Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiểm tra phòng

Phiên bản Dịch · 1482 chữ

"Cái gì thế này, sao phòng này bị mốc nặng đến như thế?"

"Híz-khà-zzz." Ria mép Khắc Lỵ Tư Đề Na nhếch lên, tận tình khuyên bảo: "Chu Bạch! Không nên xem xét phòng này nữa, chúng ta đừng nên vào!"

Chu Bạch không nói gì, tiếp tục nhấc chân đi vào, vừa đi vừa nói : "Cô sợ cái gì, dù gì điểm nguyên thần của hai chúng ta cộng lại cũng hơn 300, lại thêm phòng ngự của tôi cùng công kích của cô, coi như gặp lại lão già và Anh Tử nhiễu sóng cũng dễ dàng chiến thắng."

Chu Bạch từng bước dẫm trên mặt đất, âm thanh kẽo kẹt theo đó vang lên, hắn cúi đầu nhìn nhìn, phát giác sàn nhà bên trong tòa nhà này đều làm bằng gỗ, với lại bởi vì mốc meo và ẩm ướt nên từng miếng sàn nhà đã bị bong lên.

Trong bóng tối yên ắng, từng bước chân dẫm xuống sẽ có tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt phát ra xung quanh.

Nương theo sự kỳ quái, Chu Bạch vừa hành tẩu vừa kiểm tra tình huống bên trong lầu ký túc xá này.

Lầu ký túc xá này lại có sự khác biệt so với lầu trên.

Chu Bạch khống chế tinh thạch hướng vào bên trong gian phòn, nhìn thấy bên trong có giường gỗ, bàn thậm chí tủ quần áo đều còn nguyên, chỉ là bên trong đã rỗng tuếch, không có bóng dáng người ở, với lại mọi thứ đã nổi mốc nặng, khắp nơi đều là nấm mốc đen ngòm.

Tí tách.

Chu Bạch ngẩng đầu nhìn lên, phát giác nóc phòng lại đang bị thấm nước, từng giọt nước tụ ở nóc phòng, sau đó nhỏ xuống hoặc là xuôi theo vách tường từ từ chảy xuống.

"Tại sao có thể có nhiều nước như vậy?" Chu Bạch nhíu mày, Đông Hoa đạo giáo so với thành Đông Hoa cao hơn một ngàn năm trăm mét, bầu trời và mặt đất đều là kiến trúc nhân tạo, theo lý thuyết mà nói sẽ không bao giờ có trời mua.

Như vậy nước này tới từ đâu?

Chu Bạch từ từ đi tới, anh sáng tinh thạch chiếu vào từng gian phòng, nhưng không có phát hiện điều gì khác thường, nhìn Khắc Lỵ Tư Đề Na đang nhắm mắt cuộn tròn trong đầu, đành nói: "Tốt rồi, tòa nhà này ngoại trừ ẩm ướt hơi nhiều thì hoàn toàn không có vấn đề gì, cô không cần sợ."

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Nơi này tối tăm quá!"

Chu Bạch: "Uổng cho cô là mèo, mèo còn sợ tối."

Vừa đi theo cầu thang trở về, Chu Bạch vừa trên chọc Khắc Lỵ Tư Đề Na, thấy ngốc mèo này bị dọa đến run lẩy bẩy, trong lòng nhịn không được cười thầm.

Một đường đi ra lầu năm, Chu Bạch lại tiến xuống lầu bốn.

Bên ngoài lầu bốn đã bị dây thường xuân bao trùm chằng chịt, Chu Bạch bước vào bên trong, thậm chí phát hiện một ít bức tường trong đó đã nứt ra, lộ ra cành cây và lá cây.

Chu Bạch đi ngang qua gian phòng thứ nhất, nhận thấy cửa phòng đang đóng chặt.

Hắn thử đẩy cửa, chợt nghe phịch một tiếng, toàn bộ cánh cửa đã bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.

Bên trong gian phòng lộ ra bóng đen chi chít , giống như ngàn vạn bàn tay vươn về phía Chu Bạch.

Thấy cảnh này Chu Bạch cũng hơi giật mình, trong nháy mắt nguyên thần lực bao trùm toàn thân.

Nhưng sau một khắc, hắn nhẹ nhàng thở ra, ngàn vạn bàn tay phía trước không phải là bàn tay thật mà là vô số cành lá sinh tưởng từ trong hốc tường. Bọn chúng tràn ngập cả phòng, nếu như không phải vì cửa phòng đóng lại chúng đã sớm vươn ra ngoài.

"Cành cây này hơi dài thì phải?"

Chu Bạch tùy ý quét một vòng, không tìm được thứ gì, hắn đi tới phòng tiếp theo.

Hắn nhận thấy lầu số bốn cùng lầu số năm có sự khác biệt. Phòng ngủ ở lầu số năm còn nguyên vẹn, phần lớn chưa hề mất đi cái gì.

Mà lầu số bốn chẳng những còn nguyên vẹn mà còn để lại rất nhiều thứ như là ga giường rách, quần áo cũ, thậm chí là một ít móc treo, chén bát các loại.

Cảm giác như là lúc dọn nhà đã vứt đi những thứ này.

Nhưng loại tình huống này đối Chu Bạch thì khả quan hơn, chí ít có hy vọng tìm ra chút gì đó.

Thế là hắn đi vào từng gian phòng ngủ, phát động nguyên thần lực mở ra tất cả ngăn kéo, xốc lên quần áo, tìm kiếm đồ vật có giá trị.

Sau mấy tầng tìm kiếm, cuối cùng Chu Bạch cũng tìm được một quyển sách.

Nhìn trên trang bìa có viết:

Thời gian đã không còn nữa, bọn hắn sắp đuổi tới.

Đồ đạt của ta đều giấu ở bên trong Đạo Đức Kinh, chỉ cần tìm được hắn, ngươi sẽ có được đáp án.

Không nên hận ta, hài tử.

Ánh mắt Chu Bạch nheo lại, tiếp tục lật, lại thấy nội dung hoàn chỉnh của Đạo Đức Kinh từ chương một đến chương bốn mươi, Chu Bạch vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng hắn không nhìn kỹ chỉ đảo sơ qua, Khắc Lỵ Tư Đề Na cũng không nhìn rõ nội dung của Đạo Đức Kinh.

"Tại sao như vậy? Vì sao nơi này lại có Đạo Đức Kinh? Rốt cuộc người được viết ở trên này là ai? Vì sao những người khác hoàn toàn không thấy được Đạo Đức Kinh?"

Chu Bạch thở ra một hơi thật dài, tiếp tục lật những trang sau, phát hiện phía sau chỉ là những trang giấy trống không, đột nhiên có một tờ rơi xuống đất, phía trên có ghi:

16: Gây nên hư cực, thủ tĩnh soạt. Vạn vật cũng làm, ta để xem phục. Phu vật đông đảo, các hồi phục gốc rễ...

"Là chương 16 của Đạo Đức Kinh sao?" Chu Bạch giật mình, nhìn vào trang sách trên tay, lại lần nữa nguyên thần bị xao động, trước mắt giống như có hình ảnh lấp lóe .

Chu Bạch nhanh chóng đóng sách lại, cảm giác kia mới từ từ biến mất.

"Đạo... Đức... Kinh..."

Chu Bạch tiếp tục tìm trong ký túc xá lầu bốn, tìm được rất nhiều trang sách, mỗi một trang đều là một chương Đạo Đức Kinh, hắn tìm được tổng cộng bảy trang.

Cảm thấy Đạo Đức Kinh có cất dấu mật quan trọng, Chu Bạch đi ra lầu số bốn, bước xuống lầu số ba.

Khắc Lỵ Tư Đề Na cũng dấy lên lòng hiếu kỳ: "Rốt cuộc Đạo Đức Kinh là thứ gì vậy? Thứ này đặt ở bên trong lâu như vậy, chẳng lẽ người trong đạo giáo không phát hiện hay sao?"

"Không biết." Chu Bạch: "Trước tiên tìm một chút đã."

Bước vào trong lầu số ba, một mùi cháy khét xông vào trong mũi Chu Bạch, hắn tiện tay mở ra một gian phòng, hơi ngẩn ra, tiếp theo lại đi đến một căn phòng khác, phát hiện mỗi một gian phòng trong lầu số ba đều bị dán đầy những lá bùa màu đỏ tươi.

Ký tự trên đó giống như dùng máu tươi để viết, dường như trên đó còn sót lại những vệt đỏ .

Chu Bạch bước tới kiểm tra một chút, phát giác những chiếc bùa này không có lực lượng mạnh mẽ gì chỉ là những lá bùa bình thường.

Đột nhiên, Chu Bạch nhìn vào một lá bùa trên tường, phía sau lá bùa hình như có vật gì đó, hắn suy nghĩ một chút nguyên thần lực nhanh chóng quét tới vách tường. Vừa lúc lá bùa bị bóc ra, đã có một trang sách từ trên tường rơi xuống.

1: Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa bắt đầu, nổi danh vạn vật chi mẫu...

Nhìn thấy phía trên lá bùa viết những câu mà mình viết lúc khảo nghiệm nhập học, càng là bổ sung hoàn chỉnh toàn bộ chương thứ nhất. Ở trước khi nguyên thần Chu Bạch bị xao động, hắn đã nhanh chóng thu trang sách vào trong ngực.

Khắc Lỵ Tư Đề Na kinh ngạc nói: "Đây không phải là những câu cậu viết lúc khảo nghiệm sao? Hóa ra là cậu viết từ Đạo Đức Kinh!"

Đúng lúc này, một tiếng lách cách ở ngoài hành lang tối tăm vang lên, Khắc Lỵ Tư Đề Na cả kinh: "Có người! !"


Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diegoa6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.