Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay Đổi Mở Đầu Tu Vi Mãn Cấp

Phiên bản Dịch · 1583 chữ

[Thế giới này đã mở khóa! Ký chủ có thể trải nghiệm bất cứ lúc nào!]

[Hệ thống này được lập ra để giúp ký chủ vô địch thiên hạ! Đánh bại mọi thứ!]

Một giây trước, Trần Mục còn đang đau khổ vì xuyên đến thế giới huyền huyễn, hồi sinh thành tên tép riêu chịu mọi sỉ nhục ở bên ngoài tông môn.

Kiếp trước hắn làm việc quá sức mà chết, kiếp này chỉ muốn bình yên sống qua ngày, luôn cảm thấy kịch bản này có hơi nguy hiểm!

Không nghĩ tới, giây kế tiếp, hệ thống liên kết lại nói với hắn biết, toàn bộ thế giới Thương Huyền đã bị phá giải.

Nói cách khác, hắn đã được tái sinh trong thế giới huyền huyễn đã được bẻ khóa!

Tức là trò chơi có xác suất cao và đã bẻ khóa, là ý này hả?

Trần Mục bình thường thích chơi mấy trò đã bẻ khóa để tìm niềm vui, không có hứng thú làm nhiệm vụ để từ từ trở nên mạnh hơn, mà thích trực tiếp sửa đổi giá trị thành 9999999+, hưởng thụ vô cùng! Dễ dàng ngược quái!

Để xác nhận suy nghĩ của mình là chính xác, Trần Mục mở bảng thuộc tính cá nhân.

Hắn tự lẩm bẩm một mình: “Nếu thật sự là bản bẻ khóa, như vậy mình có thể sửa đổi tất cả các loại thông tin về bản thân sao?”

[Tên: Trần Mục (được sửa đổi)]

[Tuổi: 20 (được sửa đổi)]

[Giới tính: Nam (được sửa đổi) ]

Sau khi nhìn thấy mỗi mục thông tin, đều kèm ba từ được sửa đổi, đôi mắt Trần Mục mở to, kinh ngạc vui mừng.

"Ha, không phải chứ? Ngay cả giới tính cũng có thể thay đổi! Cái này. . . " Không nhịn được mà đùa giỡn.

Lướt nhanh một lượt, hắn tìm thấy cột tu luyện.

Vì thế giới huyền huyễn coi trọng võ thuật, đã là phiên bản bẻ khóa, không chỉnh cho mình mãn cấp tu vi thì coi sao được chứ?

Hắn kế thừa trí nhớ của thân thể này, nhớ rõ ràng ở Thanh Huyền Tông, hắn thuộc loại yếu đuối, có thể bị bất cứ ai bắt nạt.

Chỉ vì thiên phú kém, thực lực thấp!

[Tu vi: Trúc Cơ Tầng 1 (có thể sửa đổi), chú thích: Cấp bậc tu vi từ thấp đến cao chia làm: Trúc Cơ, Khai Quang, Dung Hợp, Tâm Động, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể , Động Hư , Đại Thừa , Độ Kiếp, mỗi đại cảnh giới lại chia làm chín tầng]

"Trúc Cơ Tầng 1 , trình độ rác rưởi này, khó trách người người khi dễ sỉ nhục."

"Nhưng bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ không còn có thể cùng ta đối địch!" Trần Mục lựa chọn tu vi, xác nhận sửa đổi.

Hệ thống nhắc nhở hiện lên: [Có muốn thay đổi tu vi từ "Trúc Cơ Tầng 1" thành "Độ Kiếp Tầng 9" không?]

Đổi!

Không hề do dự.

[Đang đổi….]

[Đổi thành công!]

Giờ khắc này, Trần Mục có thể rõ ràng cảm giác được mình trở nên mạnh hơn, một luồng linh lực dồi dào không ngừng rót vào trong đan điền, kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hài!!

Mạnh! Thời khắc này, bản thân đã mạnh hơn! Sức mạnh vượt quá lẽ thường!

Xoẹt! Ầm!

Chỉ cần một cái búng tay, một cái cây cổ thụ ngàn năm khó có thể ôm bằng cả hai tay cách xa trăm mét đã dễ dàng bị nghiền nát, không còn sót lại một mảnh tro tàn nào!

"Đây chính là cảm giác mãn cấp sao! "Trần Mục rất kích động", Ta còn chưa có luyện qua công pháp, đã mạnh như vậy rồi, nếu luyện thêm một ít công pháp cường đại, sợ rằng trên đời này không ai dám đối địch với ta nữa!"

Nói xong, Trần Mục xoay người, định đi Tàng Bảo Các ở nội viện lấy vài quyển công pháp, tu luyện, cường hóa bản thân.

Nhưng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy vài khuôn mặt chán ghét.

Ba đệ tử ngoại viện Từ Khánh Xương, Châu Quang Viễn, Lâm Tư Phàm.

Cả ba người đều nằm trong top 100 đệ tử của ngoại viện.

Bọn họ mới vào tông môn không tới hai năm, sở dĩ có thể tiến bộ nhanh như vậy, rất đơn giản.

Tăng cường sức mạnh cho bản thân bằng cách cướp tài nguyên tu luyện của người khác.

Tông môn luôn nhắm mắt làm ngơ trước loại chuyện này.

Trong thời đại mà kẻ mạnh được coi trọng, không đổ máu, làm sao có thể chứ?

Cho dù đi cáo trạng, cũng không có người làm chủ, ngược lại còn bị chế giễu, ngươi ngay cả thực lực bảo hộ đan dược cũng không có, còn tu luyện cái rắm, mau xuống núi đi, đừng lãng phí tài nguyên của tông môn!

Mà Trần Mục trước đây chính là mục tiêu ức hiếp của ba người này.

Cướp đoạt một ít tài nguyên tu luyện cũng không sao, còn xem hắn là trâu ngựa sai tới sai lui.

Không vui thì đánh hắn mấy quyền, khiến hắn bay ra xa vài mét, để xả giận, không hề quan tâm đến sống chết của hắn.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Mặc dù bọn họ bắt nạt Trần Mục trước đây, nhưng ai kêu Trần Mục cũng kế thừa ký ức chứ? Thuận tiện mối hận đó cũng được kế thừa.

Kiếp sống bản bẻ khoá, làm gì có chuyện để bản thân mình khó chịu chứ?

Mối hận này, phải báo!

“Ồ, đây không phải là Trần sư đệ à? Thật khéo!” Từ Khánh Xương đi tới, khoác vai Trần Mục như huynh đệ, cười cực kỳ nham hiểm: “Ngày mai là ngày tông môn phân phát tài nguyên tu luyện, ngươi biết phải làm sao mà nhỉ?”

“Nếu lại dám trốn chạy, không ngoan ngoãn giao tài nguyên đan dược ra, lão tử sẽ bẻ gãy cánh tay của ngươi!" Hắn trừng mắt uy hiếp Trần Mục.

“Ý ngươi là, như thế này?”

Răng rắc! Răng rắc! Răng Rắc…..

Trần Mục vừa dứt lời, Từ Khánh Xương còn chưa phản ứng lại, đã tận mắt chứng kiến ​​cánh tay phải của mình, từ đầu ngón tay, bị một sức mạnh vô hình vô ảnh bẻ ngoặt, nghiền tan thành vũng máu!

Ngay lập tức, toàn bộ cánh tay biến mất!

"A! Tay của ta! Tay của ta!" Hắn ngã ngồi xuống đất, giương mắt tức giận nhìn Trần Mục, "Thằng khốn! Ngươi đã làm gì ta!"

Trần Mục móc móc lỗ tai, không thèm để ý, “Bẻ 1 cánh tay ngươi thôi mà, kêu cái gì mà to thế? Ồn chết được.”

Bẻ tay… thôi mà? !

Từ Khánh Xương cắn răng, quay đầu nhìn về phía Châu Quang Viễn, Lâm Tư Phàm hai người, "Các ngươi còn ngây người làm gì! Mau bẻ hai tay hai chân của hắn cho ta!"

Hắn muốn phải hoàn trả gấp đôi, không, gấp bốn!

Để Trần Mộ ghi nhớ sâu sắc, hiểu rõ chống lại hắn kết cục bi thảm cỡ nào!

"Ồ! Tốt!" Châu Quang Viễn, Lâm Tư Phàm hai người nhanh chóng định thần lại, đáp lại một tiếng, huy động linh khí và lao về phía Trần Mục, giơ nắm đấm.

“Nhãi nhép!” Trần Mục trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, vung tay lên.

Vù! Ầm!

Chỉ thấy hai người đi được nửa đường, đã nát thành vũng máu văng xa tít tắp, phút chốc không còn thấy cũng chẳng thể chạm vào.

Chỉ để lại trên mặt đất hai vết rộng như mực bắn tung toé.

“Cái này, sao có thể!” Nhìn thấy một màn này, Từ Khánh Xương kinh hãi, con ngươi run lên, bờ môi không ngừng run lẩy bẩy, thanh âm càng thêm run rẩy.

Hắn không nghĩ ra, Trần Mục rõ ràng chỉ là Trúc Cơ tầng một, thực lực phế vật nhất, làm sao có thể giết Châu Quang Viễn cùng Lâm Tư Phàm Trúc Cơ tầng ba chỉ trong phút chốc!

Thật sự là giết trong phút chốc !

Tiểu tử này, lẽ nào gặp kì ngộ? !

Nghĩ đến đây, Từ Khánh Xương càng thêm sợ hãi.

Nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, quỳ xuống trước mặt Trần Mục, dập đầu cầu xin: "Trần sư đệ, trước đây ta có mắt như mù, có mắt không biết Thái Sơn, xin đệ tha cho ta con đường sống."

“Sau này, ta nhất định làm trâu làm ngựa, nghe theo lời đệ!”

Nhìn thấy Từ Khánh Xương hèn mọn quỳ gối trước mặt mình, Trần Mục khóe miệng nhếch lên, cười cười.

Cái này vui hơn nhiều so với chơi trò chơi bẻ khóa! Trăm lần! Ngàn lần! Vạn lần cũng không đủ để diễn tả.

Làm nổi bật một thực tế, nhập vai chân thực!

“Nhãi nhép như ngươi không xứng trung thành với ta!”

“Ngươi!” Từ Khánh Xương ngẩng đầu lên, lửa giận nổi lên, hắn muốn phản bác Trần Mục, không nên mắt chó xem thường người khác!

Vù! Ầm!

Ngặt nỗi, người ta ngay cả cơ hội để nói cũng không cho hắn.

Sương máu bị gió thổi tung bay trên mặt, còn mang theo một chút ấm áp.

Bạn đang đọc Mở Hệ Thống Bẻ Khóa, Ta Áp Đảo Cả Thiên Đạo của Diệp Hỏa Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kroki
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.