Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sương Mù (Phần Kết)

Tiểu thuyết gốc · 6370 chữ

Giật mình tỉnh giấc, trong đầu là một mớ bòng bong không rõ ràng, ánh nắng buổi ban trưa tại vùng biển mát len lỏi qua tấm màn phất phới mỏng manh của căn phòng khách sạn hướng biển, chiếu rọi lên góc nghiêng gương mặt của người đang mơ màng.

Một chút gió nhẹ thổi vào trong căn phòng mùi hương mằn mặn của đại dương kèm theo tiếng sóng vỗ rì rào không quá xa khiến cho cái đầu nhỏ quay cuồng của quốc vương được một phen tĩnh lại.

Chỉ là mơ mà thôi.

Vậy mà y cứ ngỡ bản thân đã thực sự trở về, lại còn cùng với hai người đàn ông kia thành thân rồi quấn lấy nhau mây mưa nóng bỏng.

Thở dài. Có lẽ đêm qua y đã uống nhiều quá rồi.

Những hình ảnh dâm loạn vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí khiến cho gương mặt của Apo thoáng chốc đỏ bừng, con tim rộn ràng thình thịch.

Khoan đã. Còn trước đó?

Trước đó hình như... hình như là đã cùng với Mile... làm qua một lần?

Sau đó y mệt mỏi rã rời ngủ quên đi mất và nhận được một giấc mộng ướt át gấp đôi.

A? Biết làm sao đối mặt với Mile đây? Xấu hổ chết mất.

"Dậy rồi?" Vừa nghĩ tới liền xuất hiện.

Bước ra từ phòng tắm là một Mile ngực trần dưới thân chỉ quấn một cái khăn, vừa đi tới chỗ Apo vừa dùng một chiếc khăn khác lau khô tóc.

Một chút nước còn vương trên làn da trắng trẻo lấp lánh chảy xuống khối cơ bụng cuốn hút.

Người đàn ông này rốt cuộc có biết bản thân mình hấp dẫn như thế nào không?

Mới sáng sớm anh ta gần như trần truồng tiếp cận y là có ý gì?

Apo không đáp lời lại Mile, cái đầu nhỏ ló ra khỏi chăn được đắp lên tới cằm chỉ chớp mắt nhìn anh một cái rồi gật gật, sau lại ngại ngùng đánh mắt sang chỗ khác.

Không khí xung quanh sao tự dưng lại nóng thế nhỉ?

Hai gò má ửng hồng cộng thêm ánh mắt né tránh đã hoàn toàn tố cáo tâm trạng của Apo hiện tại.

Anh còn không hiểu hành động của y có nghĩa là gì hay sao?

Mile nhoẻn miệng cười lộ lúm đồng tiền đáng ghét giống y hệt Aggi.

Anh ngồi xuống bên giường phẩy nhẹ lọn tóc mái che chân mày của Apo, "Sao thế?", anh giữ cằm của y kéo sang nhìn mình, "Sao mặt đỏ hết lên thế này?".

Nhưng mức độ lưu manh thì Aggi có sống tới 2000 tuổi cũng không bì kịp.

Thấy được cái điệu cười khả ố của Mile, y liền biết người này là đang cố tình chọc tức mình, Apo vội tung chăn lên ôm má xấu hổ chạy vào phòng tắm.

Cũng là để mau chóng che đi bộ phận đang biểu tình ở bên dưới.

Cảnh xuân vừa nãy... cũng quá kích thích rồi a a a.

.~.

Những chuỗi ngày còn lại Mile đều tìm mọi cách bám dính Apo.

Có thể nói anh đã thật sự sử dụng toàn bộ kỹ năng cùng kinh nghiệm sống có được một mặt đem y trầm luân vào dục vọng, một mặt lại nuông chiều cung phụng yêu thương quấn quít, không hề giấu diếm tâm cơ muốn khiến y vì anh mà thay lòng.

Đối với Mile yêu là phải theo đuổi, phải chinh phục, khi có được liền mang về trân trọng nâng niu.

Thế nhưng càng là đến thời hạn kết thúc một tháng mà Mile tự mình đặt ra thì anh càng có cảm giác hụt hẫng, thấp thỏm, lo sợ.

Rõ ràng thái độ Apo đối với anh đã có thay đổi, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ sức nặng để níu giữ người kia ở lại nơi này.

Vốn dĩ ngay từ ban đầu anh thực sự cũng không dám nắm chắc phần thắng, chỉ là con người của Mile không cho phép anh bỏ cuộc, anh phải chiến đấu tới giây phút cuối cùng.

Giờ chỉ còn cách kỳ vọng cánh cửa ấy sẽ không bao giờ mở ra nữa, như vậy y sẽ không có cách nào quay về nhà, y sẽ mãi mãi ở lại bên anh.

Càng nghĩ thì tâm trạng càng chùng xuống.

Nhìn phòng làm việc ngăn nắp gọn gàng nhưng vô cùng tẻ nhạt, anh gấp lại máy tính, thở ra một hơi nặng nề.

Tầm mắt chợt đánh về hướng thanh trường thương ở phía đối diện.

Chua chát làm sao, thì ra đây là món binh khí của người đến trước anh, người khiến cho Apo muốn quay về.

Nói đúng ra anh có là gì trong cuộc tình này đâu?

Anh không phải là người cùng Apo trưởng thành, càng không phải người vì y mà hy sinh tính mạng, mặc dù nếu là anh ở trường hợp đó Mile cũng sẽ vì y mà chẳng tiếc gì.

Lại thở dài.

Suốt đời anh, vẫn mãi là người đến sau.

Anh chỉ còn biết ôm hy vọng, Apo đến cuối cùng, sẽ chọn ở bên anh.

Lê những bước chân nặng nề về phòng ngủ, ở nơi đó một thân ảnh mảnh khảnh đang vùi mình trong chăn.

Hôm nay là ngày cuối cùng y ở nơi này, Mile mong rằng Apo có thể để anh ôm y trong lòng chìm vào giấc ngủ.

Nhẹ nhàng vén lên tấm chăn, anh luồn người tiến vào, nhẹ kéo cơ thể ấm áp kia về phía lồng ngực săn chắc.

Ngủ gì chứ, làm thế quái nào anh có thể ngủ được đây khi mà ngày mai người này rất có thể sẽ không bao giờ trở về vòng tay anh nữa.

Gương mặt ngủ say của y bình thản đến lạ.

Mile chợt nếm phải một chút đắng chát ở trong khoang miệng.

Y ngủ ngon thế kia, lẽ nào thật sự không để tâm đến anh à?

Không quan tâm ngày mai thế nào, đành lòng bỏ mặc anh thật đấy à?

Mile bĩu môi, có chút ấm ức.

Đồ vô tâm.

Anh hôn lên trán của y, lại hôn một chút lên gò má nâu mềm, rồi nhẹ nhàng áp môi lên miệng nhỏ hồng hồng xinh xinh như cánh hoa e ấp. Hàng mi dày cong vút lúc này xếp lại như lông vũ.

Thật muốn nhìn thấy đôi đồng tử ánh kim tuyệt sắc của y, thứ khiến anh say đắm vọng ngưỡng như những viên ngọc quý.

Trớ trêu quá, sao anh lại vội yêu người nhanh đến thế?

"Apo, anh yêu em." Ở bên tai của y, Mile đã thủ thỉ ngọt ngào thốt lên những ái từ ở tận đáy con tim.

Cảm thấy có chút nhột nhạt, người trong lòng liền nhíu mày rồi vặn vẹo, tìm một góc độ thoải mái, trong vô thức mà tiến sát vào Mile cọ cọ vào khuôn ngực săn chắc như một cái gối êm ái.

Y vẫn không tỉnh giấc. Có lẽ những ngày qua phải chạy theo hoàn thành những điều mà Mile mong muốn đã thực sự khiến y mệt mỏi.

Mile coi như bản thân đã cố gắng hết sức, còn lại chỉ có thể dựa vào vận may và thứ tình cảm ngắn ngủi nào đó Apo dành cho anh có đủ sức giữ chân y lại hay không.

Cả một đêm, Mile ôm trong lòng tình yêu nhỏ bé, ôm lấy ánh mặt trời soi sáng cái quãng tối tẻ nhạt của cuộc đời anh.

Đứng bên cạnh giường lúc này là một bóng đen trầm mặc.

Không ai thấy được hắn.

Aggi nhìn quốc vương mà hắn tôn thờ nằm trong lòng người đàn ông khác cũng nào có dễ chịu gì đâu.

Nhưng mà người kia... cũng đối với y là thật tâm.

Hắn đã nhìn thấy tất cả.

Nhìn thấy nét mặt rạng rỡ của y bên người ta, nhìn thấy những ân cần săn sóc của người kia dành cho quốc vương của hắn, nhìn thấy nỗi trăn trở người đàn ông này dành cho người mà hắn yêu.

Hắn chạnh lòng.

Những thứ hắn không thể làm được cho y, người đàn ông này đều đã thay Aggi làm hết.

Quanh quẩn cô đơn trong suốt ngàn năm, đến cuối cùng cũng vẫn là quanh quẩn trong căn nhà này không một mục đích.

Đến khi gặp lại được cố nhân thì đã là âm dương cách biệt.

Hắn chần chờ, rồi vươn bàn tay lạnh lẽo đến bên gò má ấm nóng của Apo, muốn chạm vào, dù chỉ là một phút giây ngắn ngủi.

Cảm nhận một đợt ớn lạnh kỳ lạ vờn trên gương mặt của mình, Apo khẽ đưa tay lên chà chà trên gò má rồi rúc sâu vào hơi ấm bên cạnh.

Tay của hắn sững lại ở giữa không trung, bần thần, rồi rút lại.

Một giọt nước mắt rơi xuống tan biến vào hư vô.

Nào có ai thấy được đâu.

.~.

Cái ngày định mệnh cuối cùng cũng đã đến. Trời hôm nay không có nổi một tia nắng ấm áp như để tiếp thêm cho tâm trạng xám xịt của Mile.

Anh chậm rãi lái xe trên con đường quen thuộc đến nơi lần đầu tiên anh gặp được Apo.

Y ngồi bên cạnh cũng im lặng suốt cả chặng đường.

Apo lúc này đã khoác lên mình vương bào đỏ rực quen thuộc.

Mile mang nó đến tiệm giặt ủi cao cấp làm sạch và ủi phẳng phiu để Apo có thể khoác lên trong ngày trở về.

Mùi hương hoa cỏ thơm phức toát ra từ vương bào len lỏi vào trong khoang mũi của y.

Lén nhìn sang sườn mặt của người đàn ông bên cạnh, anh vẫn như vậy không nói gì, chỉ tập trung nhìn thẳng về phía trước như đang thật sự chỉ lái xe một mình.

Nhưng y biết trong đáy mắt kia chất chứa một nỗi buồn man mác cùng hàng ngàn hàng vạn những chân tình không biết làm thế nào để mở lời.

Con tim xốn xang, y cắn môi nhìn xuống lại đôi tay đang nắm chặt vạt áo của chính mình.

Apo không thuộc về nơi này.

Ở quê nhà, ở thời đại đó, là một thống lĩnh, một quốc gia.

Aggi đang chờ y. Thần dân Masan đang chờ y.

Nếu Apo không quay về, Aggi sẽ chết, Masan sẽ diệt vong.

Vòng xoáy lịch sử sẽ được định bởi lựa chọn của quốc vương.

Bánh xe lăn đi trên con đường dẫn lên ngọn núi nơi Mile va phải Apo. Anh tấp xe vào một khoảng đất trống.

Lúc này trời đã sập tối, những ngọn đèn đường chiếu ánh sáng vàng vàng đìu hiu xuống hai con người vừa bước xuống.

Mile lặng lẽ đóng cửa xe, thở ra một hơi, một tay cầm đèn pin, một tay nắm lấy tay Apo siết chặt.

Anh hồi hộp căng thẳng, đây sẽ là lần cuối anh được nắm tay y, hoặc cũng có thể là mở đầu của một chương mới trong cuộc đời anh, mà trong đó, Apo là một phần.

Cả hai người tiến vào trong rừng cây tối đen, dần dần xa khuất khỏi ánh sáng bên vệ đường.

Tiếng côn trùng hoà cùng với tiếng những rặng cây đung đưa trong gió càng làm cho không gian thêm tĩnh mịch.

Mile nghe thấy rất rõ âm thanh hơi thở của cả hai và tiếng chân của hai người bước cùng nhau trong đêm đen lạnh lẽo.

Apo theo trí nhớ lần mò về vị trí y đã từng đi qua.

Ở nơi đây chỉ còn ánh sáng ít ỏi phát ra từ chiếc đèn pin mà Mile mang theo, không đủ để giúp y dễ dàng nhận biết con đường cũ trong ký ức.

Không khí càng lúc càng lạnh, thân ảnh mảnh khảnh khoác trên mình vương bào cũng không đủ khiến cho y thấy ấm áp.

Trong vô thức, Apo đã nép vào người Mile lúc nào không hay, anh cũng choàng tay qua vai y, kéo Apo sát vào cơ thể cường tráng nhiệt cao của chính mình.

Xung quanh dần dần mờ ảo, thậm chí còn nghe được cả mùi hương lạnh lẽo của đất của rừng.

Từng lớp sương mỏng manh bắt đầu vờn đùa tản mạn như những bàn tay u ám dụ dỗ đôi chân của những người lầm đường lạc lối.

Cả hai cứ thế bước đi cho tới khi sương mù bao quanh toàn bộ không gian lúc nào không hay biết.

Đi được một lúc lâu thì ở phía trước mặt đột nhiên xuất hiện một tấm màn kỳ lạ, mỏng manh như sương, trong suốt ảo diệu như một làn nước khiến cho hình ảnh xung quanh có phần méo mó không rõ.

Thời điểm bị truy đuổi tầm nhìn hạn hẹp lại thêm tâm trí căng thẳng, có lẽ Apo đã không nhận ra sự khác biệt kỳ dị này.

Đây có lẽ là cánh cổng để trở về chăng? Apo rời khỏi vòng tay của Mile tiến lại gần nhìn vào tấm màn đó.

Đường về nhà đã ở trước mặt đây rồi, y còn chần chờ gì nữa?

Dưới ánh trăng bàng bạc, đường chỉ thêu lấp lánh sắc vàng hình rồng bay lượn trên lưng vương bào đỏ rực thật chói mắt.

Thân ảnh của y đứng đó, chỉ cách Mile một bước chân, nhưng nếu y bước thêm một bước nữa, khoảng cách với anh sẽ là ngàn năm.

Mile thả rơi đèn pin trong tay xuống đất, ôm chầm lấy người ở phía trước, vùi mặt mình vào gáy của y, giọng của anh nghe ra vẻ nghẹn ngào, dường như là đang tận lực kìm nén vậy, "Apo, đừng đi..."

"Apo, ở lại với anh..."

Vòng tay của anh siết chặt thân thể kia như muốn giam lại nơi đây người anh yêu nhất.

Lưng của Apo áp vào lồng ngực săn chắc an toàn của Mile.

Khí nóng từ hơi thở của anh phả vào đường chân tóc của y như đốt cháy con tim đang loạn nhịp.

Hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nước mắt quốc vương rơi xuống.

Bên kia có một người đang chờ đợi y, ở đây cũng có một người muốn y ở lại.

Nhưng, nếu không có y, Mile vẫn sẽ sống tốt.

Còn nếu không có y, Aggi sẽ tử trận.

"Apo, nếu cánh cổng này không mang em về đúng nơi em cần thì phải làm sao? Đích đến rất có thể đã thay đổi, sẽ không mang em về nhà nữa. Em sẽ lạc lối, ở nơi đó cũng không có anh, em cũng không thể quay lại đây được, em biết phải làm thế nào?"

Cơ thể của người phía sau bắt đầu run rẩy, vòng tay của anh lại càng siết chặt. Mile đang cố gắng níu lấy cọng rơm hy vọng cuối cùng cho tình yêu mong manh muộn màng của anh.

Một giọt ấm nóng đáp ở trên phần da lộ ra nơi cổ áo của quốc vương.

"Apo, xin em... đừng đi..."

Con tim y quặn thắt, từng giọt lệ trào ra từ khoé mắt, hai cánh tay buông thõng hai bên lúc này đặt lên trên vòng tay của Mile, rồi gỡ ra.

Ngay khi Apo vừa cất bước, cánh tay của y liền bị giữ lại, người phía sau vậy mà không nói gì thêm nữa.

Thấy anh đột nhiên không có động tĩnh nhưng bàn tay giữ lấy y vẫn siết chặt, Apo xoay mặt lại nhìn anh, "P'Mile?"

Cúi gằm mặt xuống, ánh mắt vô hồn, Mile không hề đáp lời.

"P'Mile? Buông em ra."

Vẫn đứng lặng im không hồi đáp.

"P'Mile?"

"Quốc vương..."

Giật mình sững người, Apo mở to mắt nhìn người đối diện, một cảm giác kỳ lạ bỗng trỗi dậy trong lòng y.

"Anh vừa nói gì?"

"Quốc vương... đừng... đừng đi..."

Vừa cất tiếng xong, thân thể cường tráng kia liền ở trước mặt y quỳ xuống hành lễ, nói chuyện với y bằng phương ngữ Masan.

Hình ảnh áo giáp sáng ngời như hiện hữu trong mắt Apo.

"Ngươi... là Aggi...? Không thể nào... Làm sao...?"

"Quốc vương... ta xin người đừng đi. Ở lại đây người sẽ an toàn."

Y không thể tin được vào mắt mình. Quỳ ở trước mặt thật sự là Aggi sao?

"Làm sao mà ngươi... ngươi đứng lên đã!"

Được quốc vương miễn lễ, Aggi lúc này mới ngẩng đầu nhìn Apo với ánh mắt kiên định.

Hắn nhẹ mỉm cười, đứng thẳng lên trở lại, mặc dù hiện giờ hắn là đang mượn thể xác của Mile để tiếp cận y nhưng một khắc một giây đều không bỏ đi được lệ quân thần.

"Quốc vương, thần mượn tạm xác của người này để thuyết phục người, xin quốc vương đừng bước qua đó, người hãy ở lại nơi này, sống một cuộc đời tự do không phiền não. Người cả một đời vui vẻ hạnh phúc an toàn là tâm nguyện duy nhất của thần."

Nghe thấy những lời này con tim của y chợt đau nhói, tại sao đến cuối cùng vẫn là hắn phải hy sinh?

Y không thể quay về rồi mang theo cả Aggi đến đây hay sao?

Bàn tay run rẩy đưa lên áp vào gò má trắng trẻo của người đối diện.

Y không cam lòng, tại sao số mệnh lại lấy đi Aggi của y, tại sao ép hai người bọn họ phải vĩnh viễn rời xa nhau?

"Aggi ta có thể quay về rồi mang ngươi đến đây. Như vậy ngươi sẽ không chết. Cả hai chúng ta sẽ không phải sợ tính mạng bị đe doạ nữa."

"Không quốc vương, người đừng bước qua", Aggi ở trong cơ thể của Mile di chuyển đến trước lớp màn kỳ lạ kia chặn lại không cho y bước tới, "Hãy ở lại đây, Mile sẽ chăm sóc tốt cho người."

"Không! Ta không thể bỏ mặc ngươi ở nơi đó chết một mình, ta có thể cứu ngươi, Aggi mau tránh ra, đó là mệnh lệnh!"

"Quốc vương... thứ cho thần đắc tội... lệnh này thần không thể nghe theo!"

"Aggi!"

"Quốc vương, dù có hồn phi phách tán thần cũng không thể để người bước vào cửa tử!"

Vừa dứt lời, cơ thể của Mile liền khuỵu xuống bất tỉnh ở trên mặt đất.

"Aggi?!" Y vội đỡ lấy cơ thể của Mile kéo vào người.

Một thân ảnh áo giáp mờ ảo hiện ra chắn ở trước đường trở về.

Apo sửng sốt ngước lên nhìn hắn.

Đây là linh hồn của Aggi sao?

Nhìn thấy vẻ mặt của quốc vương, hắn liền biết y đã nhìn thấy được linh hồn của hắn.

Kể từ lúc đi theo quốc vương đến chỗ này, Aggi đã nhận ra xung quanh nơi đây linh khí mạnh mẽ, y hấp thụ được không ít, chính vì vậy mà giờ đây ngay cả linh hồn cũng đã có thể hiện hình.

Nhìn quốc vương bản thân ngàn vạn lần trung thành yêu chiều giờ đây ôm trong lòng một người đàn ông khác, tâm can của Aggi là một trận chua xót đớn đau nhưng hắn hiểu, quốc vương ở cùng người kia sẽ có kết cục tốt đẹp hơn.

Vậy thì dù cho có hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, hắn cũng nhất định chặn lại cửa tử này.

Aggi xoay lưng lại, linh hồn của hắn phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ, khăn choàng đỏ như máu che đi áo giáp như có gió thổi tung bay phất phới.

Hắn đưa tay đặt lên bề mặt ảo diệu của lối vào, mắt nhắm lại định thần, bề mặt kia liền rung động dữ dội như một mặt nước gợn sóng.

Từ bàn tay của Aggi toả ra những ánh lửa, lan ra khắp lối vào kia khiến cho nó bốc cháy dữ dội, thổi ra hơi nóng đến rát da rát thịt.

"Aggi ngươi đang làm gì vậy?!" Apo hốt hoảng hét lên về phía thân ảnh gần như chìm trong biển lửa trước mặt.

"Quốc vương, thần sẽ đóng cánh cổng này lại để người không thể quay lại nơi đó nữa."

"Aggi ngươi điên rồi mau dừng lại!"

Lửa bén lên cả dáng hình cường tráng, linh hồn của hắn chìm trong sức nóng khủng khiếp, bỏng rát đau đớn nhưng Aggi vẫn cố chịu đựng.

Hắn đã chết một lần, giờ chết một lần nữa cũng có xá gì.

Chỉ cần ngăn được quốc vương bước qua cánh cổng này, chỉ cần người một đời bình an, hắn đã mãn nguyện rồi.

"Aggi dừng lại!"

Apo đưa tay chắn lại gió nóng bùng ra không để nó hắt vào Mile đang bất tỉnh trong vòng tay mình.

Y muốn chạy đến chỗ Aggi nhưng cũng không thể bỏ mặc Mile ngất ở đây.

Đương lúc Apo do dự có nên đặt Mile xuống và chạy tới bên thống lĩnh, y liền cảm nhận một lực đẩy mạnh mẽ vô hình hất cả hai người văng ra xa.

Là hắn đã đẩy quốc vương cùng với Mile đi, ánh sáng từ phía Aggi chói đến mù lòa.

Hắn đứng ở trong biển lửa xoay mặt lại nhìn y mỉm cười, "Apo, ta yêu người, mãi mãi yêu người."

"Aggi!!!"

Một tiếng nổ cực lớn bùm một phát vang lên, hàng ngàn tia lửa phóng ra rồi rơi xuống như pháo hoa đỏ rực.

Tấm màn mờ ảo kỳ lạ cùng với Aggi biến mất không một dấu vết.

Không gian được trả lại vẻ tĩnh lặng của một khu rừng hoang vắng, cứ như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lồng ngực đau rát đến không thở được.

Y nấc lên từng tiếng uất nghẹn ôm chặt lấy cơ thể của Mile như ôm lấy một cái phao cứu sinh giữa đại dương mênh mông xa lạ.

Tại sao? Tại sao người ra đi luôn luôn phải là Aggi?

Tại sao ông trời lại bất công với hắn như vậy? Một lần hy sinh vì quốc vương, vì Masan còn chưa đủ hay sao?

Từng giọt lệ ấm nóng của Apo rơi xuống gương mặt đang bất tỉnh của Mile.

Anh khẽ nhíu mày rồi cựa mình, đôi mắt mơ màng mở ra, chống tay ngồi dậy, đầu óc quay cuồng.

"Uhm... Apo... có chuyện gì vậy? Sao anh lại nằm ra thế này?"

"P'Mile... hức... P'Mileeeee..." Apo không nói được gì, y ôm chầm lấy người đàn ông ở trước mặt, vùi mặt mình vào lồng ngực của anh khóc nức nở.

Mile vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn thấy người trong lòng khóc đến thương tâm, anh chỉ còn biết ngồi đó vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy y, vuốt ve mái tóc mềm, chờ đợi Apo bình tĩnh lại.

Khẽ liếc mắt nhìn về cái nơi từng xuất hiện tấm màn mờ ảo kỳ lạ, nơi đó trống không tối đen.

Xung quanh chỉ còn những rặng cây rì rào trong gió, ánh trăng nhàn nhạt ở trên cao phủ xuống cơ thể hai người đang ngồi ở dưới mặt đất ôm nhau.

Có lẽ nào cánh cổng đã đóng lại và Apo sẽ không rời đi nữa?

Nghĩ đến khả năng này, ở khoé miệng của Mile nhoẻn lên một nụ cười nhỏ.

Sao cũng được, chỉ cần y ở lại với anh là được.

Mãi một lúc sau Apo mới tạm ngừng khóc, đôi mắt ánh kim sưng húp đáng thương, hàng mi cong cong ẩm ướt những giọt lệ sầu, thút thít ở trong lồng ngực của Mile dụi dụi.

Tận mắt nhìn thấy người mình yêu biến mất khỏi thế gian là một chuyện quá sức chịu đựng đối với Apo.

Y từ trước đến nay vẫn là vô dụng như vậy. Những người xung quanh y chỉ vì hai chữ quốc vương mà liên tiếp bỏ mạng.

Mile... sẽ không như vậy đâu... nhỉ?

Mile không thuộc về nơi đó.

Mile không xem y là quốc vương.

Vậy Mile cũng sẽ không phải vì y mà biến mất đâu... nhỉ?

"Hức... P'Mile... không... không về được nữa. P'Mile... anh... anh sẽ không biến mất... đúng không... hức..."

Nhìn dáng vẻ khóc lóc tội nghiệp của Apo, Mile không khỏi thấy buồn lòng, anh không muốn y phải đau khổ mà rơi nước mắt vì bất cứ chuyện gì.

Nước mắt của Apo chỉ được phép là nước mắt hạnh phúc.

Và anh sẽ là người khiến y hạnh phúc đến tuôn lệ.

"Hửm? Sao anh lại biến mất được? Không về được nữa thì ở lại đây với anh. Đi nào, chúng ta về nhà thôi."

Anh nâng lên gương mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt dùng ngón cái lau đi, hôn lên hai bên gò má, rồi lại hôn nhẹ một chút bờ môi mềm mịn như cánh hoa.

Mile đỡ Apo đứng dậy, nhặt lại đèn pin lăn lóc chỏng chơ ở một góc rồi mang y rời khỏi cánh rừng.

Ra đến xe, Apo ngoảnh mặt nhìn lại một lần cuối cùng nơi đã mang y đến đây, cũng là nơi Aggi một lần nữa vì y mà hy sinh, buồn bã đau đớn chậm chạp bước lên xe.

Aggi đã nói tâm nguyện của hắn là y được sống một đời bình an.

Vậy thì Apo phải sống thật tốt, vì Aggi, cũng vì chính bản thân mình.

Thời điểm xe của Mile vừa lăn bánh rời khỏi không bao lâu, một chiếc siêu xe đen nhám cũng chầm chậm đỗ tới nơi hai người vừa đi.

Mở cửa xe bước xuống là Nattawin trên tay ôm mèo trắng Cham mà vuốt ve. Theo sau cậu là Phakphum.

Anh vung tay ở trong không khí tạo ra một quả cầu lửa bay ở trước mặt tựa như một ngọn đèn rọi đường cho hai người.

Khi cả hai tới được nơi vừa xảy ra vụ nổ vô hình, Liên Hoa Tiên Tử liền dừng lại nhìn ngó xung quanh rồi cảm thán, "Linh hồn nào mà dám cả gan dùng hồn thể đóng lại vết nứt thời không vậy? Bị đánh đến hồn phi phách tán rồi... chậc!"

Cậu lắc đầu tặc lưỡi ra vẻ tội nghiệp.

Vốn dĩ hai người họ đang tận hưởng dịch vụ năm sao hoàn toàn miễn phí trong khu nghỉ dưỡng ở trên núi của sơn thần Sam, cháu họ Atula Vương Tử Phakphum, thì bất thình lình Nattawin cùng lúc với Phakphum đều cảm nhận một luồng chấn động gần với mỏ linh khí nơi con của Sam là Sơn Mai được sinh ra.

Tạo thành chấn động lớn như thế không rõ là nguyên nhân gì, Nattawin và người yêu của cậu liền chạy đến xem thử.

Thì ra nơi này từng xuất hiện vết nứt thời không.

Có lẽ là do ảnh hưởng từ mỏ linh khí của nhà Sam mà ra chăng, thế nhưng vì lý do gì phải khiến cho vết nứt đóng lại thì không rõ, mà lại còn do một linh hồn nào đó đã dùng chính hồn thể của bản thân đóng nó lại.

Lẽ nào phía sau có gì uẩn khúc?

Đương lững thững đi vòng xung quanh kiểm tra xem có điểm gì đáng ngờ thì bất chợt, Cham nhảy ra khỏi vòng tay của Nattawin, chạy vào một bụi rậm cách đó không xa.

Nattawin và Phakphum cùng đến xem thử thì phát hiện ở bên trong bụi rậm là một mảnh hồn phách mờ nhạt của một người mặc trên mình áo giáp binh sĩ.

Người này đã chết rất lâu rồi, chính hắn là linh hồn đã dùng hồn thể của bản thân đóng lại vết nứt thời không, dẫn đến kết cục bi thảm hồn phách tan nát như thế này.

Để mặc hắn ta thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ yếu dần rồi tan biến hoàn toàn vào hư vô.

Không rõ nguyên nhân hắn phải làm cái chuyện đi tìm chết một lần nữa như thế này để làm gì, Nattawin cũng không nỡ để hắn ta lay lắt ở đây.

Cậu lục lọi ở trong ba lô đeo sau lưng, tìm tạm một vật chứa để hắn ta có thể trú vào.

Tìm tòi một hồi thì lấy ra được một vật, chắc là cũng ổn, dù sao ngoài cái này ra cũng không có cái gì phù hợp hơn nữa, hắn ta đã quá yếu rồi.

Nattawin cầm trên tay chiếc móc khóa hình mèo Hello Kitty cầm cây dao phóng lợn.

Đây là móc khoá Phakphum đã gắp được cho cậu ở trung tâm thương mại, vẫn chưa có dịp lấy ra sử dụng, cậu tạm để nó ở trong ba lô rồi quên đi mất.

Xem ra hôm nay có thể sử dụng rồi.

Nattawin vẽ bùa chú trong không khí, lẩm nhẩm gì đó, rồi chỉ vào linh hồn mờ nhạt ở trên mặt đất, kéo hắn ta vào trong cái móc khoá rồi cẩn thận để lại vào trong túi nhỏ của ba lô.

Hai người sau đó cũng rời đi cùng với mèo Cham, trả lại cho khu rừng sự yên tĩnh như thường lệ.

.~.

Sáu tháng trôi qua.

Apo giờ đây đã phần nào quen thuộc với cuộc sống hiện đại.

Mile phát hiện Apo rất có năng khiếu hội hoạ trong một lần y buồn chán ngồi ở nhà cầm bút chì vẽ nguệch ngoạc kiến trúc gì đó trên một tờ giấy trắng.

Vậy nên anh đã mua về cho y một số sách cùng tư liệu về lịch sử kiến trúc thế giới.

Apo vui vẻ ngày nào cũng nghiên cứu sách và vẽ theo.

Rào cản duy nhất chỉ có ngôn ngữ, chính vì vậy trong thời gian đó Apo cũng học thêm tiếng Thái và cả tiếng Anh.

Mile thuê riêng cho Apo gia sư ngoại ngữ, y học hành vô cùng chăm chỉ.

Chỉ với vài tháng, Apo đã có thể giao tiếp với Mile bằng tiếng Thái thông dụng với chất giọng lơ lớ rất đáng yêu.

Duy chỉ có tiếng Anh chính Mile cũng phải bất ngờ vì khả năng tiếp nhận của Apo quá tốt.

Âm giọng của y tốt đến nỗi người ngoài nghe được cũng phải giật mình, cứ như là người bản xứ vậy.

Mile tính ra độ tuổi này của Apo ở thời hiện đại đáng lý đã là sinh viên đại học, nhưng với vốn kiến thức của người cổ đại, có lẽ trước mắt nên để cho y học tập nền tảng kiến thức của thời đại này trước đã.

Ít nhất phải trang bị được cho Apo bản năng sinh tồn trong nền văn minh của thế kỷ.

Không hề nói quá khi bảo rằng các vị vua chúa quý tộc ngày xưa để ngồi được vị trí không ai ngồi được đều phải trải qua rèn luyện khắc khổ như thế nào.

Họ vốn dĩ đã phải trầm mình học tập từ khi còn là một đứa nhỏ, chẳng qua họ không thể lựa chọn chỉ theo đuổi duy nhất một đam mê nào đó mà thôi.

Giờ đây khi được tự do lựa chọn làm điều mình thích, không phải gánh trên vai trách nhiệm với dân tộc, chạy thoát khỏi cái ngai giam cầm xiềng xích của một quốc vương, Apo liền có thể khám phá và phát huy tốt nhất khả năng học tập của bản thân đối với những thứ y yêu thích.

Thật ra anh hoàn toàn có dư khả năng chăm lo cho y suốt đời nhưng Apo không muốn trở thành gánh nặng của Mile.

Từ khi nhận thức được bản thân đang sinh tồn ở một thời đại khác, y liền muốn có thể tự làm ra tiền, không muốn chỉ ngồi yên nhận phục dịch từ người khác như trước đây nữa.

Tất cả những gì có thể, Apo đều cố gắng tự mình làm lấy, y không thể mãi dựa dẫm phụ thuộc vào Mile, y cũng cần phải trưởng thành.

Một khoảng thời gian sau đó, Apo đã cùng một lúc hoàn thành khóa học điêu khắc cùng hội hoạ. Y hy vọng tài năng của mình sẽ làm ra tiền, giúp y có một cuộc sống thoải mái vui vẻ bên cạnh Mile.

Mile mang hoa đến chúc mừng đồ án tốt nghiệp của Apo, anh tự hào chết đi được khi người yêu của anh là một thiên tài như thế.

Nhìn đồ án của y được đặt ở vị trí danh dự cho tác phẩm đạt điểm cao nhất trong tất cả các đồ án tốt nghiệp, Mile cũng vui mừng thay cho y, dẫu rằng trong lòng anh có hơi khó chịu.

Nói gì thì nói, ai mà dễ chịu cho nổi khi đồ án tốt nghiệp bộ môn điêu khắc của Apo là một bức tượng của tình địch kia chứ.

Y đã khắc hoạ dáng người uy mãnh, binh giáp cùng trường thương của Aggi tỉ mỉ đến từng chi tiết, lại tô màu cho bức tượng này sống động y như thật, khiến ai nấy nhìn vào cũng phải trầm trồ.

Còn đồ án tốt nghiệp bộ môn hội hoạ của Apo là tấm lưng cường tráng đứng trong biển lửa, xoay mặt lại nhìn quốc vương lần cuối cùng trước tấm màn kỳ lạ kia.

Thôi được rồi, sao cũng được, chỉ cần Apo cuối cùng cũng ở bên cạnh anh là được.

Mile thở hắt ra, hôn lên gò má nâu mềm rồi mỉm cười, ôm eo Apo rời khỏi hội trường triển lãm.

Đương lúc đứng ở trước cổng đợi Mile đi lấy xe, một người đi ngang qua đã vô tình va phải y, giọng nói như trẻ nhỏ vang lên.

"Ôi xin lỗi tôi vô ý quá! Cậu có sao không?"

Một thanh niên trông như mười tám mười chín nhưng giọng nói lại chẳng khác nào một đứa nhỏ, trên tay còn ôm một con mèo trắng, sau lưng đeo ba lô có treo một cái móc khoá.

"Tôi không sao, được rồi, cậu cẩn thận một chút." Apo đáp lời.

Người kia gật đầu mỉm cười với Apo, vừa định bước đi thì con dao phóng lợn bằng nhựa trên tay Hello Kitty móc khóa bị mắc với túi xách Apo đang đeo.

"Ui sao lại vướng thế này?" Apo cố gắng gỡ ra nhưng làm cách nào cũng không được, thật khó hiểu.

"Tôi nghĩ... cậu nên giữ cái móc khoá này, nó hợp với cậu hơn tôi."

"Hả, cậu nói vậy là sao? Không được, tôi không thể nhận đồ của cậu được."

Người lạ mặt kia không nói gì thêm liền tháo xuống móc khóa Hello Kitty cầm dao phóng lợn nhét vào tay Apo, một cảm giác kỳ lạ bỗng dưng cuốn lấy bản thân.

Y bần thần nhìn chiếc móc khoá trong tay một hồi, lúc ngẩng đầu nhìn lên người kia đã ở tít xa, người đó quay lại mỉm cười nói to với y, "Cái đó là vật may mắn, cậu nhớ mang theo bên người mỗi khi ra ngoài đấy!", rồi ôm con mèo chạy đi mất dạng.

Xe của Mile cũng vừa đỗ tới, y mở cửa xe leo vào, vẫn còn chưa thoát khỏi tâm trạng phức tạp nhìn ngắm chiếc móc khóa kỳ quặc.

"Em cầm cái gì thế?"

"Là móc khoá. Có một người đụng trúng em, cậu ta xin lỗi rồi cho em cái này bảo là vật may mắn."

Mile nhìn con Hello Kitty cầm dao phóng lợn với vẻ nghi hoặc, không hiểu sao anh không thích nó lắm.

Nhưng Apo có vẻ rất thích món đồ này nên anh cũng không hỏi gì thêm, Mile lái xe rời đi, đưa Apo tới nhà hàng anh đã đặt sẵn bữa tối cho hai người.

.~.

"Nattawin, em cho cậu ta đi rồi à?"

"Ừm, cậu ta gặp cố nhân rồi. Thật không ngờ người kia lại là bước qua vết nứt thời không mà tới đây."

Phakphum có chút nghi hoặc, Liên Hoa Tiên Tử nhà anh là làm không công thật à?

"Cái giá phải trả là gì?"

"Ký ức." Đấy, anh biết ngay mà.

"Linh hồn như cậu ta cũng chẳng còn cái gì để trả nữa, người sống thì dễ hơn, cứ lấy một khoản tiền lớn hoặc đồ vật gì giá trị cũng được. Còn như cậu ta thì thứ quý giá nhất chỉ còn mỗi ký ức. Em đã nói chuyện với cậu ta, chỉ cần được ở bên cạnh người kia, cho dù không còn ký ức gì cũng chấp nhận."

Phakphum nghe hiểu liền gật gù, "Nếu vậy cậu ta đi theo người kia như một dạng linh hồn bảo hộ thôi nhỉ?"

"Ừm, bị đánh đến nỗi chỉ còn một mảnh hồn, ký ức cũng mất khá nhiều, lại trả bằng toàn bộ ký ức còn lại, giờ thì trong đầu cậu ta chỉ còn duy nhất một ý niệm bảo vệ người kia như một hộ pháp vô tri vô giác thế thôi. Sao mà khổ thế không biết."

Nattawin thở dài, bật mở điện thoại lướt lướt trang mạng xã hội của cửa hàng, phát hiện một đơn đặt mua nhẫn từ khách quen, cậu cười tươi như hoa, vui mừng vì tiền lại sắp chảy vào túi. Thật là thích quá đi!

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.