Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Ích

Tiểu thuyết gốc · 2814 chữ

Liễu Tài vốn tưởng rằng lần này muốn động tay chân mới có thể bắt ép, ai ngờ trước mặt thư sinh không chỉ nhát như chuột, còn là một tên chơi bời lêu lổng, quỷ phong lưu, hắn giơ lên giấy bán thân nhìn nhìn, cười nhạo.

"Như thế thôi được, mang theo bao vải đi theo ta..."

Mạn Đà La gặp Liễu Tài ba người đã lui ra ngoài, thò tay nắm lên bao vải liền muốn đi theo, đã thấy Hạnh nhi, Tảo Nhi rúc vào với nhau, lại mang theo vẻ hoảng sợ bất lực, cậu dừng lại một chút, nâng một ngón tay đặt bên miệng, lại nhẹ cười cười, lúc này mới nghênh ngang đi ra ngoài. Cậu mới đi ra trong nội viện, tiểu nhị Vương quý nhân đã thuận tay đóng cửa nhà kho, khóa cửa lại then cài.

Liễu Tài đã ở phía trước dẫn đường, trong nháy mắt đến cách đó không xa nhà lầu tầng một dưới mái hiên, hướng về phía một gian phòng khép hở ý bảo.

"Mạn tiên sinh, ngươi cùng Vương Quý nhân cùng ở một nơi đi, qua đêm nay, lại đi bái kiến chưởng quầy..."

Hắn đang nói nữa chừng, mang theo tiểu nhị Thuận Tử nghênh ngang rời đi.

Vương Quý nhân thì là thẳng tiếp đi tới, nhấc chân đá mở cửa phòng, không nhịn được.

"Xin mời..."

Mạn Đồ La quay đầu lại nhìn nhìn Liễu Tài bóng lưng, lại hướng về phía nhà kho liếc mắt, ngược lại cười.

"Cùng Vương huynh cùng ở một phòng, vinh hạnh, đến liền đấy!"

Vương Quý nhân cũng không để ý tới, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo. Mạn Đồ La đành phải chậm rãi đi vào phòng nhỏ, lại là một mùi lạ nức mũi đánh tới. Cậu bị hun đến lảo đảo chút thì ngã xuống, Vương quý nhân nhìn thoáng qua, thẳng đến nằm trên giường gỗ, lại nhếch lên hai chân, gối đầu lên cánh tay, vẫn đối xử lạnh nhạt coi thường.

Trong phòng đặt hai giường gỗ, thoạt nhìn cũng là rộng rãi, mượn ánh sáng ngọn nến trên bàn nhìn lại, phòng có cách trang trí lộn xộn, khắp nơi đều là quần áo dơ bẩn, đệm chăn ném khắp nơi, lại tản ra mùi ôi chua.

Ở nơi này là chỗ của người ở sao, rõ ràng một cái ổ heo a!

Mạn Đồ La đem tình cảnh trong phòng ở trong mắt, âm thầm nhe răng nhếch miệng. Bất đắc dĩ, hắn đi đến chỗ giường trống trước rồi buông bao vải, quay đầu hỏi.

"Vương huynh, có thể hay không chỉ điểm một nơi rửa mặt?"

Vương Quý nhân đảo hai mắt, miễn cưỡng.

"Người đọc sách chính là thích ăn diện, ta có thể hiểu được, đi đi nơi ị, đái là ở nơi đó…"

Nói rồi Vương Quý nhân tuỳ ý chỉ ra.

Mạn Đồ La gật đầu cười khổ, cúi người đem bảo vải đặt xuống lấy ra ít thứ, rồi lại phát hiện đôi ánh mắt nhìn chằm chằm, rõ ràng là ánh mắt trông coi. Cậu dường như là chưa phát giác ra, nằm xuống nghỉ ngơi, trong mơ mơ màng màng, có người đi tới cửa trước lên tiếng.

"Mạn tiên sinh, chưởng quầy muốn gặp ngươi..."

‘Không phải nói ngày mai bái kiến chưởng quầy, tại sao lại thay đổi rồi?’ Mạn Đồ La nhìn ở trước cửa Liễu Tài, âm thầm nghi hoặc, cũng không nhiều lời, chậm rãi đi ra khỏi phòng, rồi lại không yên lòng.

"Bọc đồ của ta..."

Vương Quý nhân theo đi ra, ngược lại là một tấc cũng không rời.

" Bao vải kia của ngươi, cái kia vài món gia sản, ném trên đường cũng không có người nhặt..."

Mạn Đồ La đành phải nhún nhún vai, hướng về phía Liễu Tài lúng túng cười cười. Đối phương trong mũi hừ một tiếng, hai tay chắp sau lưng quay người rời đi. Cậu theo sát phía sau, thừa cơ hai mắt ngó.

Hành lang hơn mười trượng, có một cầu thang lên trên lầu. Men theo cái thang ‘Tùng tùng’ lên lầu, lại đi qua từng gian phòng lóe lên ánh đèn qua khe cửa, lập tức có các loại âm thanh truyền lọt vào trong tai, làm cho lòng người bắt đầu đập bịch bịch. Động tĩnh dần dần yên tĩnh, khi gần đến phần cuối hành lang…

Cuối hành lang, cách bên ngoài hơn mười trượng, Liễu Tài dẫn đường phía trước, chân bước dần chậm lại. Không biết sao, hắn đột nhiên duỗi cổ thăm dò phía dưới, lúc này quay đầu lại nói nhỏ với Mạn Đồ La.

"Chưởng quầy ở đây, nghe nói ta tìm được một tiên sinh trẻ tuổi, nhất thời nảy lòng muốn gặp gỡ. Nàng đang trong phòng điều dưỡng, ngươi tạm thời chờ một lát."

Mạn Đồ La không rõ ý cho lắm, thầm tò mò. Cái nàng chưởng quầy gì đấy, làm như ta không có kiến thức vậy, không phải là chỉ tú bà thanh lâu sao, thật sự là quá kiêu ngạo mà!

Liễu Tài hình như có chút kiêng kị, quay người yên lặng rời đi. Vương Quý nhân xa xa canh giữ ở đầu bậc thang, tiếp tục thủ vững chức trách của hắn.

Mạn Đồ La đứng trong hành lang trước sau nhìn quanh, chốc lát nhấc chân bước đến đoạn cuối hành lang, nơi căn phòng có ánh sáng duy nhất kia. Mà mới vừa đi tới trước cửa, liền nghe trong phòng có tiếng nữ nhân rên rỉ thống khổ. Cậu lại càng hoảng sợ, vội lui về sau hai bước. Tiếng kêu nữ nhân kia bỗng nhiên ré lên rồi dừng lại một chút, tiếp theo chính là tiếng cười của nam tử cùng tiếng thở dốc vang lên…

Mạn Đồ La ngạc nhiên một lát, bỗng nhiên minh bạch chuyện gì đang xảy ra, không khỏi giật giật hai mí mắt, thở hắt ra.

Không sai lệch đúng lúc này, trong phòng có người quát lên --

"Ai ở ngoài cửa, cút ngay..."

"Tiên sinh chậm đã, vừa rồi nhà ta mới mua được một nô tài..."

"Đã như vậy, ta ngày khác lại đến..."

"Tiên sinh thật sự là bản lĩnh, trách không được các cô nương ở Như Ý Phường đều ngợi khen không thôi..."

"Ha ha, đây là Tiên gia thủ đoạn, không chỉ có song tu ảo diệu, còn có thể kéo dài tuổi thọ, tiện nghi cho đàn bà dâm đãng nhà các ngươi..."

"..."

Mạn Đồ La nghe động tĩnh trong phòng, nhịn không được lắc đầu cười quái dị. Mà bộ dạng cậu cười nghiến răng nghiến lợi, thấy thế nào như cũng giống như đã đến tình trạng giận không kìm được.

Trong phòng có vị tiên sinh, mà ngoài phòng cũng tiên sinh đứng canh, tức thì đã thành nô tài?

Theo tiếng cười nói dần dần lắng xuống, cửa phòng ‘Chi nha’ mở ra. Chớp động ngọn đèn trong phòng, có người bước ra. Mạn Đồ La lập tức khôi phục thái độ bình thường, thừa cơ ngưng thần nhìn lại.

Từ trong nhà đi ra chính là người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú, tay áo bồng bềnh, cử chỉ tiêu sái, toàn thân lộ ra nhàn nhạt mùi thơm lạ lùng. Hắn đứng ở trước cửa tường tận xem xét, hơi có vẻ diêm dúa lẳng lơ, trong ánh mắt nồng đậm sự khinh thường, lập tức lại ngẩng đầu ha ha cười cười, tiếp theo phiêu nhiên, bồng bềnh mà đi.

"Vào đi..."

Mạn Đồ La đang đánh giá cái người trẻ tuổi kia rời đi, nghe tiếng kêu liền có chút chần chờ, sau đó xoay người chậm rãi chuyển động bước chân, đưa tay đẩy cửa phòng, lại không nhịn được hơi hơi ngạc nhiên. Đây là một gian phòng trang trí đẹp đẽ, theo tầm mắt nhìn đi thấy rõ sự xa hoa phô bày.

Dưới ánh nến sáng ngời, có một nữ tử ba, bốn mươi tuổi nằm nghiêng ở trong giường gấm màn lụa, vẫn để nguyên búi tóc lộn xộn, quần áo không chỉnh tề, mang theo ý vị lười biếng sau cuộc cuồng hoan. Chỉ thấy nàng mặt mày hàm xuân, giống như cười mà không phải cười.

"Ngươi chính là tiên sinh mới tới phải không, bộ dáng cũng đoan chính..."

Mạn Đồ La đứng ở trước cửa, ánh mắt lướt qua nàng một cái, cúi đầu, chắp tay.

"Đọc qua vài năm sách mà thôi, không dám nhận danh hai tiếng tiên sinh!"

Cậu thủy chung cho mình là tiên sinh thân phận vẻ vang, hôm nay bỗng nhiên cảm thấy cái xưng hô này rất không thú vị.

"Khanh khách, ta là người ưa thích hậu bối trẻ trung! Theo Mộc Thân tiên sinh nói, thuần dương bổ âm, mới là lạc thú..."

Nữ tử nằm ở trên giường, cười đến cười run rẩy hết cả người, lại nói tiếp.

"Nếu không chê, liền gọi ta Đào Hoa tỷ đi. Từ sáng sớm mai bắt đầu, ngươi liền đi theo cạnh ta, cho ta tiện bề dạy dỗ..."

Mộc Thân tiên sinh, hẳn là nam tử mới rời đi. Hắn lại là loại người ưa thích khoái hoạt, mặc kệ thi từ ca phú, chuyên dạy thuần dương bổ âm, giữa tiên sinh cùng tiên sinh, thế nào khác biệt lại lớn như vậy đây!

Mạn Đồ La vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một cảnh kiều diễm. Kia tay chân trần trụi, nồng đậm mùi thơm, ánh mắt nhộn nhạo, lời nói khiêu khích, làm cho người ta bối rối. Khóe mắt của cậu co quắp xuống, nặn ra vài phần dáng tươi cười, rồi lại vẫn không thể nào hô lên "Hoa Đào tỷ" ba chữ, lập tức thần sắc lại có chút giống như né tránh.

Trên giường nữ tử càng đắc ý, lại là một hồi "Khanh khách" cười quyến rũ. Sau đó, nàng vươn ra hai tay ngọc đẫy đà, phân phó.

"Ta mệt rồi, có chuyện gì sáng mai rồi hãy nói..."

Mạn Đồ La như được đại xá, nhấc tay vái chào, quay người lui ra ngoài cửa, nhanh chóng đi được mấy bước, lúc này mới phun ra một hơi thật dài.

Trước đây giả vờ giả vịt, bất quá chỉ là kế tạm hoãn. Nô tài của thanh lâu kỹ viện? Làm như ta dễ bị khinh khi hay sao. Dù cho sớm đã nhìn thấu sinh tử vinh nhục, cũng không thể cứ ngốc ở cái địa phương này như vậy, một khắc cũng không thể...

Trong nháy mắt, hắn đã đi đến đầu bậc thang.

Đang chờ đợi ở dưới, Vương Quý nhân quay người xuống lầu, trên mặt thoáng không kiên nhẫn còn mang theo thần sắc đố kỵ. Có lẽ theo hắn nghĩ, đạt được ưu ái của chưởng quầy, đó là chuyện tốt, nàng là người làm cho tất cả đàn ông mong nhớ ngày đêm à!

Mạn Đồ La chân không dừng, bước trên hành lang, lại đột nhiên thò tay vung lên vạt áo, nâng lên một chân hung hăng giẫm xuống đầu Vương Quý nhân.

Vương Quý nhân không có đề phòng, mãnh liệt cắm đầu xuống dưới, lại "Phanh" một cái đâm vào trên vách tường, tiếp theo "Bịch" ngã sấp xuống trong thang lầu.

Mạn Đồ La liền nhảy liên tục, đến hết mấy bậc đến đầu cầu thang, mới chạy ra, được vài bước, lại vội vàng quay lại.

Vương Quý nhân ôm cái đầu rên thảm thiết, đầu óc choáng váng, chợt thấy có người tới liền hồi phục tinh thần, gấp gáp giãy giụa thân thể, làm bộ phản công.

Mạn Đồ La tiến lên cho hắn thêm một cước, cũng thừa cơ móc lấy một cái chìa khóa rồi quay người chạy. Chỉ tốn công phu mấy nhịp thở dốc, liền đã vào đến trong phòng. Hắn từ trên giường lấy ra bao bọc, ra khỏi phòng, xuyên qua sân nhỏ, thẳng đến nhà kho mà đi.

Lúc này, trong sân có tiếng gào vang lên.

"Có kẻ trộm, người đâu, nhanh..."

Mạn Đồ La đã đến trước nhà kho, đưa tay mở cửa khóa, giật ra then cửa, "Ầm" một cước đá văng ra cánh cửa, hô.

"Nhanh theo ta đi..."

Lờ mờ dưới ánh đèn, Hạnh Nhi cùng Tảo Nhi đang rúc vào với nhau gật gà ngủ, chợt bừng tỉnh, song song đứng lên không biết làm sao.

Mạn Đồ La không nói lời gì, tiến lên nắm lấy tay hai hài tử, hướng ngoài cửa chạy ra. Trong sân dần dần có bóng người lắc lư, còn có ánh sáng bó đuốc tại bốn phía chập chờn.

Mạn Đồ La sắc mặt biến hóa, nhấc chân liền hướng chỗ cửa sân chạy tới, rồi lại đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nói.

"Hạnh nhi, Tảo nhi..."

Hai nữ hài tử này vậy mà bỏ tay Mạn Đồ La ra, hướng lui về phía sau mấy bước. Trong đó Hạnh nhi lắc đầu.

"Đa tạ hảo ý của tiên sinh! Tỷ muội ta bây giờ đã không có chỗ để đi..."

"Nha đầu đáng thương, ngươi sẽ không định nhảy ra hố lửa đấy chứ, nếu như vậy cả đời này của hai tỷ muội ngươi sẽ bị hủy..."

Hạnh Nhi đứng im tại chỗ, duỗi tay ôm lấy Tảo Nhi, mang theo thần sắc kinh hoảng cầu khẩn.

"Dù cho làm tỳ, làm nô thì như thế nào, như thế còn tốt hơn thời gian đau khổ khi ở nhà, tiên sinh chớ nhiều chuyện, để tránh gây tai họa cho người vô tội..."

Mạn Đồ La nhìn hai nữ hài tử nhu nhược không làm được việc gì, không khỏi trố mắt ngạc nhiên. Cậu đành phải thở dài, tự nhủ.

"Được rồi, tính là ta nhiều chuyện a..."

Mấy đạo nhân ảnh chạy tới, đều cầm trong tay bó đuốc, hô to gọi nhỏ. Trong đó Vương Quý nhân đang cầm lấy cây côn gỗ, một bên lau cái mũi đang chảy ra máu đen, vẻ mặt tức giận đến khó thở, hùng hùng hổ hổ chạy đến.

Mạn Đồ La không hề hỏi đến vận mệnh hai hài tử nữa, rồi lại nhịn không được thầm kêu không may. Lúc này nếu như bị bắt lấy, không bị đánh chết mới là lạ. Mà thôi, bổn công tử nếu như đã thành kẻ trộm, cũng đừng nghĩ đến nói chuyện nhã nhặn, tạm thời quậy thỏa thích cho bõ mất công giúp người vô ích a!

Mạn Đồ La cũng không thừa cơ trốn đi, mà lại lần nữa xông vào nhà kho, đến chỗ góc tường đạp đổ mấy cái vại dầu bằng đất nung, sau đó tháo xuống ngọn đèn tiện tay ném vào, chỉ một thoáng ánh lửa bùng lên. Cậu thừa cơ nhảy ra khỏi phòng, nhanh chân chạy.

Vương Quý nhân chính diện đánh tới, vừa mới vung mạnh côn chặn đường, đã thấy nhà kho bùng lên hỏa hoạn, không khỏi dừng lại.

Mạn Đồ La xem thời cơ thuận lợi, một cước liền đá tới. Vương Quý nhân thình lình trúng chiêu, rú lên thảm thiết như heo bị chọc tiết ngã xuống đất, khiến cho mấy tiểu nhị tới tới gần lại càng hoảng sợ. Cậu mượn cơ hội đột phá lớp lớp vòng vây, lần nữa chạy tới cửa sân, đã thấy có bàn tay thò ra ngăn trở, đúng là tên Liễu Tài mặt đen, Liễu quản gia, còn đang khó tin hô lên.

“ Mạn tiên sinh, ngươi dám phóng hỏa hành hung..."

Phóng hỏa hành hung? Ngươi dám bức lương dân thành kỹ nữ, bức ta làm nô, ta chính là có ý chém chết ngươi, đốt Như Ý Phường này cũng không hết hận!

Mạn Đồ La không nói hai lời, xoay tròn rồi quét ngang, "Đùng" một cái giòn vang, một quyền hung hăng nện ở bên trên cái mặt đen kia.

Chỉ thấy Liễu Tài ngửa cổ lên, miệng phun máu đen, tựa hồ còn có hai cái răng bay ra ngoài, cũng "Oa oa" kêu thảm lui về sau. Tiểu nhị trông coi cửa sân sợ tới mức sững sờ tại chỗ, nhất thời không dám ngăn trở.

Mạn Đồ La thừa cơ nhảy lên đã đến ngoài viện, rồi lại trái phải nhìn quanh mà do dự bất định.

Bên trái là phương hướng lúc tới, phía bên phải đi thông tới bờ sông. Cũng không thể quay về lối cũ, tạm thời mướn thuyền từ từ mà đi.

Bạn đang đọc Mộng Nhập Thiên Cơ Kỳ sáng tác bởi Lacthienthan

Truyện Mộng Nhập Thiên Cơ Kỳ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lacthienthan
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.