Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Dực Đồng Tâm Trùng

Phiên bản Dịch · 1125 chữ

Hắn thi triển một vòng Linh Vũ Thuật, thỏa thích tưới ẩm cây non Thanh Diệu Linh Trà, rồi đến bên kia linh điền.

Trong một góc linh điền, một đám sương mù thể tích khoảng hai mét.

Vụ khí mông lung khó mà nhìn rõ được, ngay cả linh thức tiến vào cũng hơi ngưng trệ. Tam phẩm Huyễn Yên La Quả cứ như hóa thành sương mù, hòa làm một thể với vụ khí nhàn nhạt.

"Ái chà, còn chơi trốn tìm với ta."

Lục Huyền tập trung tâm thần trong sương mù, không ngừng tìm kiếm, rất nhanh tìm được vị trí Huyễn Yên La Quả.

Một trận Linh Vũ Thuật đi xuống, vụ khí nhàn nhạt bốc hơi, sau đó ngưng tụ lại, lộ ra cây non Huyễn Yên La Quả.

Tẩm bổ Huyễn Yên La Quả xong, Lục Huyền lại dò xét linh điền một lượt, xác nhận mỗi gốc linh thực đều mọc tốt, mới quay trở lại trong phòng.

Sau khi trở về phòng, hắn ngồi trước bàn và đếm linh thạch trong tay.

Lần này bán hai mươi hai gốc Linh Huỳnh Thảo đổi được bảy mươi bảy linh thạch, ba cây non Thanh Diệu Linh Trà tốn sáu mươi linh thạch, cũng may có ba gã Linh thực sư chủ động dâng một trăm linh thạch; cho nên tổng cộng lần buôn bán này lời gần một trăm hai mươi linh thạch.

Bao gồm số linh thạch trước đó, tài sản mình hiện có hơn hai trăm linh thạch.

"Hơn hai trăm linh thạch, thêm Linh Huỳnh Thảo sẽ nhanh chóng bước vào thời kỳ thành thục, Xích Vân Tùng cũng gần chín muồi, tài phú sắp sửa mở rộng rồi!"

Lục Huyền nhìn đống linh thạch nho nhỏ tràn đầy linh khí ở trên bàn, sung sướng nghĩ.

"Lục tiểu huynh đệ, ở nhà không? Tẩu tử người làm một bàn thịnh soạn lắm, người sang đây uống với ta một ly?"

Phía bên ngoài viện, truyền đến tiếng gọi của Vương Sơn.

Lục Huyền không biết có phải là ảo giác của mình hay không, giọng nói có phần phấn khởi này làm tóc gáy hắn dựng đứng cả lên, Liệt Ngân Nhận lặng lẽ tách ra hàng chục mảnh tàn phiến ngân bạch, một tấm nhị phẩm Kiếm Khí Vạn Thiên phù từ từ tuột xuống lòng bàn tay.

"Vương đại ca, hôm nay ta chăm sóc linh thực cả ngày nên giờ thấy mệt mỏi lắm, còn thêm cả đau đầu nữa nên không đi được, lần sau sẽ đến nếm thử tay nghề tẩu tử."

Hắn thuận miệng viện cớ, đối phó tạm Vương Sơn.

"Vậy thì thôi, người nghỉ ngơi thật tốt vào."

Vương Sơn nghe xong lời này của Lục Huyền, lập tức rời đi.

Vương gia.

Chính giữa đại sảnh bày một chiếc bàn gỗ tử đàn, phía trên có hơn mười món ăn, trong đó còn dùng nguyên liệu nấu ăn là thịt yêu thú quý hiếm. Tiểu thiếp của Vương Sơn cúi đầu, lẳng lặng ngồi trước bàn.

"Lục Huyền nói cơ thể khó chịu nên không tiện qua đây, hai chúng ta cùng ăn đi!"

"Dạ, tướng công."

Vương thị dịu dàng trả lời, đứng dậy xới cơm cho Vương Sơn.

"Cảm ơn nương tử."

Vương Sơn nhìn đôi bàn tay trắng như tuyết vươn về phía mình, cảm thấy thỏa mãn.

Lúc hắn ta mua tiểu thiếp này ở chợ đen, vốn chỉ định chơi chơi vượt qua thời gian cô đơn tí thôi, nhưng không ngờ hiệu quả lại vượt xa những gì hắn ta dự đoán ban đầu.

Sau khi mua tiểu thiếp này về nhà, dịu dàng nhiều chiêu trò làm Vương Sơn cảm thấy sung sướng vô cùng, trầm mê trong đó, ngay cả bình thường thích đi câu lan thì gần đây cũng rất ít đi.

Chủ yếu hơn là, sau một thời gian ngắn, hắn ta mơ hồ cảm giác mình sắp đột phá Luyện Khí tầng sáu.

Điều này khiến hắn ta càng thêm yêu thương tiểu thiếp này, ngày đêm đòi lấy, vui đến quên cả trời đất.

"Nương tử, khổ cho nàng."

Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay trắng nõn mềm mại của nữ tử, dịu dàng nói.

"Tướng công không nỡ để cho ta hao sức đúng không?"

Vương thị ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh, bởi vì khóe mắt có một nốt ruồi nên trông cực kỳ mị hoặc.

"Chắc chắn rồi, yêu nương tử còn không kịp, làm sao nỡ để cho nàng vất vả chứ."

"Vậy sau này nếu như ta mang thai thì làm sao bây giờ? Nghe nói thời gian mang thai vô cùng đau đớn khó chịu."

Vương thị tội nghiệp hỏi.

"Hở..."

Trong lúc Vương Sơn do dự, Vương thị không chút lưu tình rút bàn tay nhỏ bé của mình ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

"Nếu không thì tướng công sinh đứa bé thay ta nha!"

Vương Sơn đang định cự tuyệt, đột nhiên cảm giác trong bụng truyền đến một trận khát vọng kỳ quái, giống như có cái gì đó đang thai nghén ở bên trong vậy.

"Được!"

Cỗ khát vọng này mạnh mẽ đến mức áp đảo ý nghĩ nội tâm cùng linh thức của hắn ta, theo bản năng đồng ý.

Vừa dứt lời, trong bụng hắn ta lập tức truyền đến một trận âm thanh ục ục, bụng hắn ta phình nhanh ra bằng tốc độ mà mắt thường cũng thấy được. Huyết nhục tứ chi, bộ ngực, chỗ sau lưng không ngừng co rút lại. Chỉ chốc lát sau, bụng phình to thành một quả bóng lớn, hốc mắt của Vương Sơn trũng sâu, toát ra vẻ điên cuồng, các bộ phận khác trên cơ thể đều trở nên khô quắt không gì sánh được, cuối cùng chỉ còn lại miếng da căng trên khung xương.

"Đại nhân, sinh đứa nhỏ cho ta đi!”

Khuôn mặt Vương thị hiện lên hai vệt ửng hồng, nàng ta si mê nhìn phần bụng khổng lồ của Vương Sơn.

Cùng lúc đó, khi thân thể Vương Sơn vừa xuất hiện biến hóa. Tại sân Vương gia, một thân cây linh mộc lặng lẽ nứt ra, xuất hiện một con trùng gần như trong suốt bắn ra từ vết nứt.

Tiểu trùng dài chừng bốn centimet, có sáu cánh (lục dực), mỗi đôi cánh đều mỏng như cánh ve, mặt cánh có hoa văn mờ nhạt.

Lúc này, hoa văn trên cánh đang biến thành màu đen thui theo tốc độ biến hóa của Vương Sơn, Lục Dực tiểu trùng phát ra tiếng kêu hí lo lắng rất nhỏ.

Lời Nhắn Chương 62
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đọc truyện ❤️

Like chương để được +exp và xác suất rơi linh thạch, vật phẩm nha.

Bình luận, đề cử và đẩy kim phiếu giúp truyện được nhiều người biết nha, đa tạ các vị!
Bạn đang đọc Mọi Người Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch) của Triêu Văn Đạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 424

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.