnh ngộ thì chỉ còn cách xóa sổ nhà Triệu.

Nàng nghiêm giọng nói.

………………….

Lúc này ở thủ đô Nam Việt là Phiên Ngung. Trong cung Triệu Đà lúc này sắc mặt rất âm trầm. Quân đội ông cử đi giữa đường đánh Tứ Hội thì bị đánh bại. Tin tức chỉ đưa ra là khi quân họ đang hành quân tới thì hàng loạt mưa tên bắn tới. Cho dù dùng khiên thì tên vẫn xuyên thủng được. Chưa nói tên họ bắn xa hơn cung thủ của bên mình mà lại liên miên không dứt. Không có cách thì đành phải đưa kỵ binh lao vào nhưng trước mặt kỵ binh lại là một hàng cọc chông chỉa về phía họ và họ cũng thành nạn nhân của mưa tên. Lúc ấy thì đằng sau lại lao ra kỵ binh đến đánh úp cuối cùng quân đội chạy tán loạn.

Trong lúc Triệu Đà trong cung đang tức giận thì ở tường thành Phiên Ngung. Hai người lính canh đang đi để canh gác thì bông nhiên một thứ gì đó xuyên qua đầu họ thế là họ bất tỉnh. Sau đó một cái thang dây gắn móc bắn lên móc vào tường thành và lũ lượt một nhóm người mặc đồ đen leo lên. Họ lẻn vào trong tường thành trên tay mỗi người cầm một cây nỏ. Khi thấy lính canh thì họ bắn chết ngay. Sau khi giải quyết lính canh họ liền mở cổng thành cho một nhóm người áo đen cầm nỏ lẻn vào.

Ở trong cung lúc này, Triệu Đà đang suy nghĩ thì một người lính hớt hải chạy vào.

_ Báo! Địch tập chúng đã…

Chưa nói xong câu thì tên lính liền ngã xuống. Lúc này một nhóm người áo đen cầm nỏ đi vào. Triệu Đà lúc này hốt hoảng.

_ Có thích khách.

Nhưng đáp lại Triệu Đà là một sự im lặng. Một người trong nhóm áo đen đi đến đánh gục Triệu Đà sau đó cả nhóm trói ông lại. Khi đi ra ngoài thì lúc này cả toàn thành đều kinh hoảng khi bị tập kích. Lúc này người áo đen đưa Triệu Đà ra yêu cầu họ đầu hàng. Thế là toàn bộ đều yên tĩnh.

Từ ngoài thành một cô gái cưỡi ngựa màu nâu vào. Đi sau là một đội trống và một nhóm người cầm cờ diễu hành vào thủ phủ của Phiên Ngung. Thế là kết thúc cho nước Nam Việt. Giờ nó là một phần của đế chế Âu Lạc sau này.

……………

6 tháng trôi qua sau sự sụp đổ của Nam Việt.

Lúc này trong thủ phủ ở Cổ Loa. Thục Phán sau khi nghe được tin Mị Châu đã đánh hạ toàn bộ Nam Việt và bố trí bình định xong nơi ấy đã về. Ông liền đứng lên nói.

_ Người đâu cùng nhau ra rước công chúa khải hoàn trở về.

_ Vâng.

Lúc này ngoài thành Cổ Loa một cô gái cưỡi ngựa vào đi sau là một nhóm người hành quân đi vào mỗi người trên thân đều mang theo cây nỏ. Lúc này từ trong cung một hàng người đi ra đón tiếp và dẫn đầu là đức vua của họ An Dương Vương.

Thấy đức vua, Mị Châu liền xuống ngựa bước đến. Cả hai liền ôm nhau. Thục Phán sau đó liền hai tay để lên vai Mị Châu nói.

_ Thật mừng khi con bình an trở về.

_ Dạ thưa cha.

Sau đó Thục Phàn xoay qua đám đông tuyên bố.

_ Hôm này là ngày con gái ta bình định Nam Việt quốc khải hoàn trở về. Hoàng cung hôm nay sẽ tổ chức ăn mừng.

Thục Phán liền đưa Mị Châu lên xe ngựa đi đến hoàng cung.

Lúc cả hai vào hoàng cung thì yến tiệc mở ramoij người vui mừng chúc tụng.

Đến khi tiệc tàn còn một mình Thục Phán đừng ngoài hoàng cung ngắm sao trời thì đằng sau Mị Châu đến.

_ Thưa cha, cha có điều gì phiền lòng sao?

_ Uhm cũng không phải nhưng ta đúng là có điều chưa nói với con. Chuyện là con đã được chọn để đi theo vị ấy. (Thục Phán)

_ Ý cha là sao? Con vẫn chưa nắm rõ ạ.

_ Sẽ tới thời gian con phải đi. Nơi con tới sẽ là một nơi rộng lớn để con thỏa sức sải cánh. Con sẽ đi theo vị đã cho con thứ sức mạnh này. Sự thật là tất cả những kiến thức và thứ sức mạnh này là do vị ấy đã tặng cho. Vị ấy nói con sẽ đi theo vị ấy. Nhưng vị ấy vẫn muốn gặp mặt con để con quyết định. (Thục Phán trầm ngâm nói)

_ Vậy khi nào con sẽ đi gặp vị ấy thưa cha?

_ Không biết được. Khi thời cơ đến ta sẽ nói con.

_ Vâng con hiểu.

Thục Phán quay qua đặt hai tay lên vai con gái nói.

_ Dù con có ra sao. Hay con có điều gì giấu ta đi nữa thì con vẫn là con gái yêu quí của ta. Là niềm kiêu hãnh của ta An Dương Vương Thục Phán.

_ Vâng thưa cha.

_ Con hãy đi nghỉ ngơi đi.

_ Vâng cha cũng bảo trọng.

Lúc cả hai từ biệt nhau Mị Châu vào trong phòng riêng của bản thân. Ở nơi đây đã lâu nàng không quay về. Chuẩn bị đầy đủ nàng liền thổi tắt nến và chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ nàng trở thành một cô bé. Cô bé đã từng có gia đình hạnh phúc sau đó cha cô bé bị sát hại bởi một người khác. Cô bé cùng với mẹ cô bỏ đi. Sau đó phân cảnh thay đổi cô bé gặp một ông chú đến hỏi đường trông rất ngốc nghếch. Cô bé liền chỉ đường cho ông chú ấy. Phân cảnh trong mơ thay đổi lúc này trên tay cô bé chỉ có máu tươi. Ông chú ngốc nghếch ấy đã chết thân thể không hề nguyên vẹn cô bé chỉ biết khóc lên sợ hãi.

_ Đừng mà!!!

Lúc này trong phòng Mị Châu. Nàng ngồi bật tỉnh dậy thở dồn dập. trên người nàng mồ hôi không ngừng chảy ra. Cánh tay phải của nàng lúc này sáng lên một hình xăm con rồng màu xanh dương. Nàng nhìn ra cửa sổ thì thấy sắc trời cũng gần tờ mờ sáng. Cô chỉ có thể thở dài thay quần áo ra ngoài.

……………….

Ở trong cung lúc này một người lính đi vào báo.

_Thưa đức vua có sứ giả từ Tây Hán đến.

_ Cho hắn vào. (Thục Phán)

Lúc này một ông lão mặc đồ hán phục đi vào làm lễ sau đó nói.

_ Ta là Lục Giả nhận mệnh từ Hán Cao Tổ đi sứ đến đây bái phỏng vua Thục Phán của Âu Lạc.

Lục Giả vừa nói vừa đánh giá cái gọi là hoàng cung của Âu Lạc thì nhìn qua chỉ như một cái nhà gỗ lớn không có quá nhiều họa tiết chạm trổ bề thế như Trường An. Còn cái gọi là chỗ ngồi của vua không hơn chỉ là một chiếc ghế gỗ dài đơn sơ không họa tiết ngồi trên là Thục Phán kiểu ngồi hai chân gác lên ghế. Đồng thời ông để ý thấy người ở đây mặc đồ kỳ lạ không như tộc Việt mà ông từng được nghe. Ông cũng biết tộc Việt là một đám ngu dân mọi rợ kém văn minh. Nên những thứ này chắc chắn là do nhận được từ văn minh người Trung Nguyên khai hóa sự ngu muội của họ. Nên thay vì gọi tên hiệu An Dương Vương thì ông gọi thăng tên là Thục Phán để thể hiện quyền uy của nhà Hán. Lúc này giọng Thục Phán vang lên.

_ Vậy vua của nhà ngươi muốn gì ở chúng ta?

_ Tổ tiên túc hạ là một chi của người Trung Quốc thì cũng là con dân Trung Quốc. Nay Thiên tử nghe nói nhà vua làm vua ở Âu Lạc, không giúp Thiên tử giết bọn bạo nghịch; các quan văn võ muốn đem binh đến trừng trị nhà vua. Nhưng Thiên tử thương trăm họ mới khó nhọc khổ sở, cho nên hãy cho họ nghỉ ngơi, sai tôi trao ấn quân vương, chặt phù, cho sứ thần đi lại. Nhà vua nên ra đón từ xa, quay mặt về hướng Bắc xưng thần mới phải, thế mà lại muốn lấy nước Âu Lạc mới lập, xưng hùng xưng bá ở đây. Nếu vua Hán quả biết điều đó thì sẽ sai đào mồ đốt mả của cha ông nhà vua, diệt dòng họ, sai một viên tướng cầm mười vạn quân đến Âu Lạc. Thế thì nước Âu Lạc sẽ giết nhà vua mà đầu hàng Hán như trở bàn tay thôi. (Lục Giả)

Lúc này, sau khi nghe xong lời sứ giả nói toàn bộ hoàng cung yên tĩnh. Bỗng nhiên, một tiếng cười của đức vua vang lên. Kéo theo là cả hoàng cung đều cười lớn. Họ cười như đã nghe được chuyện nực cười gì rát lớn ấy. Giọng nhà vua vang lên.

_ Rất tốt cho câu tổ tiên chúng ta cùng các ngươi cùng là từ Trung Quốc. Còn dám nói sẽ đưa quân đánh nước ta nữa ư. Được lắm. Gửi lại lời của Thục Phán ta. Ta sẽ không quy phục lũ các ngươi và nếu các ngươi có dũng cảm đưa quân đến tấn công thì ta không ngại đem máu dân các ngươi để rửa chân đâu. Người đâu đưa sứ giả đi.

Không đợi Lục Giả khuyên hơn thì hai người từ bên ngoài đi vào kéo Lục Giả đi ra khỏi cung điện.

Bạn đang đọc Một Cái Lưu Lạc Ultraman, Còn Có Chat Group sáng tác bởi khanhsting113
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhsting113
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.