Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Chỉ Tôi Muốn Biết Về Em?

Phiên bản Dịch · 2185 chữ

11h30 sáng tại phòng giám đốc Hoa Thiên!

“Cậu đã lưu lại ở đây một tuần rồi đó, đây chỉ là công ty chi nhánh của chúng ta việc lưu lại tại đây lâu cũng không hay. Thời gian qua tại Hà thành có nhiều việc nổi bật và việc đặc biệt gần đây là sự xuất hiện của tân tổng giám đốc 17 tuổi của tập đoàn Thành Phong ngay sau tang lễ của thượng tá Lưu.”

Thư ký Lâm đề cập vấn đề sau khi đặt tách trà actiso lên bàn làm việc cho anh. Anh có hơi ngạc nhiên hỏi lại thư ký của mình:

“Tôi tự biết sắp xếp! Anh vừa nói là Đỗ Minh Thành sao? Không phải còn quá sớm? Có vấn đề gì phía sau không?”

“cũng không thể biết! có lẽ sau sự ra đi của Thượng tá với lời chăng chối cuối cùng gì đó đã thay đổi một cậu công tử thích chơi bời đi đúng quỹ đạo! tất nhiên bây giờ mọi thông tin đều hướng về phía của cậu ta cùng với những đánh giá về thực lực của Thành lão đại lừng danh!” : Lâm trả lời với những suy luận bác học của mình.

Anh nở một nụ cười thú vị với câu trả lời vừa rồi của Lâm và nói:

“Cũng hay! Để cậu ta đi đúng hướng cũng tốt. Tất nhiên việc đấu trí trên thương trường sẽ hay ho hơn là những chuyện vô bổ. Ngoài ra anh có thông tin tôi cần chưa?”

Lâm thay đổi thái độ, khuôn mặt giãn ra khá thoải mái trả lời giám đốc trẻ tuổi:

“Đã có rồi! Người quan tâm đó cũng không có gì đặc biệt chỉ là chủ của một doanh nghiệp tư nhân kỹ nghệ cùng với kinh doanh vàng bạc đá quý. Cũng là một người khá giả ở Thành Phố này, tên là Phạm Duy Hiếu, 46 tuổi. Các thông tin về ông ta cũng không có gì khác lạ còn mục đích tìm hiểu của ông ta thì không rõ ràng. Đây là ảnh của ông ta tôi có thuê người chụp cho cậu đây.”

Anh đón nhận bức hình xem xét cẩn thận, ánh mắt của người đang nhìn anh trong bức ảnh này có cái gì đó khá quen thuộc nhưng toàn bộ khuôn mặt lại hoàn toàn xa lạ không mang lại cho anh chút ký ức nào cả. Cất bức hình vào túi quần và nhìn lại đồng hồ có lẽ nên đến lúc ra ngoài rồi, anh kéo ngăn bàn lấy chiếc hộp nhỏ cũng nhét vào túi và nói với anh Lâm:

“Gọi xe ra cổng công ty cho tôi! Tôi ra ngoài chút! Anh làm rất tốt!”

Lâm cười nhìn giám đốc trẻ hỏi vội vàng:

“Được! nhưng cậu định bao giờ trở về Hà Nội, tổng giám đốc nói cậu nên gọi lại và báo rõ thời gian. Công việc ở đó vẫn còn nhiều rắc rối. Hơn nữa việc phát triển thêm chi nhánh tại đây khiến cho nguồn lực của công ty đang bị thiếu thốn. Chúng ta cần thêm các khoản tài trợ…”

Anh chỉ gật đầu một cái và bước ra khỏi phòng, anh cũng đang suy nghĩ về những điều này rồi. Nhưng tạm thời anh còn việc khác và anh tin là mẹ anh cũng sẽ hiểu cho anh thôi. Bà là người đợi chờ câu trả lời hơn ai hết!

Sau khi bước ra khỏi công ty thì tất nhiên chiếc xe audi màu ghi đã đợi sẵn chủ nhân của nó ở trước cổng công ty. Anh bước vào xe hướng tới bệnh viện đa khoa tỉnh Sơn La.


Tại bệnh viện!

Vậy là nội nó đã bất tỉnh cả gần tuần lễ rồi, nó cũng đã dần nguôi ngoai và chấp nhận sự thật này. Hằng ngày cứ có thời gian là nó lại vào với nội, trừ khi phải đi học ở trường thì gần như nó luôn có mặt trong bệnh viện. Các bệnh nhân ở các phòng khác cùng người nhà của họ với các nữ y tá ở đây đều quen với việc nhìn thấy nó mỗi ngày. Ai cũng quý mến nó vì sự hiếu thảo và đáng yêu, lại lễ phép và tinh nghịch giúp ọi người thấy thoải mái. Thành ra không nhìn thấy nó lại cứ thấy thiếu thiếu.

Hôm nay nó được nghỉ sớm về nhà thay đồ và nhanh chóng vào viện với nội, nó đi vào bệnh viện với túi đồ lớn hướng dãy nhà E khu của nội nó. Dọc hành lang nó thò đầu vào phòng của một bà cụ đang ăn cháo do con gái bà đút và chào lễ phép:

“Con chào bà! Bà đã đỡ chưa, con có mang ít cam sành cho bà này. Cô Hoa chút vắt nước cho bà giúp con nha! Con để trên bàn nè nha bây giờ con qua với nội con. Con chào mọi người!”

Xong nó cười “hì” đặt túi cam lên bàn xong lại đi ra ngoài luôn. Hai người chỉ kịp nghe nói loạn cả lên mà cười xong cô Hoa nói với theo nó:

“Bà đỡ rồi, cảm ơn con nhé! con lần sau không phải mang nhiều vào đâu nhé! Cứ bày vẽ!”

Nó đứng ở cửa cười cười xong nói với cô:

“Bà muốn ăn mà cô! Cũng không có gì ý, bà đỡ là tốt rồi ạ! Con chào bà, con chào cô!”

Nói lễ phép xong là nó đã mất tích luôn rồi. Bà cụ nhìn nó lắc đầu:

“Con bé thật ngoan nhưng số nó không gặp nhiều may mắn! Đáng thương!”

Hai người cùng thở dài thương cho con bé ngây thơ tốt bụng mà gặp nhiều chuyện buồn, nó lại rất hiểu chuyện vì vậy tâm trạng và cảm xúc của nó cũng thật khó ai hay biết. Muốn hiểu nó nhiều hơn cũng thật khó khăn.

Và giống như với phòng bà cụ, nó đi lại qua các phòng gần nội nó mà nó quen thân nào là gửi túi lê, nào là táo như là nhân viên chuyển hàng theo yêu cầu. Xong xuôi thì túi đồ cũng giảm đi đáng kể mới về đến phòng của nội nó.

Nó vừa bước vào phòng thì Liên quản gia mở lời chào:

“Tiểu thư tới rồi sao? Tiểu thư vào ngồi với lão phu nhân đi ạ!”

Nó cười trả lời lại bác và nói:

“Vâng! Nay con được về sớm! Bác về trước đi bây giờ có con ở đây với nội là được rồi. Ở nhà còn nhiều việc nên bác về thay nội con lo nhé!”

Bác Liên cũng nghe nó, sau khi chào lão phu nhân với nó và nói nó chú ý tới ống truyền thì cũng ra về ah. Bà cũng có một số việc cần phải lo lắng phải sắp xếp nữa.

Nó ngồi cạnh nội xoa bóp tay nội và bắt đầu với những câu chuyện vui ở trường của nó:

“Nội ơi! Hôm nay Nhi được 10 toán đó nội, nội thấy Nhi giỏi không? Người ta nói cấp 3 con gái thua con trai nhưng nội tin Nhi nak! Nhi của nội không thua kém con trai đâu. Hôm nay trong lớp các bạn hỏi thăm Nhi rất nhiều, các bạn chúc nội mau khoẻ đó. Nội dậy đi Nhi sẽ kể cho nội nhiều chuyện vui nữa, nhất định nội sẽ rất vui nha… ”

Và nó kể liên tục gọi Nội ơi! Nội ah! vì nó có một niềm tin mãnh liệt là nội nó sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Nó mải mê kể cho nội nghe mà không biết anh đã đứng ở ngoài cửa lúc nào? Anh đã đến được một lúc nhưng thấy nó đang kể chuyện tập trung mà không muốn phiền nó, chỉ tới khi nghe thấy giọng của nó có chút biến đổi thì anh mới quyết định gõ cửa.

Nó đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa không tự chủ được, nó vui vẻ bên ngoài như vậy nhưng không phải là siêu nhân hay vô cảm đương nhiên cứ nhìn nội như vậy nó cũng không thể kìm lòng. Sau đó cũng chưa có quay lại chỉ trả lời:

“Cửa mở xin mời vào!”

Anh bước vào đặt giỏ hoa tươi cùng một túi hộp thức ăn lên bàn và nói nhưng rất lạnh lùng:

“Bà ấy sao rồi? chắc cô mới tới chưa ăn uống gì! Tôi có gọi thêm hải sản trong xuất ăn. Cô ăn đi khi còn chưa nguội.”

Nó nhìn hắn trả lời và đặt câu hỏi:

“Vẫn như vậy! Anh không cần ngày nào cũng phải vào đây đâu. Không cần phải tỏ ra quan tâm và im lặng bỏ đi khi không nói lời gì!”

Hoá ra là nó vẫn còn giận anh ngày hôm đó, bảo sao mấy ngày vừa rồi anh qua thì nó luôn thờ ơ cũng không hề nở nụ cười, luôn khó chịu với anh, anh còn nghĩ nó ghét anh và không muốn anh xuất hiện nữa. Lần này anh nhìn nó nhưng thay bằng sự quan tâm, trả lời nó:

“Hôm đó tôi có việc bận!”

Sau câu trả lời không quá rõ ràng, anh đút tay vào túi lấy ra chiếc hộp nhỏ làm bức ảnh trong túi anh rơi ra. Nó quay lại với tấm hình lên và nhìn chăm chú xong đó A nên nói:

“Đây là chú Hiếu ba của Long mà! Sao anh lại có bức hình của chú vậy?”

Anh hơi bất ngờ, lấy lại tấm hình từ tay nó. Vậy là ba của cậu thanh niên thích nó sao? Vậy có khi nào là do Long thích nó nên lấy danh nghĩa ba mình điều tra về nó sao? Cũng có thể chứ? Nhưng cần phải trả lời câu hỏi của nó, anh đưa hộp quà nhỏ vào tay nó trước và nói:

“Đây là món quà sinh nhật tôi chưa kịp tặng cô, xin lỗi vì sự muộn màng. Còn đây là người tôi đang tính hợp tác mua ít đồ kỹ nghệ để tặng thưởng cho các nhân viên xuất sắc trong công ty trong quý tới.”

Nó cũng “À” một tiếng đúng là chú ý làm về kỹ nghệ và chế tác mà. Nó không tập trung cũng vì hộp quà ý, tự nhiên gần đây anh chú ý tới nó hơn làm nó cũng có tâm trạng tốt hơn là vì thế. Nó mở luôn chiếc hộp ra bên trong là chiếc đồng hồ với mặt đá saphire cùng dây bạch kim rất đẹp, nó nhìn là kết rồi, đeo luôn vào tay và cười cười nhìn anh khoe:

“Cảm ơn anh nak! Tôi rất thích!”

Thấy nó vui vẻ và quên đi việc vừa rồi, anh cũng thoải mái đút nhanh tấm hình lại vào túi không để nó thắc mắc nữa và trả lời nó:

“Cô thích là được rồi! cô ăn trưa đi tôi ra ngoài chút rồi sẽ quay lại ngay!”

Sau khi anh ra ngoài, tâm trạng nó rất tốt. Nó thích chiếc đồng hồ, với lấy hộp đồ ăn anh chuẩn bị, nó vui vẻ mở ra thì đúng là anh có chú ý gọi thêm món tôm hấp mà nó thích. Nó nhìn nội cười mời nội và ăn ngon lành.


Anh ra ngoài muốn mua chút nước cho nó và để nó ăn cho tự nhiên, anh cũng muốn suy nghĩ một chút. Đang suy nghĩ thì anh va vào một người đi đường ngược lại làm rơi giỏ hoa trên tay người đó. Anh vội cúi xuống nhặt và mở miệng “Xin lỗi”. ngước mặt lên nhìn không ai khác là Phạm Duy Hiếu thật sự đôi mắt của ông ta nhìn anh quá đỗi quen thuộc nhưng anh vẫn chẳng thể nhận ra trên khuôn mặt kia còn cái gì khiến anh nhớ lại người này. Anh nhìn ông ta không rời mắt khiến ông ta sau khi nhìn lướt qua anh liền nhanh chóng lấy lại giỏ hoa và tránh ánh mắt của anh nói:

“Tôi không sao! Cậu không cần lo lắng! Tôi đi trước.”

Sau đó nhanh chóng bước đi lại hướng về phía ra khỏi bệnh viện, anh lấy làm lạ hình như ông ta đang trốn tránh ánh nhìn của anh thì phải. Anh vội hỏi theo:

“Không phải ông muốn thăm bệnh sao? Sao lại đi về luôn vậy?”

Ông ta không nói gì chỉ đi thẳng không quay đầu lại. Anh cảm thấy vô cùng khó hiểu, sao ông ta lại hành động kỳ lạ như thế? Và hơn nữa Long con trai của ông ta liệu có điều gì mà anh chưa biết? cuối cùng khẳng định là có lẽ chính ông ta quan tâm tìm hiểu về Nguyệt Nhỉ? Nhưng vì sao? Phạm Duy Hiếu_ông là ai?

Bạn đang đọc Mộng Ảo của vananhmatachi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.