Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Cứu Được, Chờ Chết Thôi!

Phiên bản Dịch · 1116 chữ

"Nhìn vẻ mặt gian xảo này của người là biết không phải chuyện tốt, nói đi."

Hà quản sự đã quen với quỷ kế của Lục Huyền, thở dài rồi đáp.

"Vừa rồi trong Bách Thảo Đường có rất nhiều Linh thực sư tụ tập lại với nhau, đan sư Hà Tông Quang nhắc nhở chúng ta cẩn thận linh thực bị yêu trùng tà ma xâm nhập ô nhiễm, đồng thời cũng lấy hai cây linh thực bị nhiễm bệnh ra làm chứng. Ngài là người của Bách Thảo Đường, có thể cầm hai cây linh thực ô nhiễm cho ta không?"

"Người muốn cái đó để làm gì? Chắc không phải chơi đùa chứ!"

Vẻ mặt lão giả nghiêm túc.

"Ta có một ý tưởng non nớt, muốn cầm chúng về làm một thí nghiệm, để xem có thể tìm ra nguyên nhân bị xâm nhập ô nhiễm không, cũng như biện pháp giải quyết."

"Đầu óc người chập mạch à? Cầm hai cây linh thực bị bệnh vào linh điền nhà mình, không sợ linh thực bên trong bị chúng nó nhiễm bẩn sao?"

Hà quản sự biến sắc, mắng Lục Huyền.

"Hà lão yên tâm, nếu ta muốn mang về thì hiển nhiên có niềm tin chắc chắn... Không để linh thực của mình xuất hiện khả năng bị ô nhiễm."

Trong lòng Lục Huyền biết lão giả quan tâm mình, nên trịnh trọng trả lời.

Hà quản sự thấy Lục Huyền như thế, không còn cách nào khác đành từ phòng sau cầm hai cây linh thực bệnh biến tới.

"Người tự giải quyết cho tốt, nhất định phải chú ý, không được để linh thực trong linh điền bị lây nhiễm. Bằng không, cái giá mà người từ bỏ tu luyện, linh thực mà ngươi dày công gieo trồng có thể bị hủy hoại trong một đêm, hóa thành hư không."

"Ta biết rồi."

Lục Huyền nhận hai cây linh thực bệnh biến, cũng không đặt chúng vào túi trữ vật, mà là bọc trong túi vải rồi nhanh chóng trở về viện mình.

Cửa viện vừa mở ra, một bóng đen vụt qua khe cửa, Đạp Vân Linh Miêu không nhúc nhích nhìn ba con Hồng Tu Lý trong ao linh tuyền, chỉ có hai chùm lông màu trắng xám tên đôi tai nhọn khẽ rung lên, để cảm nhận chuyển động của Lục Huyền.

"Ta về rồi đây!"

Lục Huyền giả vờ không phát hiện ra bóng dáng nó giấu sau khe cửa, hô to.

Nghe được tiếng nói, Đạp Vân Linh Miêu tao nhã quay đầu lại, dùng con ngươi xanh biếc hờ hững nhìn Lục Huyền, rồi tiếp tục tập trung vào Hồng Tu Lý trong ao linh tuyền.

Lục Huyền tụ tập tâm thần trên người nó, cảm nhận được nội tâm nó nhảy cẫng hoan hô, miệng không nhịn được nở nụ cười tươi.

Phía xa xa, Thảo Khôi Lỗi vẫn còn lưu lại cỏ dại xanh ngắt trên đầu đang không biết mệt tuần tra trong linh điền, hai cái chân mới vừa được đan lại dùng rất tốt, dù chống đỡ cái đầu lớn vẫn bước đi vững vàng.

Lục Huyền tìm một khu trống trong một góc của linh điền, cách những linh thực khác một khoảng nhất định. Đồng thời tâm niệm vừa động, sương mù dày đặc tràn ngập phía ngoài viện từ từ di chuyển qua, bao vây khu vực trống mà hắn đang đứng.

Từ khi có thể nắm bắt được trạng thái tức thời của linh thực, hắn quả thực khá nắm chắn những linh thực mình trồng sẽ không bị những linh thực bệnh biến này ô nhiễm, nhưng hắn vẫn nên cẩn thận nhiều hơn.

Sau khi xác nhận rằng sương mù dày đặc đã hoàn toàn bao vây khu vực trống, Lục Huyền lấy hai cây linh thực bị bệnh ra, thi triển Địa Dẫn Thuật và đặt chúng vào các vết nứt trên linh nhưỡng.

Tiếp đó khống chế linh nhưỡng, vây quanh sát sao rễ của hai cây linh thực này.

Làm xong tất cả, đầu tiên hắn tập trung tâm thần vào cây Huyết Ngọc Tham có chỗ sỏi đá xám trắng.

Quả nhiên, một đạo ý niệm hiện lên trong đầu Lục Huyền.

"Hút quá liều lượng linh khí ô nhiễm vẩn đục, gây ra những thay đổi không rõ, cần dùng Linh Nhũ trăm năm nhỏ lên phần bị ô nhiễm để khôi phục sinh cơ."

"Linh Nhũ trăm năm?"

Lục Huyền dùng một tay rút Huyết Ngọc Tham bệnh biến từ trong lĩnh nhưỡng ra.

"Không cứu nổi, chờ chết thôi!"

Giỡn à, cứu một gốc nhất phẩm Huyết Ngọc Tham mà cần cái gì Linh Nhũ trăm năm!

Linh Nhũ đã hiếm, huống hồ là trăm năm.

Lục Huyền ngay lập tức đánh giá ưu và nhược điểm, không suy nghĩ nhiều dùng một đạo kiếm khí vàng óng ánh bao quanh Huyết Ngọc Tham bị bệnh, cắt nó thành mười đoạn nhỏ, sau đó dùng Hỏa Cầu Thuật rơi xuống Huyết Ngọc Tham. Sau vài hơi thở, nó bị đốt thành tro.

"Xem ra suy đoán của ta vẫn khả thi, cấy ghép linh thực đang trong thời kì sinh trưởng tới linh điền là có thể nắm giữ trạng thái tức thời của chúng, chỉ là không phải do mình tự tay trồng và chăm sóc chúng, nên có thể sẽ không có quang đoàn ban thưởng, cho dù có thì đoán chắc không mở ra được thứ gì tốt."

"Nhưng từ đây có thể đào sâu năng lực của bản thân, sử dụng tốt thì cũng mang lại rất nhiều lợi ích."

Lục Huyền thầm suy nghĩ, tập trung tâm trí vào một cái gốc phiến lá huyết sắc.

Thân rễ của chủng linh thực này cực nhỏ, phiến lá huyết sắc chiếm phần lớn diện tích.

Một đạo ý niệm lóe lên trong đầu Lục Huyền.

"Huyết Linh Diệp, nhất phẩm linh thực, trong phiến lá có Hắc Nha ấu trùng dị hóa. Cần phải cắt bỏ sạch sẽ từng sợi trùng dị hóa trên phiến lá, sau đó loại bỏ hết ấu trùng dị hoá bên trong phiến lá. Cuối cùng tưới bằng nước linh tuyền, một thời gian sau sẽ hoàn toàn khôi phục bình thường."

"Xem ra gốc này còn cứu được."

Lục Huyền nghĩ, mặc dù quá trình khôi phục gốc Huyết Linh Diệp trước mắt tương đối rắc rối, cho dù cuối cùng có tiền lời đi nữa cũng không nhiều, nhưng Lục Huyền chỉ định thí nghiệm, quan trọng là tích lũy kinh nghiệm tương quan.

Lời Nhắn Chương 82
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đọc truyện ❤️

Like chương để được +exp và xác suất rơi linh thạch, vật phẩm nha.

Bình luận, đề cử và đẩy kim phiếu giúp truyện được nhiều người biết nha, đa tạ các vị!
Bạn đang đọc Mọi Người Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch) của Triêu Văn Đạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 335

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.