Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết chiến

Phiên bản Dịch · 1764 chữ

Đỗ Băng nhìn binh sát trên lôi đài, sợ hãi nói: "Binh sát của Lưu Hiển rất lợi hại, ngoài việc được trang bị những vật liệu đặc biệt, lực phá hoại và khả năng phòng ngự của chúng đều hơn xa những binh sát bình thường."

"Chu Bạch đang làm gì thế!" Hạ Lệ khó chịu nói: "Sao tên ấy cứ nằm im trên mặt đất!"

Cảnh Tú suy đoán nói: "Các ngươi có nhớ có một môn võ công nằm dưới đất hay không?"

"Hình như là có." Đột nhiên, ánh mắt Đỗ Băng sáng lên: "Nhưng mà đấu vật hoặc quyền pháp nằm gặp binh sát vây công rất bất lợi."

"Đấu vật?"Mặt Hạ Lệ nhăn thành một đống: "Tên này luyện đấu vật để làm chi không biết."

Cùng lúc đó, chiến đấu trên lôi đài đã diễn ra, hơn mười binh sát của Lưu Hiển nhanh chóng vọt tới trước mặt Chu Bạch, bao vây hắn lại. Sau đó, hơn mười cây trường thương mang theo từng tiếng sấm mạnh mẽ đâm về hướng Chu Bạch.

Âm thanh ầm ầm bang bang liên tục vang lên nhưng Chu Bạch vẫn nằm nguyên tại chỗ, lông tóc không tổn thương chút nào, thoáng ngáp một cái.

Trong mắt Lưu Hiển lóe lên vẻ kinh dị, tay bấm đạo quyết, Nguyên Thần lực bắt đầu dập dờn: "Hãn Dũng!"

"Phá Quân!"

"Tĩnh Nhạc!"

Sau khi thi triển ra ba đạo pháp thuật, lực lượng, tốc độ, sức bật của hơn mười tên binh sát được gia tăng rất nhiều. Hơn mười cây trường thương bộc phát ra lực lượng kinh khủng, cùng đâm tới ngực Chu Bạch.

Nhưng đột nhiên Chu Bạch mở to mắt, nguyên thần lực chấn động, đưa tay ra chụp toàn bộ trường thương lại. Sau đó, nhẹ nhàng giơ lên, tất cả binh sát đều bị nhấc lên không trung.

Lưu Hiển trợn to mắt nhìn tình huống này: "Vậy mà có thể nhấc toàn bộ binh sát lên trời? Rốt cuộc nguyên thần lực của hắn cao bao nhiêu?"

Triệu Thủ Nhất lộ ra vẻ khó tin: "Vừa rồi, Chu Bạch bạo phát nguyên thần lực ít nhất là 220, còn cao hơn cả Tả Đạo. Hèn gì có thể đỡ được nhiều công kích như vậy."

Lữ Trùng Dương cũng vô cùng kinh ngạc: "Thằng nhóc này, ẩn giấu sâu như vậy."

Chu Sơn khẽ nhíu mày: "Điểm lý thuyết của hắn chỉ có 720, nguyên thần lực quá cao thì có chút nguy hiểm."

Hiển nhiên, bọn họ đều nghĩ, Chu Bạch có thể ngăn lại nhiều công kích như thế là nhờ vào nguyên thần lực vượt trội của mình.

Sự thật cũng đúng là như vậy, ngoại trừ tiễn khí của Tiền Vương Tôn vì quá nhỏ nên mới có thể xuyên thấu nguyên thần lực của Chu Bạch. Còn lại chưa ai có thể phá tan nguyên thần lực hắn, cho nên sức phòng ngự khi nằm xuống còn chưa kịp sử dụng.

Chu Bạch vung tay quăng hơn mười binh sát ra ngoài lôi đài, nhàm chán nhìn Lưu Hiển: "Còn có chiêu thức nào nữa không?"

Nhìn thấy binh sát của mình dễ dàng bị ném ra ngoài như là đồ chơi, sắc mặt Lưu Hiển xanh mét: 'Mình. . . Mình. . .chênh lệch với Chu Bạch nhiều đến thế sao?'

Nhìn Chu Bạch vẫn đang nằm dưới đất, Lưu Hiển trở nên hoảng hốt, nhớ lại những ký ức thời thơ ấu.

Lưu Hiển cũng không phải là người lớn lên ở Đông Hoa thành, hắn sinh ra bên trong Thiên Đình thành, nơi đó bây giờ là nơi tập trung tinh anh của Thiên Đình, cũng là thành quan trọng và mạnh mẽ nhất trong năm thành lớn.

Ở trong đó, Lưu Hiển thấy qua rất nhiều con cháu Thần Tiên, thấy bọn họ tùy ý tiêu xài vật tư, lãng phí tài nguyên tu luyện. Chỉ một đêm, tài nguyên mà bọn họ tiêu xài có thể bằng tích góp cả đời của một người bình thường.

Mà Chu Bạch dùng điểm tích lũy cho chó ăn, lười biếng trốn học, việc lãng phí tài nguyên này làm Lưu Hiển nhớ tới những thiếu gia ở Thiên Đình thành kia.

Bây giờ, trong mắt Lưu Hiển, Chu bạch rất giống với những tên kia.

Khó có thể hình dung cảm nhận của Lưu Hiển lúc này, cuối cùng hắn hét lớn một tiếng, nguyên thần lực phóng lên cao hóa thành một cây trường thương vô hình. Hắn mang theo tính thần giống như thà chết chứ không chịu đầu hàng, xông tới công kích về phía Chu Bạch.

Nhưng sau đó, hắn nhanh chóng bị Chu Bạch dùng một tay đánh bay xuống lôi đài.

Lưu Hiển thất hồn lạc phách ngẩng đầu lên, nhìn Chu Bạch đang đứng trên lôi đài, trong lòng mờ mịt: “Mình thua. . . hắn nằm cũng có thể đánh thắng mình sao?”

“Nguyên thần lực của Chu Bạch cao như vậy?" Hạ Lệ không thể tưởng tượng nổi nói, nàng đột nhiên nhớ tới lời Chu Bạch nói lúc trước: "287 nguyên thần lực? Chẳng lẽ là thật?" Bỗng nhiên nàng lắc đầu: "Không có khả năng, bất luận nói thế nào. . . 287 nguyên thần lực đều không hợ lí."

Nhưng trong lòng nàng vẫn vô cùng nghi hoặc, Cảnh Tú cũng giống như vậy.

Chủ Bạch ở trên lôi đài nhìn xuống Lưu Hiển, sau đó dời ánh mắt về phía Tả Đạo, trong lòng thầm nghĩ: “Không cần nghỉ ngươi làm gì, tiếp tục đấu với hắn, như vậy mọi người mới có thể thấy được sự cường đại của ta.”

Nghĩ tới đây, hắn hướng về Tả Đạo ngoắc ngoắc ngón trỏ: “Tới!"

"Cậu qua đây!"

"Chúng ta bắt đầu luôn!"

Tả Đạo cười cười, trực tiếp đi lên: "Chu Bạch, cậu không khiến tôi thất vọng, hình như nguyên thần lực của cậu còn cao hơn tôi? Lúc này mới có chút thú vị."

Tôn Ngọc Chân hỏi: "Chu Bạch, em vừa mới chiến đấu xong, không cần nghỉ ngơi vẫn có thể tiếp tục chiến đấu?"

Chu Bạch: "Em chỉ vừa mới làm nóng người mà thôi." Hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, thể lực, tinh lực đều nhanh chóng hồi phục, huống chi đánh Lưu Hiển, hắn hoàn toàn không dùng nhiều sức.

Tôn Ngọc Chân: "Vậy thì tốt, người tu đạo chúng ta cũng không cần gì lễ nghi phiền phức, trận chung kết bắt đầu."

Chỉ một thoáng, toàn bộ ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú lên trên lôi đài.

Tả Đạo nhìn lướt qua Chu Bạch, lạnh lùng nói: "Cậu muốn nằm đánh với tôi sao? Đứng lên đi!"

Chu Bạch: "Muốn tôi đứng lên chiến đấu? Vậy thì phải xem thực lực của cậu có đủ hay không."

"Hừ." Tả Đạo hừ lạnh một tiếng, lưu quang phía sau lấp lóe, từng đạo kiếm pháp quét tới Chu Bạch.

Từng đạo nguyên thần lực kiếm pháp tụ thành một thể, giống như biến thành một vệt ánh sáng, lê qua mặt đất, chém ngang vào eo của Chu Bạch.

Đối mặt với công kích của Tả Đạo, Chu Bạch xòe bàn tay ra, một chưởng nguyên thần lực chụp về phía cột sáng.

Hắn muốn xem thử sức phòng ngự khi nằm xuống, có thể ngăn cản công kích của Tả Đạo hay không.

Một chưởng này đập lên trên từng đạo kiếm pháp, va chạm kịch liệt, Chu Bạch nằm như núi, cả người không chút sứt mẻ. Bỗng nhiên, cột sáng trước mặt bị một chưởng của hắn đè xuống.

Từng đạo kiếm pháp giống như chùm tia sáng oanh kích liên tục, nhưng giống như một cự long bị bắt, dù có ngọ nguậy nổi giận như thế nào cũng không thể làm thân hình Chu Bạch lung lay.

Bỗng nhiên, lông mày Tả Đạo nhướng lên, kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt. Thế công kiếm pháp của hắn lại bị chính diện chặn lại. Trong khảo hạch thực chiến, đây là lần đầu có người chính diện ngăn lại thế công hắn.

Phải biết, kiếm pháp mà hắn dùng nguyên thần lực hóa thành, mỗi một đạo đều không khác chút nào so với kiếm pháp ở tầng thứ 0 Phù đồ luyện ra. Dưới sự hỗ trợ của Quỷ Thần Bách Luyện, hắn tiêu hao rất ít nguyên thần lực nhưng uy lực phát ra lại rất mạnh.

Dù là thân thể Khổng Tranh đã hóa thú, cũng dễ dàng bị kiếm pháp đánh rớt xuống lôi đài. Vậy mà bây giờ Chu Bạch chỉ dùng một chưởng để cản lại công kích của hắn?

Đột nhiên, Tả Đạo phát động toàn bộ nguyên thần lực của mình, sau lưng hắn tăng thêm mấy trăm vệt sáng, hóa thành từng đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng chém về Chu Bạch.

Ở dưới lôi đài, Lưu Hiển, Khổng Tranh, Hạ Lệ, Cảnh Tú thấy công kích kinh khủng này, tất cả đều tê cả da đầu.

Hóa ra từ đấu đến giờ, Tả Đạo không dùng tới một nửa lực thực.

Bây giờ Tả Đạo toàn lực ra tay, cả lôi đài đều bị ánh sáng kiếm pháp bao phủ.

Lúc này, Chu Bạch không bị động phòng ngự nữa, thân thể hắn uốn éo, rốt cuộc đánh ra quyền pháp trên Đại Mộng La Hán Tâm Kinh.

Thân thể hắn nhanh chóng vọt tới, sau đó song quyền cùng đánh ra mang theo tiếng sấm nổ mạnh, từng quyền từng quyền đánh ra, đánh tan từng đạo ánh sáng, không có cách nào ngăn cản Chu Bạch tiến tới.

Còn pháp kiếm từ sau đánh tới, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một chút.

Cứ như vậy, mặc cho từng đạo pháp kiếm đánh vào trên thân, pháp kiếm vừa mới tới gần cơ thể bị phòng ngự vô cùng mạnh mẽ của hắn chặn đứng. Sau đó, dưới tác động của lực phản chấn, vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành từng tia sáng nhỏ tiêu tán trong không khí.

Hắn vậy mà chống đỡ thế công của pháp kiếm, đánh cho chúng lần lượt vỡ vụn, lao tới trước mặt Tả Đạo.

Thấy Tả Đạo hiện vẻ kinh ngạc, Chu Bạch cười lên ha hả: "Pháp kiếm có chút ý tứ, Tả Đạo, ngoài tôi ra, tôi nghĩ cậu là người mạnh nhất khóa này."

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diegoa6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.