Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật ký

Phiên bản Dịch · 1503 chữ

Chữ viết trên giấy đứt quãng, giống như trạng thái tinh thần người viết càng lúc càng không tốt, nhưng mà khi đọc nội dung trên đó Chu Bạch cảm thấy vô cùng kỳ quái.

...

Mại Khắc mỗi lúc trời tối đều ngồi xuống, nhìn ra cổng.

Tình huống của hắn càng ngày càng không xong, nó sẽ ăn hắn sao?

Hôm nay Mại Khắc vẫn không đi ngủ, cứ như vậy đứng ở cổng, giống như tùy lúc sẽ bước ra ngoài, ta không dám... Ta cảm giác hắn đã phát hiện gì đó.

Mở cửa, Mại Khắc mở cửa đi ra, ta quấn mền thật chặt, ép buộc chính mình đừng đi xem thứ gì đó bên ngoài.

Đến ngày thứ hai Mại Khắc cũng không trở về, lại một người biến mất nữa, chúng ta nên làm cái gì?

Đau đầu quá, mỗi ngày rời giường đều có cảm giác mê man.

Ta càng ngày càng thích ngủ, khi đi học nó nhìn chằm chằm vào ta, ta cảm giác bị phát hiện.

Buổi sáng ta thấy giấy đặt trên ổ khóa rơi xuống, đêm qua ai động vào cửa?

Ngực càng ngày càng đau, ta cảm giác có vật gì ở bên trong...

Ta mệt mỏi quá, ta không đi lên lớp, nó tới tìm ta.

Tất cả mọi người sẽ bị ăn hết, chúng ta đã mất đi hi vọng.

Nó đang nhìn ta, ban đêm nó từ lỗ chìa khóa nhìn ta, nó đang chờ ta ra! ! !

Ta quyết định không đi ngủ, ta không thể bị ăn! !

Không ngủ là đúng, ta cảm giác càng ngày càng tốt...

...

Chu Bạch nhíu mày, đây là nhật ký sao, phần lớn lời nói là nói mớ không có ý nghĩa, nhìn có chút không hiểu.

Một bên Ái Lệ Ti hỏi: "Anh có suy nghĩ gì không?"

Chu Bạch nhìn thoáng qua thiếu nữ chỉ có mười hai mười ba tuổi này, nhẹ nhàng nói ra: "Ít thức đêm, ngủ nhiều một chút."

"Không phải hỏi anh cái này." Ái Lệ Ti hầm hừ nói ra: "Anh cảm thấy ở trên nhắc đến 'Nó', là ai?"

Chu Bạch: "Không biết, manh mối quá ít, anh nói đó là em cũng được vậy."

Ái Lệ Ti nhếch miệng: "Anh không cảm thấy thầy cùng mọi thứ trong căn cứ đều rất khả nghi sao? Tờ nhật ký này tìm thấy ở bên trong cái giường được ghép với giường của em, người này lúc trước chắc là ngủ cái giường kia."

Chu Bạch nhìn Ái Lệ Ti một chút, không ngờ một cô bé lớn lên trong trụ sở dưới lòng đất này, mọi hoạt động hằng ngày bị hoàn cảnh ở đây tác động, vậy mà có thể chủ động hoài nghi, thật không đơn giản chút nào.

Nhưng mà Chu Bạch không có ý định trao đổi với một đứa bé, gật nhẹ đầu nói ra: "Ban đêm đi ngủ sớm một chút, đừng giống như hắn, đều thành Đại La Kim Tiên."

Nhìn thấy Chu Bạch muốn đi, Ái Lệ Ti tức giận dậm chân một cái, đuổi theo nói ra: "Anh không muốn rời đi căn cứ sao? Không muốn ra ngoài nhìn một chút sao? Nói không chừng bên ngoài hoàn toàn không có tận thế!"

Nhìn thấy Chu Bạch vẫn không để ý tới mình, Ái Lệ Ti nói ra: "Từ tháng trước, tính cách Ban Độ đã hoàn toàn thay đổi, giống như là một người khác. Bạn ấy lúc đầu cũng nhìn qua tờ nhật ký này, nhưng lúc em hỏi tới, bạn ấy hoàn toàn không nhớ gì cả."

Bước chân Chu Bạch hơi dừng lại, nhìn về phía Ái Lệ Ti: "Em còn biết gì nữa?"

Ái Lệ Ti: "Ban Độ đã đi tới phòng thí nghiệm ở tầng năm, sau khi trở về lại biến thành người khác, em còn nghi ngờ bạn ấy không phải là Ban Độ nữa!"

"Em ấy làm sao có thể tới tầng năm được?" Chu Bạch sờ lên cái cằm hỏi: "Anh hỏi qua Ngải Toa, cửa ở đó sử dụng dấu vân tay, chỉ có tiến sĩ mới có thể tới đó."

Ái Lệ Ti nói: "Muốn đi ra ngoài, phải mở cánh cửa bằng hợp kim ở tầng một, mà muốn mở ra cửa hợp kim thì nhất định phải có thẻ điện từ. Em cùng với Ban Độ tìm khắp cả căn cứ cũng không tìm được, tấm thẻ điện từ kia chỉ có thể ở trong phòng thí nghiệm thôi.

Chúng em phát hiện có một cái đường ống thông gió nối tới tầng năm, em cùng Ban Độ tốn hơn mấy tháng để cắt lưới rào bên trong.

Nhưng hôm đó, sau khi Ban Độ trở về từ phòng thí nghiệm, giống như biến thành người khác, lưới rào bên trong đường ống thông gió cũng đã được sửa lại..."

Trên mặt Ái Lệ Ti lộ ra thần sắc sợ hãi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra...thầy đã phát hiện chúng em rồi hả?"

Mắt Chu Bạch hiện lên vẻ đăm chiêu: "Em muốn đi xem một chút không?"

"Anh..."

"Vậy hãy mang anh đi tới cái lỗ thông gió kia nhìn xem."

Dù là thẻ điện từ, hay là con mèo có liên quan đến hệ thống phụ trợ kia, bí mật của căn cứ, bí mật của tiến sĩ, toàn bộ dường như có liên quan tới phòng thí nghiệm dưới đất, Chu Bạch quyết định đi xuống tìm hiểu một chút.

Theo Ái Lệ Ti dẫn đường đi xuống, hắn tìm được một đường thông gió dưới phòng ăn, sau đó cùng Ái Lệ Ti trở về.

Đêm hôm ấy, nhìn sang một bên thấy Ngải Toa đã ngủ say, Chu Bạch lặng lẽ từ trên giường bò dậy.

"Quả nhiên vẫn phải hành động vào ban đêm."

Nhưng mà lúc vừa muốn đưa tay mở cửa, trong đầu của hắn lóe lên lời cảnh báo của Ngải Toa, tuyệt đối ban đêm đừng ra khỏi phòng.

"Không có chuyện gì, trước đó nhìn thấy quái vật cũng chỉ là con mèo kia." Chu Bạch tự an ủi mình: "Ái Lệ Ti cùng Ban Độ lúc trời tối đều đi cắt lưới rào thông gió, với lại ta còn có niệm lực, sợ cái gì?"

Ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn tới hành lang tối thui, Chu Bạch nhíu nhíu mày.

Bởi vì ở dưới lòng đấy nên không có một tia sáng nào lọt vào. Bây giờ bên ngoài hành lang hoàn toàn là một màu đen. Chu Bạch không thể nhìn thấy bất cứ vật gì.

Thế là hắn chỉ có thể đưa tay vịn vách tường, dựa theo trí nhớ đi đến căng tin.

Sau khi đi một đoạn đường, Chu Bạch nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, trong màn đêm đen như mực cùng tĩnh lặng như tờ, mỗi phút mỗi giây đều khó khăn hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Sau khi đi được vài bước, Chu Bạch luôn cảm giác có vật gì trong bóng tối nhìn theo mình.

Sau khi vất vả đi tới phòng ăn, Chu Bạch sờ soạng tìm đường ống thông gió.

Trong bóng tối, hai tay Chu Bạch sờ soạng từng tấc một trên bức tường. Bỗng nhiên, hắn lại mò trúng một thứ vô cùng mềm.

Trong lòng Chu Bạch giật mình: 'Đây là cái gì?' Bàn tay thuận đường sờ lên đồ vật vô cùng mềm kia, một cái tay bỗng che miệng Chu Bạch lại, dọa cho hắn thiếu chút nữa phát động niệm lực.

"Là em." Ái Lệ Ti nhỏ giọng nói ra: "Em đoán ban đêm anh sẽ đến đây, anh định xuống dưới như thế nào? Lần này em muốn đi theo."

Chu Bạch liếc mắt, Ái Lệ Ti nói: "Lần này anh nhất định phải tự mình nhìn xem là chuyện gì đang xảy ra, em không nên đi theo anh..."

"Được rồi được rồi, anh dẫn em theo là được chứ gì." Chu Bạch bất đắc dĩ nói: "Em lỏng tay ra một chút, bóp cổ anh khó chịu quá."

Ái Lệ Ti ngẩn người, chậm rãi nói ra: "... Em không có bóp cổ của anh."

Trong bóng tối da đầu Chu Bạch tê rần, trực tiếp phát động nguyên thần lực đẩy ra bàn tay đang nắm lấy cổ mình.

Sau đó nắm lấy tay Ái Lệ Ti, vẻ mặt căng thẳng nhìn bóng tối xung quanh.

Ái Lệ Ti sợ hãi nói: "Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Chu Bạch: "Ai ở nơi đó."

Hắn nhìn không gian đen kịt, nguyên thần lực đảo một vòng xung quanh nhưng lại không cảm giác được có người khác ở đây.

"Đi ra cho ta."

Trong bóng đêm hoàn toàn yên tĩnh, không có âm thanh nào trả lời Chu Bạch.

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diegoa6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Tình_nhạt_như_nước
Lượt thích 9
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.