Sau khi nghe tiếng Lam Thiên nhắc đến San San , Anh Tuấn nhìn về khoảng không vô định nhớ gương mặt người con gái anh yêu thương sâu đậm , nỗi nhớ ấy khiến trái tim hắn thao thức , nỗi nhớ ấy khiến trái tim của hắn đau nhói . Anh Tuấn nhớ lại mọi thứ mà San San để lại , trong vô thức anh nhâm nhi ly rượu nhạt trên tay mình . Anh Tuấn cứ uống , uống mãi cho đến khi gọi nước mắt anh rơi lúc nào không hay , ấy vậy mà rượu vẫn chẳng thể làm trái tim của hắn say . Hình ảnh ấy đã đập vào mắt Kiều Phương , nó nhìn anh bằng một ánh mắt khinh thường , trong lòng nó bây giờ không có một chút ý niệm tốt nào về Anh Tuấn cả , nó chỉ thấy hắn như một con sâu rượu giở thói công tử bột mà thôi . Thấy tình cảnh như vậy mắt của Kiều Phương cũng chẳng buồn nhìn thêm chút nào , nó ngoảnh mặt đi chỗ khác rồi tiếp tục cuộc trò chuyện với Bảo Trâm . Lam Thiên thấy mình có hơi lỡ lời khi nhắc đến San San nhưng khi thấy Anh Tuấn như vậy cậu không giấu nổi buồn lòng :
“ Con nhỏ đó thì có gì tốt chứ ? Sao mày cứ mãi nhớ về cô ta làm gì ?”_Giọng Lam Thiên gằn lên khi không chịu nổi khi Anh Tuấn cứ mãi nhớ về người con gái kia
“ Thằng Tuấn nó say rồi . Thôi tao với mày đưa nó về ”_ Hải Minh cảm thấy tình hình hơi căng nên chuyển chủ đề
“ Chúng mày nói cho tao biết đi , tao đã làm gì sai để cô ấy bỏ tao đi không một lời từ biệt ?”_ Anh Tuấn chua sót cho bản thân mình
“ Có phải mày điên rồi không? Chỉ vì một đứa con gái có cần phải hành hạ bản thân mình như vậy không? Cô ta không đáng !”_ Lam Thiên giận quá hét vào mặt Anh Tuấn
“ Mày tưởng mày như vậy cô ta sẽ quay về bên mày sao ? Mày tỉnh lại cho tao , Hoàng Anh Tuấn của tao ngày xưa đâu rồi ?”_ Lam Thiên tiếp tục quát vào mặt Anh Tuấn
“ Lam Thiên được rồi cậu hiểu cho Anh Tuấn chút đi “_Hải Minh lên tiếng
“ Thôi mau dìu Anh Tuấn lên xe rồi mình còn về nữa chứ không ba mẹ nó lo “_ Hải Minh lên tiếng làm cuộc đối thoại ấy trở nên dịu hơn rất nhiều . Hải Minh hiểu được vết thương lòng của Anh Tuấn cho nên anh thông cảm với nỗi đau ấy . Bữa tiệc cứ thế mà dần dần kết thúc 3 chàng trai ấy đã lên xe đi về nhà nghỉ ngơi , Cả gia đình Kiều Phương cũng vậy 4 người họ đã về tới nhà . Mỗi người một giấc ngủ , riêng Kiều Phương thì lại trằn trọc khó ngủ bởi niềm vui bất ngờ mà họ đã tạo ra cho nó , mãi cho tới khi trăng đã lên cao Kiều Phương mới bắt đầu chợp mắt
_____ Sáng hôm sau _____
“Reng…. Reng…..Reng ….. ”_ tiếng chuông báo thức vang lên từng hồi
“ Bảo Trâm , Kiều Phương dậy đi con , dậy ăn sáng rồi còn chuẩn bị đi học không muộn mất . Nhanh lên nào hai đứa ”_ Lệ Tuyết đứng trước hành lang giữa 2 phòng nói lớn . Sau khi nghe thấy tiếng gọi cả 2 đều bước xuống giường đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi xuống dưới nhà , ăn uống song xuôi đâu đấy thì hai đứa nó được tài xế trở đến trường học . Vừa vào đến lớp , Kiều Phương đã cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Anh Tuấn :
“ Vẫn hình hài đó , tính chó còn nguyên . Ôi ! Con chó điên ngày nào còn sống …. Mày nhỉ ”_ Kiều Phương nói mặt hướng về Bảo Trâm để cà khịa ai kia rồi ngồi xuống chỗ của mình
“Hả? Mày nói gì tao nghe không hiểu ?”_ Bảo Trâm mặt ngu ngơ hỏi
“ Cô giống búp bê lắm ”_ Anh tuấn nói
“ Nhưng cô gái à ! Búp bê là cái thể loại người toàn nhựa dẻo và nó không có não đâu nha cô em ”_ Anh Tuấn cũng không ngại đáp trả bạn cùng bàn cực gắt với một nụ cười nửa miệng
“ Tiếc cho cái mặt đẹp trai mà trí thông minh không có , nhân cách méo mó đến chó cũng thấy khinh ”_ Kiều Phương được nước tiếp lời
“ Chả hay cô đây thấy tôi đẹp trai nên cố tình gây chú ý chăng ”_ Anh Tuấn cũng không tiếc lời tự luyến bản thân để đáp lại màn cà khịa của Kiều Phương
“ Cục shit ngoài đường mà tưởng mình là miếng thịt sườn trên dĩa”_ Kiều Phương buông lời đáp trả khiến Anh Tuấn quê cực độ không nói thêm được câu nào . Chỉ biết bây giờ trong lớp tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía nó và hắn đang đấu võ mồm . Ai cũng phải kinh ngạc thậm chí ớn lạnh khi nghe cuộc đấu khẩu này . Trong đầu của họ nghĩ ( không nên động vào 2 đứa này không là te tua thân xác )
“ Woww… không ngờ có người á khẩu rồi ”_ Lam Thiên cũng về phe Kiều Phương châm chọc Anh Tuấn
“ Có câu nói làm người không nên quá tự luyến ”_ Hải Minh hùa theo
“ cậu nghe ai nói vậy ?”_ Bảo Trâm có hơi ngờ vực hỏi Hải Minh
“ có giỏi thì cô đấu trí với tôi ? Đấu võ mồm thì giỏi lắm sao ”_ Anh Tuấn giận quá hoá thẹn buông lời thách đấu
“ cái gì ?”_ Hải Minh cùng Lam Thiên đồng thanh nói
“ Cái gì thì em không biết nhưng cái chuyện học hành đấu trí thì anh Anh Tuấn chắc là thua đi ”_ Bảo Trâm nói với giọng bình tĩnh
“Anh chắc chắn muốn đấu với tôi ? Đừng hối hận ” _ Kiều Phương lên tiếng
“ Chắc cô chứ biết tôi là ai nhỉ ? tuy là đấu với cô tôi sẽ bị mang tiếng là bát nạt con gái nhưng để dạy cho cô một bài học tôi sẽ không nương tay đâu ”_ Anh Tuấn nói với giọng chắc chắn
“ Thế tôi phải làm anh thất vọng rồi ”_ Kiều Phương vẫn chất giọng lạnh lùng nói
“ 2 tháng sau hẹn cô ở bài kiểm tra Giữa kì , lấy bảng xếp hạng làm cột mốc . Chỉ cần một trong hai người , người nào xếp trên người kia thì thắng, nếu như tôi thắng cô tự động xin cô giáo chuyển chỗ ngồi”_Anh Tuấn nói
“ Nếu Như anh thua thì tự động chuyển chỗ , mỗi ngày mua đồ ăn sáng cho tôi với Bảo Trâm từ giờ đến hết năm học ”_ Kiều Phương nói với giọng chắc nịch
“ không thành vấn đề nhưng e là cô phải tự chuyển rồi ”_ Anh Tuấn nói
“ anh đừng có vội mừng , anh đừng quên tôi vừa hạ anh ”_ Kiều Phương nói kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý
“ OMG …. Không ngờ Anh Tuấn của chúng ta cũng có ngày dùng chiêu này với phụ nữ”_ Hải Minh lên tiếng
“ Người đẹp như vậy mà phải rơi vào tay tên ác ma thảm cho ẻm quá ”_ Lam Thiên nói
“ Ba anh ngồi đó mà mơ bạn em không phải dạng thường đâu . Các anh cứ chờ mà xem”_ Bảo Trâm nói , sau câu nói của Bảo Trâm thì Hải Minh cùng Lam Thiên hỏi về Kiều Phương đủ các vấn đề . Lam Thiên ngồi dãy từ của lớp vào cạnh bàn của Bảo Trâm những cũng vẫn cố hóng hớt về chuyện của Kiều Phương ……
____________________________________________
Xin chào các bạn đang đọc chuyện của mình , đây là lần đầu mình viết chuyện cho nên không có nhiều kinh nghiệm cho lắm , mọi người đóng góp ý kiến qua bình luận giúp mình . Với lại mình đang học lớp 12 nên có hơi ít thời gian viết truyện vì vậy không thể ra chương đều như các tác giả khác được . Mong mọi người thông cảm và luôn ủng hộ cho chuyện của mình .
Mình xin cảm ơn !
Đăng bởi | phươngminn |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |