Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải quyết đến chuyện của Chu Trúc Thanh

Tiểu thuyết gốc · 1951 chữ

Cánh cửa mở ra, Chu Trúc Thanh người hơi run do sợ hãi, nàng không biết Thiên tìm nàng làm gì, rõ ràng đã cho nàng 3 ngày suy nghĩ mới qua 1 ngày đã tìm đến, thật sự không biết hắn muốn gì.

Lúc này chỉ thấy người bước vào là một cái tiểu hài tử đáng yêu, đôi mắt ngây thơ vô cùng, hài tử kia nhìn nàng hai mắt sáng ngời, vội vàng chạy đến chào hỏi nàng, sau đó còn bày ra những món đồ chơi của hắn.

Chu Trúc Thanh cười chơi với tiểu hài tử này rất vui, nàng thầm nghĩ nếu không có cái kia nhân cách thánh tử này cũng rất tốt, đơn thuần chỉ là một đứa trẻ mà thôi, thật sự nàng không thề nảy sinh ác cảm với đứa trẻ ngây ngô đáng yêu như thế này được, bất tri bất giác hảo cảm của nàng lại tăng lên.

Xoa xoa đầu thằng nhóc trước mặt, nếu sau này bên thánh tử kia, thỉnh thoảng lại có thằng nhóc này bồi bạn cũng làm nàng vui, nàng biết sau khi đồng ý nàng chả khác nào một món đồ chơi của hắn.

Nhưng giờ có một người để nàng làm bạn không thề có ý xấu nào, đơn thuần chỉ là một đứa trẻ tốt bụng thích và muốn có người chơi cùng mà thôi.

3 ngày rất nhanh trôi qua, Chu Trúc Thanh đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu ở bên thánh tử còn cái kia đứa trẻ kia thì cũng không quá tệ, với lại người nàng yêu cũng sẽ không bị giết, thậm chí còn được vũ hồn điện nâng đỡ đó cũng là điều tốt, đảm bảo an toàn cho hắn.

Cánh cửa kia lần nữa mở ra thay vì hài tử đáng yêu ngây ngô, một nam tử tiêu soái, lạnh lùng như băng sương xuất hiện, hắn toàn thân bốc ra một cái bá khí, miệng hắn không chút cảm xúc nói ra:

"Suy nghĩ thế nào rồi".

"Ta đồng ý với thánh tử" Chu Trúc Thanh bày ra một bộ mặt không can lòng nói ra, nghe vậy Thiên cười một nụ cười tà dị vô cùng, tay hắn nâng cằm của nàng lên, nhìn kỹ riêng mặt này, tuy chưa hoàn toàn thành thục, môi hạ xuống mạnh mẽ hôn lấy.

Lưỡi hắn bắt đầu xâm nhập vào trong miệng của nàng, cưỡng ép quấn lấy lưỡi của nàng, đem ngọc dịch từng chút từng chút một húp sạch đi, cảm giác cho người khác mọc sừng đúng là cực khoái mà.

Chu Trúc Thanh nắm chặt tay lại, rỉ ra cả máu tươi, mắt nhỏ giọt xuống thành những hạt lệ, nàng muốn cắn, muốn cắn rách môi đứt lưỡi của kẻ này, nhưng nàng không dám.

[Ting điểm chinh phục +10].

"Không tệ, bổn thánh tử rất thích mùi vị của ngươi" hôn xong Thiên liếm môi đánh giá, bế cô nàng lên, thì bị chống trả, Chu Trúc Thanh u oán nhìn hắn nói:

"Ta muốn ngươi thả Mộc Bạch ra trước".

"Hử được thôi mèo nhỏ" Thiên ôm lấy eo của nàng trong sự chán ghét không làm gì được của Chu Trúc Thanh, hắn hôn lấy cái má đang giận dữ kia, hôn thật sâu, làm nàng càng khó chịu hơn.

Phòng giam của Đới Mộc Bạch, hắn lúc này dù chỉ mới có hơn 1 tuần trong phòng giam mà thôi, nhưng tất cả nét tiêu soái trên mặt của Đới Mộc Bạch đã không còn.

Tay chân hắn bị xích lại, chỗ giam thì bẩn thỉu không chút ánh sáng, thật sự rất thảm, mà tình cảnh của mấy tên nam nhân khác trong sử lai khắc cũng y chang như vậy, Thiên phân ra phòng giam nam, nữ rõ ràng

Nam sẽ là nơi bẩn thỉu hôi hám nhất, tình trạng là tệ nhất trong tệ nhất, còn nữ chả khác nào là ở trong khách sạn hạng san cả, tình trạng rất giống một vị khách quý của Bỉ Bỉ Đông thay vũ hồn điện, khác biệt duy nhất là không được tự do mà thôi.

Đới Mộc Bạch trong ngục thật sự vô cùng bất lực tình cảnh hiện tại, đối lý hắn cũng đối không lại, giáo hoàng đã nói rõ, đây là bọn hắn không nghe còn cố cãi, chống trả.

Bị bắt là đáng, đối lực thì càng khỏi nói đi, không biết khi nào mới được thả ra, bỗng nhiên lúc này cánh cửa mở ra, ánh sáng làm Đới Mộc Bạch không nhìn rõ, mà khi thích ứng được thì thấy Chu Trúc Thanh đang trong lòng một băng sương nam tử tiêu soái vô cùng, hai mắt hai co rút lại.

Mà Chu Trúc Thanh nhìn thấy thảm trạng này của Đới Mộc Bạch nàng thật sự muốn chạy lại chăm sóc hắn, nhưng bị Thiên bóp cái mông cái cho an tỉnh, nàng bị bóp mông lại không giám làm gì nữa, chỉ đứng yên nhắm mắt lại, không nhìn tiếp.

"Ngươi mau thả Trúc Thanh ra" Đới Mộc Bạch thấy cảnh người mình yêu trong lòng kẻ khác như thế này thì hét lên đầy sự căn phẫn, đổi lại thiên cười trêu tức càng ôm chặt nàng vào lòng hơn, thậm chí còn hôn lên má của nàng.

"Phế vật mãi là phế vật thôi, nữ nhân của ngươi còn không bảo vệ được, còn để nàng vì ngươi hi sinh thì đúng chỉ là phế vật mà thôi" Thiên vừa hôn lấy cái môi ngọc của nàng, tay còn sờ soạng cơ thể của Chu Trúc Thanh.

Còn Chu Trúc Thanh nhắm hai mắt lại, giọt lệ từ mắt nàng chảy xuống má, không chút phản kháng chỉ có chịu đựng mà thôi, bộ dạng vô cùng nhu ngược nha, Thiên cảm thấy tình tiết có chút giống bộ phim nào đó hắn từng xem ở kiếp trước thì phải.

"Thả hắn ra" Thiên ra lệnh, hai người lính vũ hồn điện bước vào bên trong mở xích cho Đới Mộc Bạch, ngay khi được mở hết xích, Đới Mộc Bạch lập tức phóng đến vị trí của Thiên.

Ầm.

Một búng vào trán của Đới Mộc Bạch làm hắn bay ra va chạm mạnh người vào bức tường, Đới Mộc Bạch cũng ngất đi, Thiên ra lệnh cho người kéo hắn đi, tiện thể giải khai phong ấn hồn lực giúp hắn luôn.

"Đi thôi mèo con" Thiên thấy ánh mắt của nàng vẫn còn theo hướng của Đới Mộc Bạch thì bế lấy nàng lên, lại hôn lấy cái miệng nhỏ đáng yêu trong sự chán ghét của nàng.

...bên ngoài vũ hồn điện.

"Aaaaaa" bị ném lăng ra đường Đới Mộc Bạch hét lên, tỉnh dậy, cảm nhận hồn lực trở lại Đới Mộc Bạch đứng lên nhìn về phía của vũ hồn điện đầy căm tức, rồi cũng bất lực xoay người rời đi, vừa đi vừa cố gắng hồi phục.

Trên đường đi vô số người chỉ vào Đới Mộc Bạch nói thì thầm gì đó, làm hắn vô cùng nhục nhã, đây là lần đầu hắn chịu đựng vũ nhục như vậy, đến một gốc con hẻm, thì Đới Mộc Bạch nghe thấy tiếng ai đó nói:

"Có muốn báo thù không" tiếng nói này làm Đới Mộc Bạch chú ý hắn nhìn sang hướng phát ra giọng nói, đánh giá người này là một hắc bào toàn thân, vô cùng bí ẩn.

"Ngươi là ai" Đới Mộc Bạch cảnh giác lùi về sau vài chục bước, thủ thế, hắc bào nhân cười trừ, hắn phát ra tu vi phong hào đấu la phát ra nhè nhẹ, Đới Mộc Bạch lúc này cảm thấy được tu vi của kẻ này, thì biết hắn muốn bóp chết mình cũng rất dễ dàng liền cung kính.

"Không biết tiền bối muốn gì" Đới Mộc Bạch thay đổi cách xưng hô với hắc bào nhân làm hắn cười rất vui, hắc bào nhân cười cười thoả mãn rồi tiếp tục nói:

"Ta là địch nhân của Vũ Hồn điện, càng là địch nhân của con ả giáo hoàng kia, ta sẽ giúp ngươi trả thù, giúp ngươi thành đế vương, chỉ cần ngươi trở thành nô bộc của bổn toạ là được".

Nếu là bình thường chắc chắn Đới Mộc Bạch không đồng ý nhưng giờ thì sao, tin tức hắn là địch nhân của Vũ Hồn điện đã lan truyền ra rồi, bây giờ thì ai còn ủng hộ hắn nữa cơ chứ, Chu Trúc Thanh cũng đi, Đường Tam thì không rõ, hắn gần như vô lực, vô lực thật sự hắn muốn có sức mạnh, hắn muốn đoạt lại người mình yêu, hắn cần lực lượng, hắn cần người giúp mình.

"Ta đồng ý".

"Cầm lấy đi" Hắc Bào ném cho Đới Mộc Bạch một lọ bên trong chứa một con trùng vô cùng quỷ dị, nhưng Đới Mộc Bạch cảm nhận được, cảm nhận được lực lượng phát ra nồng đậm trên con trùng.

"Đây là thiên ma trùng, ăn vào vũ hồn ngươi sẽ biến dị, đây cũng sẽ là thứ ta có thể khống chế ngươi, suy nghĩ k..." chưa nói xong thì Đới Mộc Bạch đã nuốt xuống cổ trùng.

Một luồng lực lượng khủng bố xuất hiện, vũ hồn của Đới Mộc Bạch bắt đầu biến dị một con hắc hổ trên đầu xuất hiện một cái vương miện hiện ra nổi đầy sức mạnh, hắc ma thiên tà vương hổ hồn, mà hồn lực của Đới Mộc Bạch trực tiếp đề thăng 2 cấp độ.

"Bái kiến chủ nhân" Đới Mộc cảm nhận được sức mạnh tràn trề thì vội vàng quỳ xuống tạ lễ, hắc bào nhân ảm đạm hoà vào bóng tối, trước khi đi nói:

"Ta sẽ trợ giúp ngươi đăng cơ hoàng đế tinh la, ngươi cứ yên tâm, nhưng phải nghe theo mọi mệnh lệnh của ta, à phải rồi nếu muốn tăng thực lực phải giết người hấp thu máu tươi, hiệu quả nhất là hài tử, nữ nhân, xử nữ càng tốt".

Nói xong thân ảnh kia cũng biến mất, mà Đới Mộc Bạch nhìn theo sau khi thấy hắc bào hoàn toàn biến mất, thì hắn nắm chặt tay lại, miệng lẩm bẩm nói:

"Vũ hồn điện, giáo hoàng, thánh tử ta sẽ trả thù các ngươi dù có đoạ lạc thành ma".

Một gốc vũ hồn điện.

"Thánh tử ta đã an bài xong" hắc bào nhân hiện ra nói, Thiên gật gật đầu rồi đuổi kẻ này đi, Thiên cười thiên ma cổ là do thiên ma chi giáp sản sinh ra, nói là một loại cổ vô cùng quỷ dị.

Tà tu ăn vào thực lực đề thăng, kẻ không phải tà ăn vào cũng sẽ trở thành tà tu, trở thành con rối của hắn, một thủ đoạn phải nói vô cùng tuyệt vời, chỉ cần ăn vào không phải là tu vi chênh lệch quá nhiều là được.

Giải quyết xong con hàng Đới Mộc Bạch cần xử luôn vợ hắn mới được, Thiên mở cửa bước vào căn phòng, lúc này bên trong căn phòng, nằm trên giường một cái mỹ nhân tuy chưa thành thục như vẫn rất quyến rũ.

Nàng trong bộ đồ mèo vô cùng hấp dẫn, tôn lên thân thể đầy đặn kia, tay đeo lên một bộ tay mèo mềm mại, còn bày ra một bộ mặt chán ghét đầy sự khinh bỉ kích thích lòng chiếm hữu của nam nhân...

Bạn đang đọc Mở Ra Hệ Thống Ở Đấu La Đại Lục sáng tác bởi khanghaihuynh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanghaihuynh
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 581

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.