Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 742 chữ

Dung Li luôn có thói quen rời giường muộn, nhưng mà hôm nay hắn còn chưa ngủ đủ, đã bị nhéo khuôn mặt đến tỉnh dậy.

“Sư huynh, ta còn muốn ngủ……”

Dung Li thu cả người vào trong chăn, đôi mắt buồn ngủ mông lung mà ngáp một cái, kéo chặt chăn bông lăn qua lăn lại trên giường, “Sư huynh, cho ta ngủ thêm một lát nha !”

Thanh âm mềm mại mang theo chút khàn khàn do vừa mới ngủ dậy, trong lòng Yến Chi vô cớ liền dâng lên chút ngọt ngào.

Nếu là ngày thường, bị Dung Li làm nũng như vậy một hồi, Yến Chi nói không chừng liền mềm lòng, nhưng hôm nay y quyết tâm bắt tiểu gia hỏa rời giường, còn phải cùng y luyện kiếm.

—— Đêm qua là ai ôm chặt y, kéo mãi cũng không chịu buông !

Nếu không phải tiểu gia hỏa kia còn chưa tỉnh, hắn liền nghĩ…… Yến Chi xoa xoa đầu tiểu sư đệ, vẫn không chút động lòng: “Rời giường cùng sư huynh luyện kiếm.”

Dung Li đang mơ hồ cảm thấy buồn ngủ, nghe được hai chữ "luyện kiếm", tinh thần minh mẫn hơn một chút, miễn cưỡng mở mắt ra, bởi vì mới vừa ngáp xong, đáy mắt hắn phủ một tầng sương mỏng, “Luyện kiếm? Sư huynh chờ ta một chút……”

Kiếm pháp của hắn đều do sư huynh dạy, khi còn nhỏ cũng thường xuyên cùng sư huynh luyện kiếm, chỉ là sau này sư huynh liên tiếp bế quan, thời gian hắn cùng sư huynh luyện kiếm liền ít đi đáng kể.

Tuy rằng thường ngày hắn thích lười biếng, nhưng hắn chưa bao giờ bỏ bê việc luyện kiếm!

Dung Li rửa mặt xong, rốt cuộc cũng hết buồn ngủ, tinh thần phấn chấn mà lấy kiếm, theo sư huynh đến nơi hắn thường luyện kiếm phía sau núi.

Hắn quả thật rất có thiên phú, Yến Chi dạy hắn kiếm pháp, hắn liền có thể tự mình giác ngộ ra những thứ khác, thành thạo sử dụng. Yến Chi một bên chỉ dạy kiếm chiêu cho hắn, một bên cẩn thận quan sát hắn, không bao lâu sau đã qua một canh giờ.

Yến Chi cười khẽ, thu kiếm, “Tốt lắm.”

Trên trán Dung Li phủ một tầng mồ hôi mỏng, Yến Chi ngừng kiếm, hắn liền chạy bước nhỏ lại đây, ngửa đầu, mở to đôi mắt lấp lánh, mang theo chút chờ mong nói: “Sư huynh sư huynh, ta có hay không tiến bộ!”

Bộ dáng này cùng khi còn nhỏ rất giống nhau, ánh mắt háo hức mà chờ được khen ngợi.

Yến Chỉ vốn đang muốn nhắc hắn tu luyện không thể nôn nóng, không thể kiêu ngạo, nhưng vừa nhìn thấy biểu tình này của hắn liền mềm lòng, ngữ khí nhu hòa vài phần: “Ừ.”

Dung Li liền giống như thỏ con được ăn cà rốt, nở nụ cười xán lạn, rạng rỡ lại đáng yêu.

Hắn thận trọng mà nhìn Yến Chi, nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trong mắt y, lá gan liền to lên, duỗi tay túm lấy ống tay áo của Yến Chi, lắc lắc: “Sư huynh, luyện kiếm xong, kế tiếp muốn làm cái gì a?”

Dung Li là người nhỏ nhất trong sư môn, tính cả tuổi mụ cũng chưa đến hai mươi, lại thêm khuôn mặt non nớt, thoạt nhìn giống như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, còn mang theo chút trẻ con.

Yến Chỉ tâm tư vừa động, hỏi: “Tiểu Dung nhi năm nay bao lớn rồi?”

“Tháng sau ta sẽ hai mươi.” Dung Li nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vui mừng nhảy lên, “Ta sắp trưởng thành rồi!”

“Hai mươi……” Yến Chi lẩm bẩm, nhìn biểu tình hưng phấn của hắn, nhịn không được bật cười, xoa xoa đầu tiểu sư đệ, cười bất đắc dĩ: “Vẫn là một đứa trẻ a……”

Quả thật, trước khi Dung Li vào sư môn, tam đệ nhỏ nhất cũng đã hơn một trăm tuổi, tuổi của Dung Li cũng không bằng một phần, hắn thật sự vẫn là một đứa trẻ.

Bất quá so với người bình thường, cũng xác thật là một người trưởng thành.

Hắn thu lại biểu cảm, trở tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của tiểu gia hỏa, nói: “Sư huynh đã dạy ngươi phương pháp song tu chưa?"

Bạn đang đọc Mỗi Ngày Tỉnh Dậy Đều Ở Trong Phòng Sư Huynh của Kim Tịch Cố Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CốTrườngAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.